Tiểu Thanh Mai

[Cho nên truyện cổ tích là có thật.]
 
Sáng sớm, Trần Tây Trạch đứng trước gương chỗ bồn rửa mặt trong phòng tắm cạo râu.
 
Tiết Diễn mặc quần cộc đi tới, đẩy Trần Tây Trạch sang một bên: “Cậu còn cần soi gương à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Tây Trạch đứng yên một chút cũng không nhường, gằn từng chữ: “Nghi thức cảm nhận cuộc sống.”
 
“Có ích lợi gì chứ? Có thể ăn thay cơm à? Hay có thể khiến cậu thấy lại ánh sáng?”
 
Trần Tây Trạch khinh thường lẩm bẩm: “Thẳng nam xấu xa.”
 
“Nói như cậu không phải vậy.” Tiết Diễn dùng máy cạo râu bằng điện lướt trên mặt, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Trần Tây Trạch.
 
Xương hàm của anh trơn láng đẹp đẽ, bọt màu trắng, động tác dùng dao cạo râu tao nhã, đầu ngón tay linh hoạt, chậm rãi, bình tĩnh lướt qua đám râu trên cằm, không bỏ sót chút nào.
 
“Sao không dùng máy tự động? Cậu dùng lưỡi dao này không sợ mặt bị thương à?”
 
“Lần duy nhất mặt tớ bị thương là do em gái đáng yêu của cậu sợ tớ làm bị thương chính mình, giành cạo râu cho tớ, làm tớ chảy máu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tây Trạch nghiêng đầu qua, quả nhiên chỗ cằm bên trái có một vết sẹo nhỏ.
 
“…”
 
“Em gái tớ là một cô gái lương thiện nhưng ngu ngốc.” Tiết Diễn nhìn anh: “Nhưng cậu cũng được lắm, không nhìn thấy gì mà còn dám cầm dao.”
 
“Thứ mà tớ có thể cầm chắc nhất, đầu tiên là súng, thứ hai là dao phẫu thuật.”
 
Tiết Diễn nhìn ra sự kiêu căng trong mắt người này, liền lạnh lùng cười nhạo: “Đáng tiếc, không có hai thứ này, cậu cũng chẳng cầm được cái gì.”
 
Mới sáng sớm, Trần Tây Trạch cũng lười đấu võ mồm với tên này, cẩn thận cạo sạch râu của mình.
 
“Cậu cạo cẩn thận như vậy làm gì, để lại một chút mới ra dáng đàn ông.”
 
“Da em ấy mỏng, cọ vào sẽ không thoải mái.”
 
“…”
 
Sáng sớm đã ăn một miệng cẩu lương, Tiết Diễn đặt máy cạo râu xuống, quan sát động tác của Trần Tây Trạch, không có chút gì giống như người mù không nhìn thấy.
 
Một lát sau, anh ấy yên lặng dời giá đặt dao cạo râu sang bên cạnh vài centimet, định khiến cho anh đặt lệch vào khoảng không.
 
Trần Tây Trạch rửa sạch dao cạo râu, khử trùng, đang chuẩn bị treo lên.
 
Hô hấp của Tiết Diễn ngưng lại, trơ mắt muốn nhìn dao cạo râu rơi xuống, Trần Tây Trạch dừng động tác, lệch sang bên cạnh một chút, đặt dao cạo lên giá một cách chính xác.

 
“…”
 
Tiết Diễn vươn tay quơ quơ trước mắt Trần Tây Trạch, xác định anh thật sự không nhìn thấy gì cả, rất khó tin, trước khi Trần Tây Trạch lấy bàn chải đánh răng, anh ấy liền nhanh hơn một bước, đổi bàn chải màu xanh da trời của anh thành cái màu vàng nhạt của Tiết Lê.
 
Trần Tây Trạch chạm vào tay cầm của bàn chải đánh răng, hơi cạn lời: “Anh trai thân ái, cậu có chuyện à?”
 
 Tiết Diễn: “Tớ không hề làm gì cả.”
 
Trần Tây Trạch: “Hành động này của cậu, rất giống bạn học Tiết Lê lúc học mẫu giáo.”
 
Tiết Diễn cười mỉa, đưa bàn chải đánh răng cho anh, nhìn anh trét kem đánh răng như người bình thường, tỉ mỉ đánh răng, súc miệng xong còn chà bồn rửa mặt sạch sẽ, bóng loáng.
 
“Được đấy Trần Tây Trạch, còn có thể làm việc nhà nữa cơ.”
 
“Cảm ơn, kỹ năng sống cơ bản.”
 
“Vậy là sinh hoạt của cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng à?”
 
Trần Tây Trạch tỉ mỉ bôi kem tay, không chút để ý mà đáp: “Cũng sẽ có ảnh hưởng.”
 
Tiết Diễn: “Ví dụ?”
 
Trần Tây Trạch: “Ví dụ như luôn có một số người nhàm chán thích thử xem tớ có mù thật hay không, tạo ra vô số chướng ngại trong cuộc sống của tớ.”
 
Tiết Diễn nghe ra được ý trào phúng của người này, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Tốt nhất là có thể sống độc lập, đừng để em gái tớ phải chăm sóc cậu.”
 
“Em ấy có thể tự chăm sóc bản thân là tớ đã muốn trao cúp cho em ấy rồi.”
 
Lời còn chưa dứt, Tiết Lê giống như một cơn gió từ trong phòng lao ra, ào ào súc miệng ở bồn rửa, lại vốc nước nhanh chóng rửa mặt…
 
“A a a muộn rồi!”
 
“Hai người tránh đường ra coi!”
 
Lúc cô đang chạy ra, Trần Tây Trạch túm được áo của cô, kéo cô trở về, bôi kem tay cho cô, rồi lấy lược chải lại tóc cho cô: “Tóc ngắn mà cũng rối được, em hay thật đó.”
 
“Không có thời gian đâu! Em phải đi học rồi!” Tiết Lê giãy khỏi tay anh, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, cầm lấy cặp sách rồi đi qua đi lại trong phòng khách: “Thẻ sinh viên của em đâu? Có ai nhìn thấy thẻ sinh viên của em không?”
 
Trần Tây Trạch đi ra ngoài, lấy thẻ sinh viên từ trong cái rổ nhỏ đặt ở lối vào ra, đưa qua.
 
“Cảm ơn anh.” Tiết Lê nhận lấy, vội vàng thay giày chuẩn bị ra ngoài, Tiết Diễn vội đưa sữa đã hâm nóng qua cho cô: “Trên đường nhớ mua đồ ăn sáng.”
 
“Vâng, em biết rồi!”
 
Nhưng ra ngoài chưa quá một phút, Tiết Lê lại vội vội vàng vàng chạy về: “A a a a quên mang điện thoại!”
 

Trần Tây Trạch đã sớm đoán trước được, vẫn đứng ở đây chờ cô.
 
Cô vừa vọt đến liền đưa điện thoại cho cô.
 
Tiết Lê ôm lấy cổ anh, dùng sức hôn lên cằm anh: “Buổi tối em sẽ mang đùi gà lớn về cho anh.”
 
“Đừng lấy tương ớt ngọt.” Trần Tây Trạch bổ sung như mọi khi.
 
Sau khi cô Tiết đi rồi, trong nhà cuối cùng cũng trở nên im lặng, Trần Tây Trạch quay đầu lại, nhìn Tiết Diễn đang tựa ở lối vào.
 
Tiết Diễn ôm cánh tay, không còn gì để nói.
 
Quả thật, trông cậy vào cô nhóc Tiết Lê quên trước quên sau, trong đầu thiếu vài sợi dây này chăm sóc anh, thật sự quá khó khăn.
 
 “Sáng nay cậu đi đâu vậy?”
 
“Phòng thu.”
 
Trần Tây Trạch bình tĩnh ăn bữa sáng, Tiết Diễn quơ quơ chìa khóa xe trong tay: “Đúng lúc tớ phải đi làm, đưa cậu đi một đoạn.”
 
Tiết Diễn vừa gia nhập một công ty internet lớn, trong nhà liền mua cho anh ấy một con Mercedes AMG đời mới cực kỳ ngầu. Cửa xe mở ra, Trần Tây Trạch ngồi vào, Tiết Diễn liền khởi động xe, dọc đường còn không ngừng cằn nhằn tức giận, nhà họ ở mỗi ngày có hơn chục khoản phí đỗ xe, chủ cho thuê nhà đúng là xấu tính, còn không bằng tới ở khách sạn.
 
Trần Tây Trạch thản nhiên nói toàn bộ tiền thuê nhà đều đã đóng rồi, anh ấy cũng không mất đồng nào.
 
“Công việc hiện tại của cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Tiết Diễn dùng một tay đảo vô lăng, nhìn gương mặt đẹp trai mà trầm mặc sau cặp kính của anh.
 
Trần Tây Trạch cũng không giấu diếm, nói một cách thành thật: “Hiện tại một tập có giá một vạn, tương lai nếu nổi tiếng, giá sẽ cao hơn.”
 
“Cũng được, tương lai không đến mức ăn bám vợ.”
 
“Có ý này, nhưng chưa đủ điều kiện.”
 
Tiết Diễn liếc anh một cái, cười lạnh nói: “Rốt cuộc cậu cũng nhận ra trình độ của mình rồi.”
 
Trần Tây Trạch: “Chủ yếu là em gái cậu tạm thời chưa đủ điều kiện để tớ ăn bám, tương lai… Cũng chưa chắc có.”
 
“…”
 
Xe dừng lại trước tòa nhà của khu công nghiệp sáng tạo, Trần Tây Trạch lấy gậy của mình ra, xuống xe, đi về phía toàn nhà B đối diện.
 
Tiết Diễn ấn hạ kính xe, nhìn theo bóng dáng cao gầy của anh, ánh mặt trời phía đông mềm mại rủ xuống kéo theo một chiếc bóng dài sau lưng anh.
 
Bước đi của anh trầm ổn, giống như không có vũng bùn bụi gai nào có thể ngăn cản anh, càng không thể ngáng đường anh.
 
Thứ anh muốn, anh nhất định sống chết giữ chặt trong tay, tuyệt đối không buông.

 
Tiết Diễn bỗng nhớ đến một chuyện trước đây.
 
Lúc còn nhỏ Tiết Diễn cũng như tất cả cậu bé nghịch ngợm khác, đặc biệt thích bắt nạt em gái, đương nhiên cũng chưa từng cảm thấy đứa em gái nhạy cảm, bướng bỉnh lại bốc đồng của mình có gì đáng yêu.
 
Nhưng Tiết Lê không giống anh ấy, lúc ấy Tiết Lê đang ở tuổi muốn khám phá thế giới, rất ỷ lại vào anh trai, cho nên cô suốt ngày đi theo sau mông Tiết Diễn, giống như một cái đuôi nhỏ.
 
Bởi vậy mà tất cả các cậu bé trong tiểu khu đều chê cười Tiết Diễn, nói anh ấy đi đâu cũng dắt em gái theo, không ngầu chút nào.
 
Có vài lúc, Tiết Diễn nhìn thấy em gái cứ bám theo mình liền làm đẩy cô bé ra trước mặt các cậu bé khác, dùng lời lẽ nghiêm khắc nói: “Về sau không cho em đi theo anh nữa, tự đi tìm các bạn gái khác chơi cùng đi.” 
 
“Các bạn ấy muốn chơi búp bê, em không muốn, em muốn nghịch bùn.” Giọng nói của cô bé còn chút non nớt, mềm mại giống như bánh mật.
 
Tiết Diễn vẫn đuổi cô đi, trơ mắt nhìn cô bé bật khóc chạy đi.
 
Không lâu sau, Trần Tây Trạch chuyển đến, Tiết Lê nhanh chóng quen thuộc với anh, giống như tìm được một người bạn quý báu mới để chơi cùng, thậm chí không lâu sau xưng hô cũng đổi, vậy mà bắt đầu gọi anh trai.
 
Ngoại trừ lúc đi học, hầu như toàn bộ thời gian rảnh rỗi cô đều ở bên cạnh Trần Tây Trạch, cùng nghịch bùn, cùng bắt châu chấu, cùng xem phim hoạt hình…
 
Tính cách của Trần Tây Trạch vô cùng kỳ lạ lạnh lùng, nhóm con trai có tính cách ngay thẳng đều giống như không thể chơi với anh, anh chỉ có một người bạn là Tiết Lê.
 
Dần dần, Tiết Diễn bắt đầu có chút khó chịu. Rõ ràng anh ấy không thích em gái đi theo như cái đuôi nhỏ, nhưng mà em gái cả ngày đi theo Trần Tây Trạch gọi anh trai này anh trai nọ, trong lòng Tiết Diễn càng thêm khó chịu.
 
Trần Tây Trạch này rõ ràng muốn giành em gái với anh ấy!
 
Tiết Diễn rất không thích, rõ ràng đã âm thầm cảnh cáo Trần Tây Trạch rất nhiều lần, nhưng Trần Tây Trạch chưa từng để Tiết Diễn vào mắt.
 
Vì thế một ngày cuối tuần nọ, Tiết Lê cùng cha mẹ ra ngoài mua quần áo mới, Tiết Diễn liền gọi Trần Tây Trạch vào khu rừng ở công viên bên ngoài tiểu khu.
 
Một mình anh ấy 1v1 thì không đánh lại Trần Tây Trạch, vì thế liền gọi bảy tám cậu bé mập mạp trong tiểu khu đến, ba chân bốn cẳng bắt được Trần Tây Trạch đè xuống đất, uy hiếp nói nếu anh còn chơi cùng Tiết Lê, sẽ lập tức nhét cát vào miệng anh.
 
Trần Tây Trạch bắt đầu điên lên, một mình đánh lại bảy tám cậu bé khác, bị bọn họ đè xuống đất đánh vẫn nghiến chặt răng, không hề cầu xin tha thứ, cũng không chịu chấp nhận điều kiện của Tiết Diễn.
 
Mấy cậu bé kia đều bắt đầu kiệt sức, mệt đến mức thở không ra hơi, trên người Trần Tây Trạch dính đầy cát, chống người khó khăn đứng dậy, sự quật cường đáng kinh ngạc trong ánh mắt lúc đó, cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
 
Tiết Diễn bó tay nhìn anh, chỉ có thể thở phì phì gào lên: “Tiết Lê là em gái của tớ! Của tớ!”
 
Từ đầu đến giờ Trần Tây Trạch vẫn cứng như đá không nói một lời, nghe câu này xong, anh lại kiên quyết mở miệng: “Bây giờ, là của tớ.”
 
Anh muốn cướp em gái của Tiết Diễn, vô cùng tự nhiên, còn vô cùng trắng trợn… Quả thật rất giống một tên cướp không hiểu lý lẽ.
 
Tiết Diễn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
 
Cuối tuần sau, cha mẹ không có ở nhà, Tiết Diễn học lớp bóng rổ yêu thích xong trở về nhà, tay xoay bóng, miệng ngâm nga bài “Cao thủ bóng rổ” đi vào nhà, lại nhìn thấy hai người Tiết Lê và Trần Tây Trạch đang ngồi trên sô pha, tựa vào nhau cùng xem phim hoạt hình “Vùng đất linh hồn”.
 
Cô gái nhỏ xem đến mê mẩn, ngón tay máy móc bốc snack khoai tây, một miếng cho mình, một miếng đút cho Trần Tây Trạch.
 
Tuy Trần Tây Trạch ghét snack khoai tây nhiều gia vị, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng.
 
Anh thật sự rất muốn có một em gái, mà Tiết Lê lại có dáng vẻ của một em gái đáng yêu trong tưởng tượng của anh. Sinh vật mềm mại, đáng yêu này chính là điều tốt đẹp duy nhất trong thời thơ ấu lạnh như băng của anh.
 
Điều kỳ diệu chính là, lần đầu tiên Tiết Diễn cảm nhận được sự hạnh phúc khi có em gái lại bắt nguồn từ sinh hoạt thường ngày của Trần Tây Trạch và em gái anh ấy.
 
Chỉ tiếc là mối quan hệ thân mật của Tiết Lê và Trần Tây Trạch dường như đã vượt xa tình cảm anh em của anh ấy.

 
Phim hoạt hình kết thúc, cô gái nhỏ bật khóc, Trần Tây Trạch dùng tay áo lau gương mặt đầy nước mặt cho cô, thật giống một anh trai ở bên chăm sóc cô.
 
Cô vừa khóc vừa nói: “Trần Tây Trạch, Bạch Long thật đáng thương, rõ ràng cậu ấy thích Chihiro như vậy mà.”
 
“Trần Tây Trạch, em không thích chia lìa.”
 
“Trần Tây Trạch, em muốn một anh trai giống như Bạch Long, quan tâm em, yêu thương em, mãi mãi không rời xa em.”
 
Tiết Diễn xấu xa giội cho em gái một chậu nước lạnh: “Đó chỉ là phim hoạt hình thôi! Nhóc ngốc! Đều là giả đó.”
 
Tiết Lê càng khóc to hơn: “Anh nói dối!”
 
“Còn nữa, em cũng không phải Chihiro, em còn muốn Bạch Long gì chứ? Nằm mơ đi.”
 
“Em… là em! Chính là em!”
 
“Em không phải, Chihiro xinh đẹp hơn em cả vạn lần.”
 
Tiết Diễn đã dành một tuần để thuyết phục Tiết Lê rằng Bạch Long hoàn toàn là giả, truyện cổ tích cũng là giả, phá nát ảo tưởng không thực tế của cô bé.
 
Ai ngờ một tuần sau, Trần Tây Trạch trở về sau khi đến nhà cha ở vào dịp cuối tuần. Dưới khoảnh khắc hoàng hôn tuyệt đẹp, anh chỉ dùng một giây liền khiến Tiết Lê tin vào truyện cổ tích…
 
Là có thật.
 
Ánh nắng chiều dịu dàng từ cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống hành lang, Trần Tây Trạch mặc kariginu, chân mang guốc Nhật của Bạch Long, đứng dưới ánh nắng dịu dàng mà mờ ảo, làn da trắng nõn giống như phát sáng.
 
Anh xinh đẹp tựa như thiếu niên đã chạy theo Chihiro cả mùa hè, xuyên vào thế giới thật, đi vào trong cơ thể anh…
 
“Hơi không giống lắm.”
 
Lần đầu tiên anh mặt trang phục như vậy, không biết có phải rất buồn cười không, thấp thỏm nhìn cô gái trước mặt: “Em có muốn chụp ảnh không?”
 
Tiết Lê vừa cười vừa dụi mắt, trong lòng vừa chua vừa ngọt.
 
“Trần Bạch Long.”
 
“Đề nghị đổi xưng hô.”
 
“Anh Bạch Long.”
 
“Ừ.”
 
Gương mặt Tiết Lê ửng hồng đứng bên cạnh, thật ngại quá.
 
Rất đẹp trai nha.
 
Cho nên truyện cổ tích là có thật.
 
Tiết Lê không có cuộc gặp gỡ bất ngờ như Chihiro, nhưng cô có Bạch Long muốn bảo vệ cô cả đời.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận