Chín giờ sáng, Tiết Lê khom người lẻn vào từ cửa sau phòng học, ngồi xuống cạnh Thẩm Nam Tinh ở hàng ghế cuối lớp.
Thẩm Nam Tinh hạ giọng hỏi: "Tìm thấy Trần Tây Trạch rồi à?”
"Ừ, hóa ra anh ấy vẫn luôn ở đảo Tiểu Lộc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đảo Tiểu Lộc! Oa! Đây không phải là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao? Mệt cho cậu tìm lâu như vậy!” Thẩm Nam Tinh cảm khái nói: "Lúc nghỉ đông, không biết nghe ai nói anh ấy ở Thượng Hải mà cậu lập tức chạy tới Thượng Hải một chuyến, kết quả không thu hoạch được gì, sau khi trở về còn khổ sở rất lâu.”
"Gì vậy, tớ đi Thượng Hải để đến Disney chơi, ai nói là tìm anh ấy chứ." Tiết Lê mở sách ra, dùng sách che mặt lại rồi mạnh miệng giải thích: "Tớ không đi tìm, anh ấy nghĩ thông suốt thì sẽ tự trở về, tớ cũng đâu phải loại con gái không có tình yêu sẽ chết.”
"Mạnh miệng làm gì. Hai năm nay, cũng không biết là ai đêm nào cũng trùm chăn lau nước mắt, sợ bọn tớ phát hiện còn cố ý chờ bọn tớ ngủ rồi mới khóc!”
Hai má cô gái nhỏ đỏ bừng, vươn tay bóp đùi Thẩm Nam Tinh một cái: "Không được nói!”
"Ái ái! Đau, con nhóc chó nhà cậu, được được, không nói nữa.” Thẩm Nam Tinh thay đổi đề tài: "Lần này cúp học một tuần, chắc là hai người ở trên đảo phóng túng buông thả lắm nhỉ."
Tiết Lê nở nụ cười, cúi đầu lật sách, không đáp lại.
Thẩm Nam Tinh nhìn nụ cười đê tiện của cô thì biết sự việc không hề đơn giản, bèn tiến sát lại gần, tò mò hỏi: "Sau này hai người có tính toán gì không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chuẩn bị tốt nghiệp rồi tìm một công việc tốt, sớm đi làm kiếm tiền."
"Cậu không thi nghiên cứu sinh hay GRE gì à?"
"Không thi." Tiết Lê lắc đầu: “Tớ muốn ra xã hội sớm một chút, như vậy thì mẹ tớ sẽ không quản được tớ nữa.”
"Cũng đúng, tự lập sớm một chút."
"Buổi sáng Trần Tây Trạch đi xem phòng rồi, chúng tớ muốn thuê một căn phòng bên ngoài trường."
"Oa, sống chung!"
“Ừm!”
Tiết Lê tự cảm thấy mình đã là người trưởng thành có thể tự lập gánh vác, cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ và cũng càng kiên định hơn với những mục tiêu trong tương lai của mình.
"Khoan đã." Thẩm Nam Tinh lộ ra biểu cảm nghi ngờ: "Cậu bảo anh ấy đi xem phòng?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng không phải anh ấy là người mù à?”
"Cậu đừng cứ mở miệng ra là người mù, chỉ một mình tớ được gọi người mù thôi, những người khác không được.”
"Chậc chậc chậc."
Thẩm Nam Tinh vừa chậc cô vừa nói: "Cậu xác định anh ấy có thể chọn được phòng ở à? Anh ấy không nhìn thấy gì hết mà.”
"Thật sự không dám giấu giếm, tớ cũng có hơi nghi ngờ nhưng Trần Tây Trạch không có chướng ngại quá lớn trong phương diện sinh hoạt. Anh ấy đi đường còn ổn định hơn tớ, cầm nắm đồ đạc cũng cực kỳ chuẩn xác, không hề bị va đập."
"Không hổ là bộ não mạnh nhất."
Quả nhiên, sau khi tan học, Trần Tây Trạch gửi cho Tiết Lê hai đoạn video, dùng giọng nói nói: "Chọn được hai căn, một là căn hộ một phòng ngủ một phòng khách được trang trí theo phong cách màu kem, hai là căn hộ thông tầng lớn. Cả hai đều cách trường học rất gần, mèo con nhìn xem thích căn nào?”
Lục Vãn Nghe và Thẩm Nam Tinh đồng thời tiến lại gần, nhìn hai căn phòng Trần Tây Trạch gửi tới, điều kiện đúng là rất không tệ, nhất là căn hộ đầu tiên được trang trí theo phong cách màu kem ấm áp, trông vừa đáng yêu vừa tinh xảo đẹp đẽ, rất có cảm giác gia đình.
"Giỏi thật! Giống hệt như anh ấy có thể nhìn thấy vậy.”
Tiết Lê kiêu ngạo nói: "Vậy mới nói, sinh hoạt bình thường của anh ấy hoàn toàn không thành vấn đề.”
Thẩm Nam Tinh nói: "Vậy cũng đỉnh quá rồi. Nếu tớ bị mù hai mắt, đừng nói là chọn phòng, có khi đi chưa được ba mét đã đâm vào cột điện rồi đấy. Anh ấy luyện loại thần công không cần mắt cũng có thể làm việc này như thế nào vậy?”
"Chắc là... Quen rồi.”
Lúc trước Trần Tây Trạch lựa chọn rời đi, nguyên nhân lớn nhất chính là không muốn liên lụy cô, không muốn cô phải chăm sóc cho anh.
Nếu anh muốn quay về bên cạnh cô một lần nữa thì nhất định phải nỗ lực hết sức để có thể sống độc lập, thích nghi với xã hội này và kiếm được tiền.
Tiết Lê không biết anh làm như thế nào, nhưng chắc chắn anh đã trải qua không ít gian khổ.
Lúc này, Lục Vãn Thính tiến lại gần, gia nhập vào cuộc trò chuyện của bạn thân: "Nói đi, cùng Trần Tây Trạch mù lòa kia... Có cảm giác gì? Có cần cậu phải chủ động không? Có phải cậu còn phải đỡ nữa đúng không? Lúc thay đổi tư thế cũng là cậu làm nhỉ?”
Tiết Lê: ...
"Lục Vãn Thính, cậu là con gái đấy, suốt ngày nói mấy lời táo tợn!"
"Cái này có là gì." Lục Vãn Thính không để ý, ghé lỗ tai đeo máy trợ thính đến trước mặt Tiết Lê: "Mau nói đi, tớ tò mò quá.”
“Không thể trả lời!”
“Cũng không cần đỡ!”
*
Chập tối, sau khi tan học, Tiết Lê gặp Trần Tây Trạch ở cổng trường.
Anh mặc áo khoác đen giản dị, cổ áo mở rộng, lộ ra chiếc áo thun màu nhạt đơn giản mộc mạc bên trong, ánh chiều tà ấm áp chiếu xuống hàng lông mi cong vút của anh khiến hốc mắt càng sâu hơn.
Biểu cảm của anh lạnh nhạt, ánh mắt cũng rất rời rạc khiến người ta có một loại cảm giác xa cách khó lại gần.
Đương nhiên các sinh viên năm nhất và năm hai đi ngang qua đều không nhận ra anh. Chẳng qua là ở nơi có nhiều trai đẹp như Đại học Nam Ương cũng rất khó nhìn thấy người nào có giá trị nhan sắc chạm nóc như Trần Trạch Tây, thế nên bọn họ không khỏi để ý tới anh nhiều hơn một chút.
Tiết Lê xách vali đi tới, Trần Tây Trạch nghe thấy tiếng lục lạc trên cổ cô vang lên thì đi thẳng về phía cô: "Mèo.”
Cô xách vali đi tới, không đợi anh phản ứng đã kiễng chân hôn lên nốt ruồi son vừa nổi bật vừa gợi cảm trên yết hầu anh.
Trần Tây Trạch đã quen với sự tập kích đột ngột của cô gái nhỏ, bèn thuận tay ôm lấy cô rồi đi về phía bên kia đường: "Đưa em đi xem nhà mới trước.”
"Giao tiền đặt cọc chưa?"
"Rồi, đồ gia dụng cũng mua thêm luôn rồi."
"Ôi, ông xã giỏi quá."
Tiết Lê thấy anh đi lại bình thường thì kinh ngạc hỏi: "Ơ? Cây gậy mù co duỗi màu đen của anh đâu rồi?”
"Trong túi."
"Tại sao không dùng?"
"Không muốn dùng."
“Đoạn đường này anh không dùng thì làm sao đi tới được?”
"Đi đường dành cho người mù, đi chậm một chút, cũng không gấp gáp gì."
“...”
Tiết Lê lo lắng anh bị ngã, một người đàn ông ngã trên đường trông rất khó coi, đã thế còn là một anh chàng đẹp trai, nghĩ thôi đã thấy cực kỳ xấu hổ rồi.
"Nhưng đã mang theo rồi, tại sao lại không dùng?"
"Em là mười vạn câu hỏi vì sao à?" Trần Tây Trạch hơi mất kiên nhẫn: “Anh muốn dùng thì dùng, không muốn dùng thì không dùng, làm gì có nhiều lý do như vậy.”
"Em có nghe nhầm không vậy, thế mà bạn trai của em lại đang lên giọng với em á?"
“...”
"Không phải lên giọng." Trần Tây Trạch nở một nụ cười nghề nghiệp giả tạo: “Giao lưu thân thiện, cùng nhau xây dựng mối quan hệ hài hòa.”
Tiết Lê vẫn đánh cánh tay anh một cái để trừng phạt: "Không được bật lại, decibel cũng không được quá cao, nếu không em sẽ đơn phương tuyên bố anh hung dữ với em!”
"Anh là một người đàn ông ôn hòa như vậy, sao có thể hung dữ với em chứ."
"Anh là đồ đàn ông không biết xấu hổ!"
Trần Tây Trạch mỉm cười nắm tay cô, giẫm lên đường dành cho người mù rồi đi đến phía cuối con đường: "Đi xem nhà trước.”
"Vâng, đường dành cho người mù phía trước bị xe đạp chiếm rồi." Tiết Lê kéo anh tránh đi, hợp tình hợp lý nói: "Nếu anh không dùng gậy, vậy chẳng phải sẽ ngã sao?”
"Anh đi chậm, sẽ không ngã."
Tiết Lê cảm nhận được Trần Tây Trạch nắm chặt tay mình, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó: "Trần Tây Trạch, có phải anh sợ bị bạn học nhìn thấy rồi chê cười không?”
Trần Tây Trạch hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới nói: "Mèo con, nơi này không phải đảo Tiểu Lộc, ở đây có rất nhiều người.”
"Trần Tây Trạch để ý những thứ này ư?" Tiết Lê khó tin nói: "Anh không để tâm đến điều gì cả mà!”
"Anh để tâm đến em."
Những lời này gần như là buột miệng thốt lên. Sau khi nói ra, hai má anh hơi nóng, bèn sửa lời, nói: "Ý anh là, lời nói người đời rất đáng sợ.”
Tiết Lê hiểu rồi.
Anh không sợ mình bị chê cười, anh chỉ sợ cô bị người ta nói xấu...
"Em không quan tâm." Tiết Lê lấy ra cây gậy mù co duỗi từ trong balo lệch vai màu đen của anh rồi kéo ra, sau đó đưa tới tay anh: “Đi đàng hoàng, cái này chẳng là gì cả, bạn trai của em đẹp trai nhất thế giới, thế nên thẳng lưng lên cho em! Hãy bước đi những bước chân kiêu ngạo của một anh chàng đẹp trai!”
Khóe miệng Trần Tây Trạch cong lên, một cảm giác ngọt ngào khó tả đang dần xâm nhập vào trái tim anh từng chút một.
Anh nắm lấy tay cô, chống gậy mù đi về phía trước.
"Hôm nay xem phòng vất vả rồi." Tiết Lê ôm cánh tay anh: "Buổi tối muốn ăn cái gì? Em sẽ mở lòng từ bi mà làm cho anh một lần.”
"Em." Trần Tây Trạch nghiêm trang nói: "Ăn em.”
“...”
"Cũng làm em."
“...”
"Anh có thể nói tiếng người không, Trần Tây Trạch!"
Hai người thân thiết nắm tay nhau đi đến căn hộ thuê nhỏ.
Căn hộ được xây dựng theo phong cách màu kem ấm áp, nếu trang trí lại một chút, chắc chắn nó sẽ trở thành một ngôi nhà nhỏ cực kỳ ấm áp và thoải mái.
"Trần Tây Trạch, em rất tò mò, anh nói anh đi xem phòng, rốt cuộc là xem như thế nào? Anh có biết căn nhà này trông như thế nào không?”
"Biết."
Trần Tây Trạch miêu tả: "Bên trong rộng sáu mươi mét vuông, hướng Nam Bắc, phòng khách và phòng ăn nối liền, ban công khép kín bên trong nên chắc hẳn là thiết kế không có đèn chính. Phòng khách có hình bánh xốp, tông chủ đạo là màu trắng, phối với màu xanh bạc hà. Bàn trà hình vòng cung, TV màn hình cong 70 inch. Bên trái ban công có một bồn hoa trồng cây phát tài, bên phải là tủ đựng đồ. Em muốn biết thì anh còn có thể nói nhiều hơn..."