[Người ta yêu anh nên mới bắt nạt anh.]
Gần đây trong trường học có rất nhiều tin đồn nhảm về Trần Tây Trạch.
Mặc dù là phần lớn thời gian anh đều tránh việc đi đến trường học để tìm Tiết Lê, mỗi lần đứng ở trước cổng trường để chờ cô tan học thì lúc nào cũng sẽ đội mũ lưỡi trai để che chắn bớt, nhưng mà vì ngũ quan của anh quá chói mắt nên khi anh diện cả một cây đen càng khiến cho mọi người kích động suy đoán hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu nói xem, năm đó anh ấy tỏa sáng biết bao nhiêu, nhà vô địch thế giới về lĩnh vực bắn súng đấy, làm sao mà lại trở nên mù lòa vậy chứ."
"Thực sự là quá thảm rồi, không biết bây giờ anh ấy sống như thế nào nhỉ?"
"Tiết Lê cũng chưa chia tay anh ấy, mấy hôm trước vẫn còn thấy hai người họ ở bên nhau."
"Như vậy chẳng phải là sẽ liên lụy cả đời sao? Cô ấy có bị ngốc hay không thế?"
...
Tiết Lê không phải là người có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nên sau khi cô nghe được các cô gái ở hàng ghế phía sau cứ thì thầm to nhỏ và đưa câu chuyện đi càng ngày càng quá xa, cô đã đứng dậy đập bàn chuẩn bị nổi trận lôi đình nhưng lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói đanh thép khác truyền đến.
"Không phải chuyện của các người, ăn no rửng mỡ à, cho dù là mắt người ta không nhìn thấy gì thì cũng chưa bị hủy dung, đây lại là một người đẹp trai phong độ đấy, nếu đổi lại là bà đây thì dù cho có phải đập nồi bán sắt cũng muốn nuôi nha! Các người cứ mỉa mai đi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nói là Mạnh Vi An, người luôn đối đầu với mọi người ở phòng kí túc xá của cô, nên khi cô ta đứng dậy nói như vậy khiến Tiết Lê cảm thấy khá ngạc nhiên.
Mấy nữ sinh kia khi thấy Mạnh Vi An không chút lưu tình mà vạch trần những lời thì thầm to nhỏ nói xấu sau lưng của họ về cô và anh, cũng cảm thấy rất mất mặt nên họ không nhịn được mà rối rít nói xin lỗi Tiết Lê, thu dọn sách vở đi sang chỗ khác ngồi.
Tiết Lê cảm kích nhìn về phía Mạnh Vi An: "Cảm ơn cậu."
"Chuyện nhỏ." Mạnh Vi An xua tay: "Đêm hôm đó, chuyện tôi uống say..."
"Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất kì ai đâu!"
Mạnh Vi An thở phào nhẹ nhõm và đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi cũng muốn cảm ơn cậu, đêm hôm đó cậu đã hào phòng giúp đỡ tôi, không so đo những hiềm khích lúc trước, nếu như không có các cậu ra tay giúp đã thì tôi đã rất thảm rồi."
"Chúng tôi cũng không giúp đỡ được gì nhiều, may mắn là Trần Tây Trạch kịp thời chạy đến."
"Anh ấy rất đàn ông đó." Mạnh Vi An thở dài nói: "Không thể nhìn thấy được gì mà có thể đánh cho hai thằng nhỏ lưu manh kia tơi bời khói lửa! Chỉ cần nhìn khí phách khi anh ấy bảo vệ người phụ nữ của mình thì đã thấy mạnh mẽ hơn đám đàn ông bình thường gấp một trăm lần rồi!"
Vừa dứt lời, cô ta vẫn nhìn về phía mấy cô gái nhỏ, thậm chí còn bĩu môi: "Cậu đừng để ý đến lời nói của họ."
Tiết Lê lắc đầu, cười nói: "Không có gì, tôi sẽ không suy nghĩ gì cả."
Trong lòng cô, không có bất kỳ ai có thể so sánh với Trần Tây Trạch cả, quãng thời gian họ bên nhau là những năm tháng tươi đẹp, mỗi khoảnh khắc đều rất đẹp và dịu dàng.
Anh là Bạch Long của cô, Tiết Lê sẽ luôn luôn ngưỡng mộ anh.
Bởi vì chuyện đêm đó nên Tiết Lê và Mạnh Vi An cũng coi như là xóa bỏ hiểu lầm, hai phòng kí túc xá sau khi đã tranh cãi với nhau ba năm thì cuối cùng cũng đã mở ra một sự hòa giải thế kỷ, họ còn hẹn nhau đi ăn tối và hát karaoke.
Trần Tây Trạch đi ra khỏi phòng thu âm với một chiếc cốc trong tay, anh nhận
được một tin nhắn thoại từ Tiết Lê.
"Tối nay em về trễ nha, anh không cần chờ, ngủ trước đi!"
Trần Tây Trạch đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, anh hắng giọng một cái rồi gửi tin nhắn cho cô: "Trễ lắm sao?"
"Không biết nữa, nếu như anh đến đón... em có thể sẽ cân nhắc về nhà sớm hơn một chút."
"Rất nhiều người à?"
"Ừm, đều là con gái."
"Đưa địa chỉ cho anh."
Tiết Lê có hơi ngạc nhiên: "Em tưởng anh nghe thấy có rất nhiều người thì sẽ không tới chứ."
"Tại sao?"
"Không phải anh nói là miệng đời rất đáng sợ sao? Sợ em sẽ trở thành trò cười của họ."
Trần Tây Trạch chống khuỷu tay lên lan can, cười nhẹ và trả lời: "Anh suy nghĩ thông suốt rồi, không cần phải sống như một kẻ tự ti đáng thương nữa, bất cứ lúc nào ông đây... cũng sẽ không để em xấu mặt vì người bạn trai này, anh mãi mãi là niềm kiêu hãnh của em.”
"Như vậy là được rồi!" Tâm trạng của Tiết Lê trong nháy mắt đã bị lây nhiễm bởi phong thái cương quyết của người đàn ông này: "Bạn trai của em là một người rất là đẹp trai, sống tốt và còn giỏi kiếm tiền nên anh hoàn toàn không cần tự ti."
"Em nói ai đẹp trai?"
"Hả, em nói cái gì rồi nhỉ?"
Khóe miệng Trần Tây Trạch giật giật: "Cảm ơn em đã khen ngợi, cứ tiếp tục khen đi!"
"Không cần cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tây Trạch uống một ngụm nước, anh định là thu xong tập đầu tiên của kịch truyền thanh mùa thứ hai thì sẽ chuẩn bị về sớm để đi ăn khuya. Nếu Tiết Lê đi uống rượu thì anh phải đi mua cho cô một chút nước đường.
Vào lúc này ở một phòng thu khác, đạo diễn âm nhạc và mấy trợ lý vây quanh Hứa Nhiên đi ra: "Thầy Hứa, bản demo đoạn kết thúc của kịch truyền thanh "Chạy về phía anh" mùa đầu tiên đã được phát hành, phản ứng trên mạng rất mãnh liệt, cậu tham gia vào tổ chế tác của chúng tôi thì thật sự sẽ như là hổ mọc thêm cánh đấy."
Trợ lý của Hứa Nhiên xen vào: "Anh Hứa bận rộn nhiều công việc, cũng là do thấy kịch bản của các người không tệ, các thành viên của tổ chế tác cũng rất mạnh cho nên mới có chút hứng thú."
"Vâng vâng vâng, chúng tôi biết rõ yêu cầu về chất lượng của thầy Hứa nên cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không để cho cậu thất vọng, kịch truyền thanh của chúng tôi bất kể là ở giai đoạn trước hay sau khi thành phẩm, lúc nào cũng dành hết tâm huyết làm kịch bản để hồi đáp lại khán giả." Nhà sản xuất chần chừ một chút, hình như có điều muốn nói: "Cái kia... Mùa thứ hai của chúng tôi cũng đang trong quá trình chuẩn bị kỹ càng, nếu nhưthầy Hứa có hứng thú với kịch truyền thanh này của chúng tôi, mùa thứ hai có thể cũng..."
Trợ lý trả lời: "Có gia tham gia mùa thứ hai hay không thì chúng tôi phải xem phản ứng và kết quả của mùa thứ nhất, đồng thời cũng phải phù hợp với lịch trình của chúng tôi."
"Vâng vâng vâng, nên như vậy, tôi đưa mọi người xuống lầu."
Hứa Nhiên miễn cưỡng trả lời.
Trước đây, Hứa Nhiên không thích nghe những lời xu nịnh này, nhưng hai năm trở lại đây, khi danh tiếng ngày càng cao, người xung quanh nịnh nọt ngày càng nhiều, tính cách của cậu ta cũng có những thay đổi nhất định, đã dần quen với thói quen được nịnh nọt này, hơn nữa còn dần dần hưởng thụ.
Cậu ta hơi mệt nên không hề nói thêm điều gì với họ mà chỉ đi thẳng về phía thang máy.
Thấy một người đàn ông dùng gậy mù đi lướt qua mình, sau khi đi được hai bước, Hứa Nhiên đột nhiên dừng lại và quay đầu nhìn theo bóng lưng cao gầy của người đàn ông, tim đập mạnh rồi tăng tốc đuổi theo người đàn ông đó.
"Anh Hứa..."
"Không được đi theo tôi."
Hứa Nhiên đuổi trợ lý rồi đi đến bên cạnh Trần Tây Trạch, kinh ngạc đánh giá anh...
Khi đó, anh đang ở thời điểm hăng hái nhất thì lại lựa chọn nghỉ học, rất nhiều người cho rằng anh đã làm nên một sự nghiệp to lớn nào đó rồi, thật không ngờ... Bây giờ anh lại trở thành như thế này.
Anh bị mù.
Hứa Nhiên quơ quơ tay ở trước mặt anh, xác định anh không nhìn thấy gì cả.
Mà lúc này, Trần Tây Trạch cũng đã cảm nhận được ở bên cạnh có người hình như đang làm động tác nhỏ với anh.
"Xin chào." Trần Tây Trạch: "Có việc gì không?"
Hứa Nhiên cũng lười giả bộ, cười lạnh nói: "Thật sự là cậu à, chủ tịch Trần."
Trần Tây Trại bĩnh tĩnh đọc tên cậu ta: "Hứa Nhiên."
"Trời ơi, sao mắt cậu lại mù rồi?" Hứa Nhiên không hề lễ phép mà vẫy tay búng ngón tay trước mặt anh, giọng điệu hơi khoa trương: "Cậu mù một nửa hay mù hoàn toàn, còn có thể nhìn thấy tớ không?"
Còn chưa kịp dứt lời thì Trần Tây Trạch đã giơ cây gậy trong tay lên, "vèo", đầu nhọn nhất của cây gậy màu đen trong tay anh trực tiếp đối diện với mắt của Hứa Nhiên.
Chỉ trong gang tấc là nó có thể sẽ đụng vào mắt của cậu ta rồi!
Hứa Nhiên trừng to mắt, bị động tác khiêu khích này của anh dọa sợ tới mức toát mồ hồi lạnh, lui về phía sau vài bước.
Trần Tây Trạch rút gậy về, không thèm để ý tới cậu ta, nói: "Đừng đứng gần tôi quá."
Hứa Nhiên lập tức bị lời nói của anh chọc giận.
Tại buổi biểu diễn âm nhạc năm đó, cậu ta là một nghệ sĩ chuyên nghiệp sống dựa vào giọng hát của mình, thế mà lại bị Trần Tây Trạch đánh bại, mà buổi biểu diễn đó lại được phát trực tiếp trên toàn bộ mạng xã hội, quá là bẽ mặt, nên đã rất lâu rồi Hứa Nhiên không lộ mặt trước công chúng.
Trần Tây Trạch quả thật giống như một cơn ác mộng đối với cậu ta.
Khiến anh ta mất hết thể diện cũng không tính là gì mà anh còn cướp đi người con gái mà cậu ta rất thích nữa.
Hứa Nhiên không kìm được cảm xúc, lạnh lùng chế nhạo: "Cậu nổi điên cái gì thế, nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu, không thể nào đảm đương được vô địch thế giới, cũng cầm không được dao mổ, mẹ nó, cậu là cái thá gì chứ?"
Cây gậy dò đường trong tay Trần Tây Trạch gõ nhẹ xuống đất, anh không hề bị lời nói của cậu ta chọc tức, cười nhạt một cái: "Nếu không có chuyện gì thì tạm biệt, phải về nhà rồi."
Lời nói hời hợt thế này, theo như cách nhìn của Hứa Nhiên thì cực kỳ mỉa mai.
Cho dù bị mù nhưng trong xương cốt củaanh vẫn có sự kiêu ngạo, vẫn coi thường cậu ta như trước.
Giống như khinh miệt một đối thủ bị mình đánh bại.
Trần Tây Trạch đi vào thang máy, anh thuần thục nhấn nút xuống lầu một, cửa thang máy đóng lại, chậm rãi thu hẹp khuôn mặt lạnh lùng và cương quyết của người đàn ông.
Lúc này, trợ lý của cậu ta hơi khẩn trương, chạy tới hỏi: "Anh Hứa, anh... Anh biết người này sao?"
"Là bạn học cũ." Hứa Nhiên giật giật cổ áo sơ mi, cảm thấy mùa hè đã đến, mặc dù điều hòa trên hành lang rất lớn, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt.
"Anh tuyệt đối đừng gọi anh ấy là kẻ mù nữa!" Giọng trợ lý run run: "Anh còn chưa biết anh ấy là ai à, ngay cả nhà sản xuất cũng rất cung kính với anh ấy, sao anh vừa tới là, là… Là đã đắc đội với người ta vậy chứ."
Lời vừa nói xong thì sắc mặt Hứa Nhiên ngay lập tức trầm xuống.
Mấy năm nay, tuy cậu ta không được coi là siêu cấp hàng đầu trong vòng tròn này, nhưng danh tiếng chỉ có tăng lên chứ không giảm, có thể coi là top một top hai trong giới, thậm chí có rất nhiều công ty trong ngành giải trí phát triển các nhóm nam tìm đến và ném cành ô liu cho cậu ta, chỉ cần chờ cơ hội ra mắt là có thể nổi đình nổi đám trên mạng.
Còn có người mà cậu ta không thể trêu chọc sao?
Nực cười.
Trợ lý đưa kịch bản "Chạy về phía anh" tới, giọng run run nói: "Anh xem đi, anh ấy chính là Chen, nam chính số một của vở kịch do chúng ta đảm nhận, hiện tại anh ấy đang trên đà phát triển, có xu hướng ra khỏi giới này rồi đấy."
Thấy sắc mặt của Hứa Nhiên không tốt lắm, trợ lý lập tức gió chiều nào theo chiều đó mà sửa lại lời nói: "Tuy không thể so với anh Hứa, căn bản không cùng cấp bậc, chỉ là... cái vòng tròn này không phải đề cao các mối quan hệ sao, có thêm một người bạn tốt hơn là có thêm một kẻ thù, anh thấy có đúng không?"
Hứa Nhiên nhận lấy kịch bản, nhìn thấy người đóng vai nam chính số một Chen (Trần Tây Trạch).
"Hiện tại cậu ta đang rất nổi tiếng trong giới sao?"
"Đúng vậy, hiện tại anh ấy là người hot nhất trong giới đấy! Đỏ lắm!"
"Đỏ thế nào?"
"Anh ấy không có Weibo, nhưng anh ấy có gần sáu triệu người hâm mộ trên siêu thoại* đấy."
* Siêu thoại: Một dạng nhóm/ topic của các fan lập ra để chia sẻ, thảo luận về một người/nhân vật.
Hứa Nhiên lãnh đạm cười khẩy: “Còn tưởng hot thế nào.”
Cũng chỉ như vậy thôi.