Sau khi Diệp Mạt Sơ thành thân, Diệp Thanh Ngô rất nhanh liền dọn ra khỏi Thành An Hầu phủ, chuyển vào phủ đệ của mình.
Một mình làm chủ, không cần bị người khác khống chế, cũng không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai, cuộc sống đặc biệt thoải mái.
Chỉ là muội muội không còn suốt ngày quấn quýt bên cạnh nàng líu ríu nữa, nàng thường xuyên cảm thấy trống trải, liền đem những cửa hàng và trang trại cho thuê trước khi rời kinh thành thu hồi lại một ít, tự mình quản lý.
Cứ như vậy, nàng bận rộn, gần như cách ba ngày năm bữa lại phải ra ngoài.
Hôm nay, sau khi ăn sáng xong, nàng ra ngoài, định đến cửa hàng son phấn mới mở xem sao.
Đến chợ, vừa xuống xe ngựa, nàng đã nghe thấy một giọng nói mang theo sự dò hỏi: “Diệp đại cô nương?”
Diệp Thanh Ngô nghe vậy quay người lại, liền thấy một nam tử cao lớn, dung mạo tuấn lãng đang tươi cười đi về phía nàng.
Nam tử cao lớn, chân dài, mấy bước đã đến trước mặt nàng, giọng điệu mang theo sự vui mừng: “Ta còn tưởng mình nhìn nhầm, hóa ra thật sự là nàng.
”
Thấy người đến nói chuyện quen thuộc, hiển nhiên là người quen, Diệp Thanh Ngô hơi ngẩng đầu, cẩn thận nhận ra, một lúc lâu sau, mới nhận ra, đây là bạn tốt kiêm đồng đội của huynh trưởng năm xưa - Thẩm Tri Dực, liền mỉm cười nói: “Thẩm lang quân mạnh khỏe.
”
Thẩm Tri Dực cười nói: “Mạnh khỏe, mạnh khỏe, hồi kinh khi nào thế?”
Diệp Thanh Ngô cười đáp: “Đã được một thời gian rồi.
”
Thẩm Tri Dực lại khách sáo nói: “Cùng phu quân hồi kinh? Ngày khác ta sẽ đưa thiếp mời, mời hai người cùng đến nhà ta phẩm trà.
”
Diệp Thanh Ngô vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Đa tạ Thẩm công tử có lòng tốt, nhưng ta và Nghiêm Cảnh Tri đã hòa ly rồi.
”
Sắc mặt Thẩm Tri Dực biến đổi, muốn hỏi thêm vài câu, nhưng lại không biết hỏi như thế nào, nhất thời nghẹn lời, chỉ nói một câu: “Xin lỗi, đã mạo phạm.
”
“Không sao.
” Diệp Thanh Ngô cười cười không sao cả, chuyển chủ đề: “Thẩm lang quân không phải vẫn luôn ở trong quân sao, hồi kinh khi nào vậy?”
“Nửa tháng trước.
” Thẩm Tri Dực đáp, vì muốn giảm bớt sự đột ngột vừa rồi, lại giải thích thêm vài câu: “Hiện tại biên quan yên ổn, tổ mẫu trong nhà tuổi cao sức yếu, ta liền xin điều về kinh thành.
”
Mắt Diệp Thanh Ngô sáng lên: “Vậy huynh trưởng của ta thì sao, huynh ấy có nhắc đến việc muốn điều về kinh thành không?”
Hạ Anh vẫn luôn im lặng đứng sau Diệp Thanh Ngô, nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, lo lắng nhìn Thẩm Tri Dực, lén lút vẫy tay, ánh mắt cầu xin, ra hiệu cho hắn đừng nói nhiều.
Chuyện của thế tử gia, bọn họ đều giấu diếm đại cô nương, trong khoảng thời gian đó có mấy lần đại cô nương dường như đã nhận ra, còn gặng hỏi vài lần, bọn họ vắt óc suy nghĩ che giấu bấy lâu nay, chẳng lẽ hôm nay sẽ bị bại lộ sao.
Nghe xong lời Diệp Thanh Ngô, Thẩm Tri Dực sửng sốt, nhìn thoáng qua nha hoàn có cử chỉ kỳ quặc sau lưng nàng, hơi nhíu mày, vẻ mặt hoang mang, do dự nói: “Huynh trưởng của nàng, không phải đã mất rồi sao?”
Hạ Anh dừng tay đang vẫy vẫy, trong lòng thở dài một hơi, thầm nghĩ xong rồi, sợ là không giấu được nữa.
Sắc mặt Diệp Thanh Ngô đột nhiên thay đổi, giọng điệu không vui: “Thẩm công tử, loại chuyện này không thể nói đùa được.
”
Thẩm Tri Dực quan sát sắc mặt của chủ tớ hai người, phản ứng lại, sợ là Diệp đại cô nương vẫn luôn bị giấu kín.
Hắn không giỏi nói dối, không biết nên ứng phó với tình huống trước mắt như thế nào, im lặng một lúc, chắp tay thi lễ, “Ta còn có việc, xin phép đi trước.
”
Nói xong, xoay người, bước nhanh rời đi.
Trong đầu Diệp Thanh Ngô trăm mối ngổn ngang, từ khi hồi kinh đến nay, tất cả những điều khó hiểu trong lòng nàng vào lúc này đều sáng tỏ, huynh trưởng của nàng, thật sự như nàng nghi ngờ, đã không còn nữa rồi.
Nàng lập tức đỏ hoe mắt, thân hình lảo đảo, nghẹn ngào liên tục hỏi: “Thẩm công tử, huynh trưởng của ta mất khi nào? Mất như thế nào? Bây giờ được chôn cất ở đâu?”
---
Một canh giờ sau, mộ tổ nhà họ Diệp ngoài thành, Diệp Thanh Ngô gục trước một nấm mộ gió* ( mộ chôn quần ái) khóc không thành tiếng.
Thẩm Tri Dực nhìn bóng lưng mảnh mai kia, nghe tiếng khóc đau đớn tột cùng, đỏ hoe mắt quay mặt đi.
Lâu sau, Diệp Thanh Ngô đứng dậy, lau khô nước mắt, nhận lấy giấy tiền từ tay Hạ Anh, từng tờ từng tờ đốt.
Thẩm Tri Dực ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cũng cầm một xấp giấy tiền lặng lẽ đốt.
Đốt xong giấy tiền mang theo, mấy người đứng dậy, xuống núi, Thẩm Tri Dực cưỡi ngựa, hộ tống xe ngựa của Diệp Thanh Ngô về nhà, đưa đến tận cửa.
Diệp Thanh Ngô khom người hành lễ với hắn: “Hôm nay, đa tạ Thẩm công tử.
”
Thẩm Tri Dực xua tay, thần sắc nghiêm túc, giọng điệu chân thành: “Với ta không cần khách sáo, ta và huynh trưởng của nàng tình như huynh đệ ruột thịt, nàng là muội muội của huynh ấy, vậy cũng là muội muội của ta, sau này nếu có chuyện gì, cứ sai người đưa tin cho ta là được.
”
Diệp Thanh Ngô gật đầu: “Vậy ta xin đa tạ Thẩm đại ca trước, ngày khác ta sẽ đến phủ thăm hỏi tẩu tẩu và lão phu nhân, đến lúc đó xin Thẩm đại ca hãy kể thêm cho ta nghe về huynh trưởng.
”
Nàng muốn nghe thêm về huynh trưởng, nhưng hôm nay trời đã tối, nàng là một nữ tử góa chồng, không tiện mời Thẩm Tri Dực vào cửa, vẫn nên đợi ngày khác đến phủ, nói chuyện trước mặt phu nhân của hắn thì tốt hơn.
Nghe thấy hai chữ “tẩu tẩu”, Thẩm Tri Dực vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên gãi đầu, lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, “Không có tẩu tẩu, ta vẫn chưa thành thân.
”.