Tiểu Thanh Mai

Người đàn ông này điên lên thật kinh khủng quá đi.
 
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khi Tiết Lê tắm, cô vẫn còn hơi choáng.
 
Vẫn chưa phản ứng lại được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phòng tắm của anh không lớn nhưng rất sạch sẽ, trên bồn rửa mặt là dầu gội đầu, sữa tắm và dao cạo râu. Tiết Lê cầm dao cạo râu lên nhìn, lưỡi dao rất sắc bén, lạnh lẽo.
 
Cô thậm chí còn lo lắng rằng anh có cạo xước mặt không.
 
Khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của anh nếu vì chuyện này mà bị hủy thì thật quá uổng.
 
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, có lẽ sẽ không, Trần Tây Trạch từng là người cầm dao mổ.
 
Tiết Lê mặc chiếc áo phông dài tay màu đen bước ra khỏi phòng tắm, Trần Tây Trạch đang thay chiếc chăn mỏng trên ghế sô pha, cô bước tới, kiễng chân, bình tĩnh dí con dao cạo vào cổ anh từ phía sau.
 
“Không được động đậy, anh bây giờ đã bị bắt làm con tin.” Giọng nói của cô gái khàn khàn gợi cảm: “Còn điều gì muốn nói không?”
 
“Không, anh là người của mèo con.” Trần Tây Trạch dơ tay đầu hàng: “Tùy em xử lý.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Lê chán nản buông anh ra: “Sao không phản kháng gì hết vậy?”
 
“Em thích kiểu từ chối nhưng vẫn chào đón?” Trần Tây Trạch chững chạc đàng hoàng nói: “Anh diễn được.”
 
“...”
 
Tiết Lê có chút xấu hổ khi nhìn thấy một ít vết máu trên chiếc chăn mỏng nhưng may mắn thay Trần Tây Trạch không nhìn thấy gì.
 
Anh cầm chăn mỏng đến bồn nước giặt sạch, cô đi đôi dép lê lớn của anh đi tới trước mặt anh: “Trần Tây Trạch, sao vừa rồi không đau vậy? Em nghe Nam Nam nói, sẽ rất đau đó.”
 
“Em rất nhớ anh.” Trần Tây Trạch dùng cánh tay thô to mạnh mẽ vò chăn: “Chăn đều bị em làm thành như thế này rồi, sao có thể đau.”
 
Tiết Lê vùi đầu vào lưng anh, ngượng ngùng lẩm bẩm vài câu: “Vậy anh có nhớ em không?”
 
“Rất nhớ.” Trần Tây Trạch nói thẳng: “Anh với tay của anh… Đều không chỉ có mười phút.”
 
“A ha ha ha ha.”
 
Cô lại bị anh chọc cười, dựa lưng vào bồn, nhìn góc nghiêng tuấn tú của anh: “Rất nhớ em nên không có phát huy tốt.”
 
“Cũng có lẽ là… Trước giờ chưa từng làm, quá ấm áp, có chút chịu không nổi.”
 
Tiết Lê tò mò hỏi: “Vậy cảm giác thế nào?”
 
“Em cảm giác thế nào.”
 
Cô dựa vào lưng anh: “Em… Không nói cho anh biết, trừ khi anh nói cho em biết trước.”
 
Trần Tây Trạch thành thật nói: “Không nhìn thấy gì cả, thính giác và khứu giác của anh đều tăng gấp đôi, sướng chết đi được.”
 
Hai má Tiết Lê đỏ bừng, cô không nghĩ tới sau hai năm gặp lại, cùng anh nói nhiều nhất lại là phương diện này.
 
Còn chưa hỏi cuộc sống của anh thế nào, đã quen với trạng thái hiện tại hay chưa.
 
Trần Tây Trạch vắt khô chăn, treo lên chỗ phơi quần áo trên sân thượng, xoay người xoa đầu cô: “Mèo con hai năm nay… Đã lớn hơn rất nhiều, không còn là cô bé nữa rồi.”
 
“Sau khi anh đi, không còn ai cưng chiều em như cô bé nữa rồi.”
 
Lời này khiến trái tim của Trần Tây Trạch đau nhói: “Anh trai em?”

 
Tiết Lê ủ rũ nói: “Anh ấy rất tốt với em nhưng em sẽ không làm nũng với anh ấy, chỉ đánh nhau với anh ấy.”
 
“Vậy em làm nũng với anh thử đi.”
 
“Anh nghĩ sao vậy, em còn chưa tha thứ về việc anh đi mà không nói tiếng nào đấy!”
 
Trần Tây Trạch mỉm cười: “Mèo con, châm cho anh một điếu thuốc.”
 
Tiết Lê thuần thục lấy điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa, hít một hơi rồi đưa lên môi anh: “Trần Tây Trạch, hai năm nay anh đã bình tĩnh lại chưa? Hay là cảm thấy ở bên em chỉ liên lụy em?”
 
Trần Tây Trạch ngậm điếu thuốc trên môi, làn sương trắng còn sót lại bao quanh đôi mắt trống rỗng, vẫn không có điểm nhìn.
 
Anh chỉ có thể đặt một tay lên vai Tiết Lê, cảm nhận được sự hiện diện của cô: “Mèo con, anh không biết khi nào mình mới khỏe, thậm chí không biết mình có thể khỏe lại không.”
 
“Không thể thì sao cơ chứ, Trần Tây Trạch, cuộc sống hiện tại của anh cũng rất tốt mà.”
 
“Ừm, đảo Tiểu Lộc rất đẹp, anh có thể cảm nhận được.”
 
Cô thăm dò hỏi: “Vậy, anh thích nơi này?”
 
“Trong ngọn gió từ bên kia thổi tới, có tin tức về em.” Trần Tây Trạch vươn tay nựng mặt trái của cô, cảm nhận làn da mềm mại của cô: “Anh có thể nghe được, nên anh thích nơi này.”
 
“Anh thà nghe gió cũng không thèm về tìm em?”
 
“Muốn đợi em tốt nghiệp xong, anh cũng kiếm được nhiều tiền hơn, đến lúc đó dũng khí của anh sẽ tăng lên gấp đôi.”
 
Nghe thấy Trần Tây Trạch nói như vậy, tâm trạng của Tiết Lê dịu đi một chút, cô đưa tay nhéo má anh: “Trần Tây Trạch là một người nhát gan, anh có thừa nhận không?”
 
“Thừa nhận.”
 
Tiết Lê buông anh ra, uể oải nằm trên sô pha, bắt đầu cẩn thận dò hỏi: “Nửa năm trước, anh bắt đầu chuyển tiền vào tài khoản quỹ cưới, vậy trước đó, anh đều đang làm gì? Thời gian chính xác từng tháng. Em muốn biết tất cả những gì anh đã trải qua.”
 
Trần Tây Trạch ngồi trên sô pha, sờ bật lửa trên bàn, nghiêng đầu châm một điếu cho mình, giữa hai lông mày ẩn chứa một số cảm xúc phức tạp.
 
“Không muốn nói lắm.”
 
Tiết Lê ngồi ở bên cạnh anh, dùng chân đá vào mắt cá chân của anh: “Nhưng em muốn nghe.”
 
Trần Tây Trạch sắp xếp lại lời nói của mình, chậm rãi nói: “Khoảng thời gian đầu sống như một mớ hỗn độn, anh thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, tìm đại một tầng hầm rồi sống cùng người khác, uống rượu mỗi ngày, để bản thân có thể thư giãn hoàn toàn, cũng tàn tạ đi.”
 
“Sau đó, vào mùa đông, tầng hầm bên cạnh xảy ra một tai nạn vô cùng thê thảm, đường ống chính truyền tải hệ thống sưởi của tòa nhà bị nổ, có ai chết không thì anh không nhìn thấy nhưng anh nghe nói hiện trường rất khủng khiếp, có thể so sánh với địa ngục trần gian.”
 
“Em… Hình như em từng nhìn thấy ở trên bản tin.”
 
“Mẹ nó chứ anh còn không biết mỗi ngày anh vào phòng nào, nếu như ngày đó anh đi thêm vài bước thì có lẽ thần chết đã tới tìm anh rồi.” Trần Tây Trạch hơi run rẩy nắm chặt tay lại: “Anh rất sợ, thực sự rất sợ hãi, bị mù cũng không sợ như thế này.”
 
Tiết Lê nắm lấy tay anh, cố gắng vỗ về cảm xúc xúc động của anh: “Anh cũng có lúc sợ hãi.”
 
“Anh không sợ chết, Tiết Lê nhưng anh nghĩ mẹ nó mình cứ chết như vậy, em thấy đó, thật đáng buồn.” Trần Tây Trạch hít một hơi thật sâu, dịu giọng lại, buông lỏng lòng bàn tay ra.
 
“Sau ngày hôm đó, anh không còn uống rượu nữa, cố gắng thích nghi với cuộc sống của một người mù, về nhà lấy cây vĩ cầm, mỗi ngày còn có thể dùng nó để kiếm chút tiền sinh hoạt hàng ngày. Anh không dám ở lại Nam Ương vì sợ một ngày nào đó sẽ gặp em ở ngoài đường nhưng cũng không muốn đi quá xa em.”
 
“Vì vậy anh đã đi thuyền đến đảo Tiểu Lộc.”
 
“Ừm, nơi này rất thích hợp cho nghề nghiệp như anh. Đại học Nam Ương đối diện với biển, nếu như anh nhớ không nhầm thì ký túc xá của em ở đối diện với biển.”
 
“Đúng thế, mỗi ngày em ở trên sân thượng mắng anh vô số lần, anh nhất định đã nghe thấy.”
 
Anh cười gật đầu: “Thật sự nghe thấy, em mắng anh là đồ nhát gan.”
 

“Anh nghe thấy thật sao!”
 
Anh xoa đầu cô, mặc dù anh không nhìn thấy gì cả nhưng Tiết Lê có thể thấy được sự cưng chiều trong mắt anh.
 
Cô lại hỏi: “Vậy nên sau này anh đã đi làm diễn viên lồng tiếng?”
 
“Người bạn mà anh biết từ đảo Tiểu Lộc đã giới thiệu anh với một nhóm sản xuất, họ rất hứng thú tới giọng nói của anh.”
 
“Kiếm được tiền lập tức chuyển vào quỹ cưới, sao vậy, anh vẫn còn muốn kết hôn với em sao?”
 
Trần Tây Trạch quay đầu nhìn cô: “Em thật sự cho rằng đây là quỹ cưới sao?”
 
“Không phải sao!”
 
“Đó là tiền tiêu vặt của em.”
 
“...”
 
“Thật không vậy?”
 
“Anh tưởng em luôn biết, xem ra là nghĩ nhiều rồi.”
 
“Không phải.” Tiết Lê đánh anh một cái: “Tiết Diễn từng nhắc nhưng em thật sự cho rằng đó là quỹ cưới, em còn ăn dùng tiết kiệm để chuyển tiền vào trong nữa cơ!”
 
“Là một cô gái, mức độ không nhạy bén của em thật khiến người khác giận dỗi.”
 
“Là một người đàn ông, việc anh vòng vo cũng khiến người khác khó hiểu!”
 
Trần Tây Trạch dựa vào ghế sô pha: “Anh đang quan tâm đến lòng tự trọng của em, nghĩ rằng em là một người phụ nữ độc lập.”
 
“Là em đó nhưng tiền mà không cần là đồ ngốc!”
 
Khóe mắt anh cong lên, giống như một đứa trẻ vừa có được con mèo của mình, ôm cô, xoa xoa, hôn cô, cảm thấy cô thật đáng yêu.
 
“Làm cái gì đó, em thân với anh lắm sao.”
 
Tiết Lê thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng tài nói năng lanh lợi của cô, chưa bao giờ thay đổi.
 
Anh không cãi nhau với cô nữa, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho nhà hàng dưới lầu, bưng bữa tối lên: “Muốn ăn cái gì?”
 
“Không đói nhưng hơi lạnh.”
 
Trần Tây Trạch quay trở lại phòng lấy một chiếc chăn màu xám mới ra, ném nó lên người cô.
 
Cô lấy chăn quấn quanh người, lại nghe thấy anh nói: “Trải lên sô pha.”
 
Tiết Lê chưa kịp phản ứng nhưng Trần Tây Trạch đã đi đến cửa tầng thượng, khóa chặt cửa lại.
 
“Sao anh lại khóa cửa.”
 
Trần Tây Trạch đi tới, cúi đầu nhìn cô, con ngươi sâu thẳm tĩnh lặng như màn đêm: “Nhốt em lại, để em hoàn toàn thuộc về anh.”
 
Anh không nhìn thấy gì nhưng Tiết Lê vẫn cảm nhận được ham muốn mãnh liệt của người đàn ông.
 
“Trần Tây Trạch, anh anh anh… Anh chẳng lẽ tâm lý xiêu quẹo đó chứ, muốn cùng em chơi trò gì đấy chứ!” Cô gái không ngừng lùi về phía cuối sô pha co rụt lại: “Anh đừng làm càn nha.”
 
Trần Tây Trạch lấy chăn trải ở trên sô pha, nắm lấy một chân của cô kéo qua: “Anh tưởng tượng chuyện gì đó, cũng rất phong phú.”

 
Anh vừa mới giặt chăn, nhiệt độ trong lòng bàn tay vẫn còn hơi mát nhưng Tiết Lê lại cảm thấy da mắt cá chân bị hơi lạnh làm bỏng, thân thể không khỏi có chút run rẩy, muốn né tránh nhưng bị anh giữ chặt lại, kéo qua.
 
“Trần Tây Trạch, sao em cảm thấy anh không bị mù vậy?”
 
Mỗi một động tác chạm vào cô đều rất chính xác, cô trốn ở đâu, anh dường như đều có thể nhìn thấy.
 
Lần này, Trần Tây Trạch sáp về phía trước, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài của anh, còn có hình ảnh của cô phản chiếu trong mắt anh.
 
“Mèo con, anh không nhìn thấy em.”
 
“Ít ra anh vẫn có thể cảm nhận được.”
 

 
Đêm hôm đó giống như phát điên vậy, Tiết Lê cũng không nhớ rõ đã xảy ra bao nhiêu lần, mà cô quả nhiên bị anh dần dần dắt vào một trạng thái cực hạn nào đó, cảm giác linh hồn run rẩy mà lại đến từ hai phía, tuyệt vời đến mức khó mà miêu tả được.
 
Họ ngủ cùng nhau trên chiếc sô pha chật hẹp, không lạnh, bởi vì cơ thể nóng bỏng của anh ôm lấy cô, cả thế giới đều tràn ngập sức mạnh và nhiệt độ của anh.
 
Tiết Lê ngủ chập chờn, mỗi lần tỉnh lại đều là bị nụ hôn của anh đánh thức, có lúc anh hôn nhẹ lên má, có lúc đi xuống dưới, vừa gặm vừa cắn.
 
Sáng sớm, anh bế cô về lại phòng, nhốt cô trong không gian của mình như thú hoang ngậm thức ăn về tổ.
 
Tiết Lê ngủ đến tận trưa ngày hôm sau, dụi mắt, ánh nắng từ khung cửa sổ truyền vào trong, rơi xuống chăn bông, mang đến cảm giác ấm áp.
 
Từng tấc da thịt trên người cô nhớp nháp, cơ bắp mỏi nhừ và đau nhức, kể cả cơ bụng mà cô đã dày công tập luyện.
 
Người đàn ông này điên lên thật chết người khác mà.
 
“Anh ơi.”
 
“Trần Tây Trạch?”
 
Cô đi lên sân thượng dạo một vòng, trên bàn trà có sữa ấm và một mẩu bánh mì mà Trần Tây Trạch để cho cô, dưới cốc sữa có dán một tờ giấy: “Mua rau, không được ra ngoài, đợi anh về.”
 
Phông chữ mạnh mẽ có lực nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng, khoảng cách giữa các chữ không được ngay ngắn.
 
Tiết Lê chọn một chiếc áo phông trong tủ của anh để mặc, mặc đại một chiếc quần soóc đi biển, ngồi trên ghế sô pha sưởi nắng, lướt điện thoại.
 
Lúc này, có người gõ cửa gỗ sân thượng.
 
Khi Trần Tây Trạch rời đi, có vẻ như đã khóa cửa lại để cô không bị người khác quấy rầy.
 
Tiết Lê mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm tinh tế của A Tẩm, cô ta cũng ăn mặc rất tươi tắn, áo hai dây và quần đùi, rất có cảm giác bãi biển mùa hè.
 
“Trần Tây Trạch, buổi sáng em đi cảng cá, mua một ít cá biển, rất tươi...” Nhìn thấy người mở cửa là một cô gái, lời nói của A Tẩm nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt tươi cười mềm mại xụi xuống ngay lập tức, thành biểu cảm hung hăn, cau mày hỏi “Cô là ai?”
 
“Tiết Lê.”
 
“Không biết!”
 
“Tôi cũng không biết cô.” Tiết Lê bình tĩnh nói.
 
A Tẩm tinh ý nhận ra rằng cô đang mặc quần áo của Trần Tây Trạch, mà trên chiếc cổ trắng ngần của cô còn có những ‘dâu tây’ không đều, thật là nhìn thấy mà giật mình.
 
Trái tim cô ta như chìm xuống đáy vực nhưng cô ta vẫn không tin, đẩy cô ra, tự mình đi lên tầng thượng: “Trần Tây Trạch đâu?”
 
“Anh ấy ra ngoài mua đồ rồi, lúc tôi tỉnh dậy cũng không thấy anh ấy.”
 
A Tẩm không kìm được cảm xúc: “Rốt cuộc cô là ai! Là khách đến du lịch phải không!”
 
“Là khách du lịch, cũng là bạn gái của Trần Tây Trạch.”
 
“Ngủ một đêm thì là bạn gái à! Bạn gái này cũng thật rẻ quá đi!”
 
Tiết Lê cảm thấy tính cách của cô gái trước mặt mình mạnh mẽ và thẳng thắn, nói năng mà không suy nghĩ, cũng rất không lễ phép.
 
“Tôi không cần phải giải thích mối quan hệ giữa tôi và Trần Tây Trạch với cô.”
 
A Tẩm thấy Tiết Lê không thèm đoái hoài, A Tẩm tiếp tục khiêu khích: “Nực cười, tôi chưa từng nghe anh ấy nói mình có bạn gái.”

 
“Bởi vì anh ấy sẽ không chủ động nói chuyện riêng của mình với những người không quan trọng.”
 
“...”
 
A Tẩm rõ ràng cảm thấy rằng cô gái trước mặt có vẻ dịu dàng, vô hại nhưng trên thực tế lại có móng vuốt sắc nhọn.
 
Cô ta đã tin rồi, bởi vì Tiết Lê đang mặc quần áo của Trần Tây Trạch, một người lạnh lùng như anh không thể tùy tiện để người khác mặc quần áo bó sát của mình.
 
A Tẩm khoanh tay, đi tới trước khuôn mặt xinh đẹp mộc mạc của cô, thẳng thắn nói: “Cô không đẹp bằng tôi.”
 
“Đúng vậy nhưng anh ấy vừa hay lại là người mù.”
 
“...”
 
A Tẩm tiếp tục phản công, cố gắng vớt vát lại: “Vậy cô có biết rằng anh ấy rất nổi tiếng không? Tôi cũng là bạn gái của anh ấy, còn nữa, anh ấy thường đưa các cô gái về, các cô gái trên đảo, còn có khách du lịch nữ, có khi là quen trong quán bar… Nhiều đến mức tôi còn không đếm được.”
 
Tiết Lê bình tĩnh cười nói: “Cô không cần phải nói những chuyện này, Trần Tây Trạch sẽ không như thế.”
 
“Cô tin tưởng như vậy? Anh ấy là đàn ông, giây trước cùng cô thề non hẹn biển, giây sao liền ôm người con gái khác, cô tin anh ấy sao?”
 
“Tin chứ, chúng tôi quen nhau từ nhỏ, hiểu đối phương rất rõ.”
 
“Vậy cũng không chắc được, chắc là cô đã rất lâu không gặp anh ấy rồi nhỉ.”
 
“Ừm, đã lâu không gặp rồi nhưng dựa vào biểu hiện lần đầu tiên không tốt tối hôm qua của anh ấy, tôi chắc chắn anh ấy có lẽ không có nhiều kinh nghiệm.”
 
“...”
 
Thật ra Tiết Lê không muốn nói điều này nhưng cô gái trước mặt này thực sự rất cứng đầu, bướng bỉnh, nếu cô ta muốn chiến đấu tới cùng với Tiết Lê, cô cũng sẽ không khách khí.
 
Rất nhanh, Trần Tây Trạch mở cửa đi vào, đặt cây gậy dò đường vào tường: “Dậy rồi à?”
 
“Ừm.”
 
“Lúc nãy anh đến cảng cá mua ít cá cho em ăn thử.” Lần theo giọng nói của cô, anh đưa túi đựng cá cho cô.
 
Tiết Lê không nhận: “Chủ tịch, anh cho em ăn thử nhưng có vẻ như là… Muốn em làm?”
 
Trần Tây Trạch có lý chẳng sợ nói: “Chẳng lẽ, đồ ăn do người mù nấu em cũng dám ăn?”
 
“Em dám thật đấy.” Tiết Lê đẩy anh vào phòng bếp: “Đừng viện cớ, nấu cơm thì vẫn phải nấu.”
 
Trần Tây Trạch bất lực, đổ cá vào chậu, mở vòi nước rửa nó: “Mèo con, qua đây với anh.”
 
“Anh không thấy có khách sao, ồ, anh không nhìn thấy.”
 
“Ai vậy?”
 
A Tẩm nói: “Là em đây, Trần Tây Trạch.”
 
“Ồ.”
 
Anh không lên tiếng nữa, dường như không quan tâm lắm.
 
Tiết Lê nhìn A Tẩm: “Vậy không giữ cô ở lại ăn cơm nữa? Tôi đoán cô cũng không muốn ở lại.”
 
Nhưng A Tẩm ngồi ở trên sô pha, vắt chéo chân: “Không, tôi muốn ở lại.”
 
“Cô… Thấy hợp lý không?”
 
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, cố chấp nói: “Tôi sẽ không từ bỏ, cho dù có bạn gái thì sao, sớm muộn gì cũng chia tay.”
 
“...”
 
Tiết Lê nghĩ một lúc, nói: “Tôi có một người bạn nổi tiếng trên mạng, cô có muốn làm quen không.”
 
“Tôi thấy… Hai người cũng xứng đôi đó.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui