Tiểu Thanh Mai

Ấm áp cực kỳ.
 
Bữa cơm này A Tẩm cảm giác như ngồi trên chông.
 
Trần Tây Trạch giống như thường ngày không nói gì nhiều, Tiết Lê và cô ta không thân, vì vậy ba người về cơ bản không có gì để nói. A Tẩm cũng không thể chủ động bắt chuyện mở đầu, vì vậy bầu không khí rơi vào một sự ngượng ngùng kỳ lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng người ngại hình như chỉ có mình cô ta.
 
Tương tác nhỏ giữa Tiết Lê và Trần Tây Trạch vẫn rất tự nhiên, ngay cả khi họ không nói gì, hành động gắp đồ ăn cho nhau ấm áp ngọt ngào cực kỳ, không có chút gượng gạo nào.
 
Điều này đã chứng minh những gì Tiết Lê nói họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ, rất nhiều năm rồi.
 
Tiết Lê nhìn Trần Tây Trạch cẩn thận ăn cá, tò mò hỏi: “Trần Tây Trạch, anh không nhìn thấy, bình thường ăn cá có bị mắc nghẹn không?”
 
“Anh bị khiếm thị chứ không phải con nít.”
 
“Vậy cũng cần cẩn thận.”
 
Lời vừa nói xong, Tiết Lê giữ chặt cổ, hai gò má đỏ bừng, khoa tay múa chân hỗn loạn nắm lấy tay của anh: “Má! Nghẹn rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
 
Trần Tây Trạch vội vàng chạm vào người cô, dùng thìa múc cơm trắng trong bát đưa đến bên miệng cô: “Nuốt thẳng xuống.”
 
Tiết Lê ngốn nga ngốn nghiến nuốt một miếng cơm xuống.
 
“Sao rồi?”
 
“Không được, anh.” Cô nuốt nước bọt, biểu cảm đau đớn: “Vẫn còn đau.”
 
Anh lại đút cho cô một muỗng cơm nữa nhưng vẫn không ăn thua gì, xương cá vẫn mắc trong cổ họng cô.
 
“Em nuốt miếng to không?”
 
“Không biết, đều do anh nói chuyện với em.”
 
“...”
 
Trần Tây Trạch đứng dậy đi phòng bếp lấy giấm, vừa đổ giấm cho cô vừa đúng cơm cho cô: “Nếu mà không được, đi bệnh viện.”
 
“Trần Tây Trạch, đau!” Tiết Lê há to miệng: “Anh xem cho em đi.”
 
“Anh không nhìn thấy.”
 
“Đúng nhỉ.”
 
Trần Tây Trạch giữ đầu cô lại, đầu ngón tay mảnh khảnh đưa vào trong miệng cô, móc một lúc lâu, cô suýt nôn ra mấy lần.
 
A Tẩm ngồi một bên, tận mắt nhìn khung cảnh sinh sống của hai người họ mà không thể tin được.
 

Đây không phải điều mà những cặp đôi bình thường có thể làm được.
 
Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao Tiết Lê có thể tin tưởng Trần Tây Trạch mà không cần e dè, bởi vì giữa họ không có khoảng cách.
 
Cuối cùng, Trần Tây Trạch móc ra một chiếc xương cá dài.
 
Tiết Lê cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều.
 
Trần Tây Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, đi rửa tay, tức giận nói: “Sao em ngốc thế, cá mà còn không biết ăn.”
 
Cô bé xoa xoa cổ họng phàn nàn nói: “Đúng rồi đó, còn nói, sao anh lại mua cá có xương vậy?”
 
“Ừm, đều là lỗi của anh.”
 
“Cũng không thể trách anh hết được, cá cũng có điều sai.”
 
Khóe miệng Trần Tây Trạch mỉm cười.
 
A Tẩm biết anh hơn một năm nhưng chưa bao giờ thấy anh nở một nụ cười thoải mái và vui vẻ như vậy.
 
Mặc dù bình thường anh cũng sẽ cãi nhau với họ nhưng đối với cô gái này, Trần Tây Trạch mặc dù miệng thì chê nhưng vẫn thể hiện tình cảm mãnh liệt với cô gái này.
 
Đó là một mặt khác mà A Tẩm chưa từng thấy.
 
Anh là một người mù, không nhìn thấy gì cả nhưng anh vẫn sẵn lòng chăm sóc cô, nấu cơm cho cô, gắp đồ ăn cho cô, cẩn thận múc canh cá cho cô, đưa tới tận miệng bảo cô uống.
 
Dịu dàng cực kỳ.
 
A Tẩm không thể ở lại được nữa, đặt đũa xuống, nói với Tiết Lê: “Tôi ăn xong rồi, tôi đi đây, cảm ơn sự tiếp đãi của hai người.”
 
“Tạm biệt nha.”
 
Tiết Lê cũng không giữ cô ta lại, tiễn cô ta ra cửa, cũng không nói mấy lời khách khí như lần sau lại tới chơi.
 
Nói thế nào cũng đều là tình địch, cô đương nhiên không muốn cô ta lại tới.
 
Sau khi A Tẩm rời đi, Tiết Lê từ từ đi đến ghế sô pha, ngồi bên cạnh Trần Tây Trạch, chen chúc với anh: “Cô gái đó, anh rất thân sao?”
 
“Không thân, cô ta là bạn của Bàn Tử, Bàn Tử thường đưa cô ta đến chơi.” Trần Tây Trạch thành thật nói: “Có lúc tụi anh sẽ mở bữa tiệc âm nhạc, cô ta biết chơi organ điện tử nên chơi cùng.”
 
“Nhưng cô ấy thích anh.”
 
“Bà chủ nhà dưới lầu cũng thích anh, con chó nhà bên cạnh cũng thích anh, hôm qua còn có một khách du lịch nam, cũng nói thích anh…”
 
Tiết Lê nhéo mặt anh: “Ầy anh thật là… Tai họa ngàn năm.”
 
“Cảm ơn.”
 
Tiết Lê rất không cam tâm, gắp vào bát anh một vài chi sẻn và ớt.
 
Trần Tây Trạch ăn vài miếng, đặt bát xuống: “Bắt nạt anh rất vui?”

 
“Rất vui.”
 
Trần Tây Trạch kéo Tiết Lê qua, Tiết Lê cười khúc khích, hai người dằn co một lúc, sau đó ôm nhau thân mật.
 

 
Gần như một tuần, Trần tây Trạch nhốt cô trên sân thượng nhỏ của mình, hai người mệt thì ngủ, tỉnh thì làm việc gì đó, lúc nào cũng vui vẻ.
 
Thời điểm điên rồ nhất, hai người say khướt với nhau, cơn điên cuồng cũng tăng gấp đôi, cô hút điếu thuốc mà Trần Tây Trạch đã ngậm, làn sương trắng có vị bạc hà phả vào mặt anh, Trần Tây Trạch ôm eo cô, dắt cô đi lên đỉnh cao nhất.
 
Hai người họ giống như ngày tận thế, trên sân thượng của hòn đảo nhỏ dường như cách biệt với thế giới bên ngoài, chìm đắm trong tình yêu trụy lạc nhất trên đời, không thể tự giải thoát.
 
Nhưng những ngày như vậy không kéo dài được bao lâu, Thẩm Nam Tinh gọi điện cho Tiết Lê, nói rằng nếu cô không quay lại lớp học, thực sự không còn cách nào điểm danh giúp cô.
 
Thật ra Tiết Lê không muốn nói chuyện này với Trần Tây Trạch, cô sợ Trần Tây Trạch sẽ không muốn quay về.
 
Ở trên đảo, anh có thể tự do làm một nghệ sĩ lang thang, đi dép tông, dạo quanh những con đường và ngõ hẻm yên tĩnh, cho dù không nhìn thấy, cuộc sống của anh cũng không bị xáo trộn.
 
Nhưng sau khi trở về, mọi thứ sẽ khác, họ sẽ phải đối mặt với chuyện gì, trong lòng Tiết Lê càng không chắc chắn.
 
Nhưng cô cũng không muốn xa anh dù chỉ một phút.
 
Vào buổi tối, một số người bạn đến sân thượng để xem buổi hòa nhạc, Tiết Lê đã quen biết những người xung quanh Trần Tây Trạch, họ rất nhiệt tình, cũng rất hồn nhiên, Tiết Lê cảm thấy khá vui khi uống rượu và trò chuyện với họ.
 
Trong tất cả mọi người ở đây, Bàn Tử là người nói nhiều nhất, từ miệng của anh ấy, Tiết Lê biết được cuộc sống của Trần Tây Trạch trong một năm qua.
 
Như mọi khi, anh có một nhiệt huyết cao trong việc kiếm tiền, đương nhiên, anh càng không gần gũi với con gái, giữ kỷ luật tự giác rất tốt, được gọi là một hình mẫu của nam giới.
 
Tiết Lê khẽ mỉm cười, lắc lắc ly rượu, nhìn người đàn ông đang ngồi trên thùng gỗ chơi vĩ cầm.
 
Gió thổi tung mái tóc ngắn hơi lưa thưa của anh, làn da trắng bệch, cây vĩ cầm đặt trên cổ, đôi mắt đen láy trong veo, ngang ngược phóng túng, ai có thể ngờ đây là một đôi mắt mù cơ chứ.
 
Anh vẫn đi dép xỏ ngón trên chân, thoải mái giản dị, đây là cuộc sống mà Trần Tây Trạch chưa từng có trước đây.
 
Tiết Lê thực sự thích vẻ ngoài hiện tại của Trần Tây Trạch.
 
Không có áp lực, không lo âu.
 
Nếu như anh cùng cô quay về, cô không biết tương lai sẽ ra sao.
 
Suy nghĩ hồi lâu, Tiết Kê vẫn quyết định một mình rời đi, sau khi đi, cô sẽ gọi điện cho anh, để anh tự mình suy nghĩ, lựa chọn cuộc sống như thế nào, cô sẽ không bao giờ ép buộc.
 
Cô đã không còn là cô bé vừa vào đại học nữa, cũng không còn là cô bạn gái cố chấp ôm chặt lấy anh không chịu buông.
 
Trần Tây Trạch đã trải qua bóng tối và thăng trầm, Tiết Lê muốn yêu anh hết mình.
 
Tình yêu là tôn trọng, không phải trói buộc.
 

Sáng sớm hôm sau, Tiết Lê chỉnh lại đồng hồ báo thức, không muốn đánh thức Trần Tây Trạch, chuẩn bị định rời đi một mình, đợi tới khi lên thuyền rồi nói với anh.
 
Cô không muốn ảnh hưởng đến sự lựa chọn của anh.
 
Sau khi tỉnh dậy lại phát hiện người đàn ông bên cạnh mình đã dậy từ lâu, anh xếp gọn gàng vài bộ quần áo trong tủ vào hộp, thu dọn tất cả những vật dụng cần thiết hàng ngày.
 
“Dậy rồi, đi rửa mặt đi.” Trần Tây Trạch bình tĩnh nói: “Đặt vé tàu bảy giờ cho em rồi, trở về còn kịp đi học buổi sáng.”
 
Tiết Lê kinh ngạc nói: “Nhưng anh xếp quần áo của mình mà.”
 
“Mấy ngày nay em đều mặc quần áo của anh, em lại không mang nhiều quần áo tới đây.”
 
“Không phải… Ý của em là… Anh đi cùng em?”
 
“Ừm.”
 
“Tại sao vậy, Trần Tây Trạch, không phải anh rất thích nơi này sao?”
 
“Anh thích ở đây vì nó gợi cho anh nhớ về một điều gì đó liên quan đến em. Bây giờ em ở bên cạnh anh, anh không cần phải sống bằng những kỉ niệm nữa.”
 
Trần Tây Trạch đóng vali lại, đặt vững vàng ở cửa, đẩy cô gái vào phòng tắm: “Thời gian không kịp, đừng trang điểm nữa, rửa mặt rồi ra ngoài.”
 
Tiết Lê cuối cùng cũng hiểu ra, anh lựa chọn cùng cô quay về, sung sướng kêu lên, nhảy lên như gấu túi ôm lấy anh, hôn hai bên má trái phải của anh: “Em cũng hạnh phúc quá đi thôi.”
 
“...”
 
Trần Tây Trạch lùi lại vài bước, ổn định dáng người, đỡ lấy mông cô: “Xin hãy cho người tàn tật một khoảng hòa hoãn, đừng tập kích bất ngờ.”
 
“Anh về cùng em, em vui quá đi thôi.” Cô vẫn ôm cổ anh: “Em luôn không dám nói cho anh biết, sợ anh không muốn đi, em lại không muốn rời xa anh.”
 
“Sau này có gì cứ nói thẳng, giữa chúng ta không cần đoán tới đoán lui.”
 
“Ừm.” Tiết Lê vòng tay ôm cổ anh, áp sát môi mỏng của anh: “Làm sao anh biết hôm nay em đi?”
 
“Bởi vì tối qua em cuồng nhiệt quá.”
 
Tiết Lê có chút ngượng ngùng, ôm anh làm nũng, Trần Tây Trạch bế cô vào phòng tắm, bóp kem đánh răng rồi đưa cho cô.
 
“Trần Tây Trạch, em cảm thấy anh chẳng khác người bình thường gì cả.” Tiết Lê từ trên người anh nhảy xuống: “Thật đó, anh lấy đồ cũng rất chính xác, thậm chí còn không đụng vào những đồ vật khác.”
 
Trần Tây Trạch vừa vắt khăn rửa mặt cho cô, vừa giải thích: “Bộ não của anh bây giờ tương đương với một dụng cụ đo lường, đo những khung cảnh cuộc sống quen thuộc bằng số giây và số bước, đo vị trí của đồ vật bằng chiều cao của cánh tay, cố gắng cho chính xác nhất không chút sai sót.”
 
Tiết Lê cảm thán từ tận đáy lòng, đây thực sự là bộ não của một thiên tài.
 
Nếu đổi lại là cô, có lẽ sẽ phải vật lộn hàng ngày, làm cho ngôi nhà trở nên lộn xộn.
 
Sau khi cả hai thu dọn đồ đạc, họ bắt một chiếc xe đến bến tàu.
 
Bến tàu vắng người vào sáng sớm, tiếng còi phà đầu tiên chậm rãi hú lên, khách xếp hàng làm thủ tục cũng không nhiều.
 
Trần Tây Trạch xách vali, một bên vai mang túi vải của Tiết Lê, cô còn nói sẽ đỡ anh, Trần Tây Trạch nghiêm khắc từ chối sự hỗ trợ của Tiết Lê, dùng gậy dò đường gõ xuống đất: “Anh có thể tự làm được.”
 
“Anh còn sợ bạn gái giúp đỡ bị người khác chê cười sao? Sĩ diễn quá đi mà.”
 
“Không phải.” Trần Tây Trạch bất đắc dĩ nói: “Anh sợ em ngã sẽ liên lụy tới anh.”
 
“...”
 
Cô thật sự muốn làm cho anh vấp ngã một cái!
 

Từ xa, Tiết Lê đã nhìn thấy một bóng dáng màu trắng quen thuộc trên bờ biển của bến tàu.
 
“Ờ.”
 
“Sao vậy?”
 
“A Tẩm đến rồi.” Tiết Lê trực tiếp nói cho anh biết: “Cô ấy đang đi về phía anh.”
 
Không lâu sau, A Tẩm đi đến trước mặt Trần Tây Trạch, Tiết Lê nhìn thấy vết đỏ thẫm trong mắt cô ta, cô nghĩ một lát rồi nói: “Vậy hai người nói chuyện chút đi.”
 
Cô một mình đi về phía biển xa, nhường lại không gian riêng cho họ.
 
Giọng A Tẩm run run: “Trần Tây Trạch, Bàn Tử nói anh phải rời đi.”
 
“Ừm.”
 
“Sẽ không quay lại nữa?”
 
“Có lẽ cuối tuần tôi sẽ cùng bạn gái về lại, nên tầng thượng vẫn phải tiếp tục thuê.”
 
Cô ta biết, cô ta biết Trần Tây Trạch chưa bao giờ nhìn thấy cô ta, cho dù là trong mắt hay trái tim anh nhưng cô ta chính là không cam tâm.
 
“Tối hôm qua, em xem một bộ phim truyền hình Mỹ về không gian song song, nói rằng mỗi người lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến một không gian song song khác nhau. Trần Tây Trạch, anh có nghĩ rằng có một thế giới song song mà anh và em ở bên nhau không?”
 
Trần Tây Trạch trả lời không chút do dự: “Không.”
 
“Tại sao?”
 
“Tôi chỉ thích Tiết Lê.”
 
“Nếu như anh không biết cô ấy thì sao!”
 
“Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra em ấy rồi theo đuổi em ấy.”
 
A Tẩm càng thêm xúc động: “Nếu như cô ấy không thích anh thì sao!”
 
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến em ấy thích tôi, sẽ không ngần ngại sử dụng bất kỳ thủ đoạn đê ​​hèn nào.”
 
Cho đến lúc này, A Tẩm cuối cùng cũng đã hiểu.
 
Tất cả các nếu như đều bị anh dẫn đến cùng một kết quả, Trần Tây Trạch không có nhiều lựa chọn về thế giới song song ở đây.
 
Chỉ có Tiết Lê, chỉ có Tiết Lê, chỉ có Tiết Lê.
 
Mọi sự lựa chọn đều hướng về cô.
 
Được kiên định lựa chọn như vậy, là một chuyện hạnh phúc thế nào cơ chứ.
 
A Tẩm thực sự ghen tị với cô gái đó.
 
“Câu hỏi cuối cùng, Trần Tây Trạch.”
 
A Tẩm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái đang ném đá bên biển: “Cô ấy không xinh đẹp bằng em, thân hình cũng không bằng em… Tại sao anh lại thích cô ấy như vậy, cô ấy có phẩm chất gì thu hút anh?”
 
Trần Tây Trạch không cần suy nghĩ, ngắt lời cô ta.
 
“Toàn bộ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận