Tiểu Thanh Mai

Trợ lý thấy thế, lập tức nịnh nọt nói: "Tất nhiên tất nhiên, anh ấy tuyệt đối không thể so với anh Hứa, một bàn tay của anh cũng có thể đánh bại anh ấy rồi."
 
Cậu ta lười phải đáp lại lời nịnh nọt này nên đã quay ngoài đi vào thang máy.
 
Sau khi lên xe, cậu ta nhìn về phía xa xa, Trần Tây Trạch đứng ở trạm xe buýt với dáng vẻ cô độc tĩnh lặng, sau lưng anh sau là một đám mây đỏ lớn như nhuốm máu, trông rất rực rỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Nhiên tùy ý đặt tay lên cửa sổ xe bên cạnh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh.
 
Cậu ta mơ hồ có một loại cảm giác.
 
Thua kém vẫn là thua kém.
 
Dù cho bị mù nhưng mỗi bước đi của anh đều vô cùng vững vàng, không thể nào ngăn cản.
 
Theo như lời Trần Tây Trạch nói thì anh ta mãi mãi là người thất bại.
 
Hứa Nhiên không cam lòng, gọi điện cho nhà sản xuất: "Tôi cũng rất có hứng thứ với “Chạy về phía anh” mùa thứ hai, nếu các người cần, tôi sẽ tự mình làm ca khúc mở đầu và kết thúc cho bộ kịch này, bao gồm cả một số bài BGM thu âm."
 
Nhà sản xuất vẫn luôn muốn nói chuyện này với Hứa Nhiên, nhưng lại sợ nói quá sớm sẽ bị cậu ta cự tuyệt, bây giờ cậu ta lại chủ động nói ra, tất nhiên khiến nhà sản suất vô cùng kích động, thậm chí còn lắp bắp nói: "Hứa, thầy Hứa, cậu nói thật sao? Cậu thật sự bằng lòng nhận mùa hai sao?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừ, bây giờ tôi có thể lập tức lên lầu kí hợp đồng."
 
"Vậy thì tốt quá! Nếu như cậu đồng ý thì chúng tôi đúng là như hổ mọc thêm cánh!" Nhà sản xuất bày tỏ với cậu ta: "Cậu yên tâm, mùa đầu tiên của chúng tôi đã vượt qua 10 triệu lượt xem, mùa thứ hai sẽ chỉ tốt hơn thôi! Cậu sẽ không chọn sai đâu!"
 
"Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ."
 
"Cậu cứ nói, cậu nói đi, bất luận là yêu cầu gì cũng không thành vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ làm theo."
 

"Tôi yêu cầu đổi nam chính trong mùa thứ hai."
 
...
 
Vào buổi tối, Trần Tây Trạch vừa bọc món gà sốt tiêu yêu thích của Tiết Lê bằng màng bọc cách nhiệt và đặt vào tủ lạnh thì nhận được cuộc gọi từ nhà sản xuất.
 
Đối phương báo cho anh biết vì xuất phát từ cân nhắc của thị trường nên cần phải thay nam chính số một."
 
Hôm nay sau khi gặp Hứa Nhiên thì Trần Tây Trạch đã đoán trước được điều đó.
 
"Nhà sản xuất Lưu, chúng ta đã ký hợp đồng rồi."
 
"Ôi, không còn cách nào, ai bảo cậu…" Nhà sản xuất Lưu thở dài, thay đổi cách nói uyển chuyển hơn: "Ai bảo cậu đắc tội với một người không nên đắc tội chứ."
 
"Nhà sản xuất Lưu, ca khúc mở đầu và kết thúc của vở kịch rất quan trọng, nhưng diễn viên lồng tiếng cũng quan trọng không kém. Cuối cùng thì tôi muốn xác nhận với anh lần nữa, anh đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa?"
 
Nhà sản xuất Lưu thấy anh đã đoán được vài phần nên thái độ liền cứng rắn hơn: "Tổ chế tác đã có quyết định, bây giờ không phải thảo luận với cậu, mà là thông báo cho cậu biết."
 
"Được, tôi biết rồi." Trần Tây Trạch nói với giọng điệu bình thường: "Những thiệt hại trong hợp đồng, mời anh giải quyết trong vòng bảy ngày làm việc, bao gồm cả thù lao cho lần thu âm đầu tiên của tôi."
 
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tây Trạch gọi cho một nhà sản xuất khác đã liên lạc với anh vài ngày trước: "Xin chào, bây giờ tôi đã có thời gian, tôi có thể tiếp nhận bộ kịch của các anh."
 
"Ngày mai tôi sẽ tới ký hợp đồng."
 
"Được, tôi ở nhà chờ các anh."
 
"Hợp tác vui vẻ."
 
...
 

Mười giờ tối, Tiết Lê và các cô gái bước ra khỏi quán bar, từ xa đã nhìn thấy Trần Tây Trạch dưới ánh đèn đường.
 
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, một nửa mặt bị bóng tối vùi lấp, dáng vẻ hăng hái cao ngạo ngang ngược năm đó đã thay bằng vẻ tôi luyện và trưởng thành, trên người anh tỏa ra một loại khí chất trầm tĩnh, kiên định như núi. 
 
Bất cứ lúc nào khi nhìn thấy anh thì Tiết Lê đều sẽ có cảm giác rất an tâm.
 
Cô nói lời tạm biệt với các cô gái rồi dốc sức bổ nhào vào lồng ngực của Trần Tây Trạch.
 
Mấy lần trước, Trần Tây Trạch thường xuyên bị cô "đánh lén" khiến cho anh không kịp chuẩn bị nên loạng choạng mấy bước, bây giờ thì anh đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bổ nhào về phía anh.
 
Rất ổn định.
 
Một nhóm nữ sinh ở phía sau cười nói:
 
 "A, chủ tịch đến rồi."
 
"Trời ơi, sao chủ tịch lại đẹp trai xuất sắc như vậy chứ?"
 
"Thật sự... Càng ngày càng đẹp trai."
 
Trần Tây Trạch lễ phép gật đầu với bọn họ, Tiết Lê vẫy tay nói lời tạm biệt với họ: "Bye bye nha! Về sớm chút nhá."
 
"Bái bai!"
 
Sau khi các cô gái rời đi, Tiết Lê mới rúc vào lòng anh, muốn được anh ôm một cái.
 
So với việc hôn môi thì thật ra Tiết Lê thích được Trần Tây Trạch ôm cô hơn.
 

Đầu cô chỉ chạm đến ngực anh, chênh lệch chiều cao giữa đôi tình nhân này khá rõ ràng, nên mỗi lần ôm anh, cô đều có cảm giác rất an toàn.
 
Vả lại... Khi Trần Tây Trạch ôm cô vào lòng, anh sẽ vô thức vỗ nhẹ vào gáy cô, rồi từ từ ôm cô vào lòng, vô cùng chu đáo và tỉ mỉ, giống như ôm một bảo vật mỏng manh được trân trọng, thậm chí anh không dám dùng quá nhiều sức lực.
 
Anh có thể cho cô cảm nhận được sự che chở cẩn thận từng li từng tí một.
 
Nên đây là lí do vì sao cô thích được anh ôm.
 
Trần Tây Trạch dùng hai tay ôm tấm lưng gầy của cô, cúi đầu ngửi mùi rượu trên người cô, cũng cảm giác được cô gái nhỏ cứ dán lấy người anh, ôm chặt không chịu buông tay.
 
"Uống nhiều quá hả?"
 
"Không có."
 
"Có cảm giác như em đang không vui."
 
"Trần Tây Trạch, anh là thần thánh hay sao thế? Tại sao không nhìn thấy gì mà vẫn có thể cảm nhận được thế?"
 
Trần Tây Trạch lại xoa đầu cô gái nhỏ, vò rối tung mái tóc ngắn của cô: "Mỗi khi em không vui, em đều thích làm nũng với anh."
 
Tiết Lê thở dài, thành thật nói ra sự phiền muộn của mình: "Hôm nay em nghe có người nói rằng anh không tốt, em khó chịu lắm, họ thì biết cái gì chứ, họ chỉ biết nhìn mặt và tướng mạo mà không hề biết anh tốt như thế nào."
 
Trần Tây Trạch cười nhạt một tiếng: "Bây giờ em mới biết miệng đời đáng sợ rồi sao?"
 
"Không, miệng đời không đáng sợ, em không sợ, họ nói như thế nào cũng được, nhưng không thể nói xấu anh! Trần Tây Trạch, anh là tốt nhất!"
 
"Có những lời này của em là đủ rồi."
 
Tiết Lê cười cười, dùng sức ôm lấy anh, hít hà mùi hương quen thuộc trên người anh, vì nó làm cho cô an tâm.
 
"Có thể tự đi không?" Anh đỡ eo cô.
 
"Không thể, chân đã đứt gãy rồi."
 
"Em uống rượu mà chặt đứt chân luôn hả?"

 
"Em phát hiện là khi uống rượu vào em liền biến thành một cái túi xách."
 
"Vì vậy..."
 
Tiết Lê giống như một con gấu túi, sử dụng cả hai tay và hai chân cách thuần thục bò lên lưng anh: "Cõng em về nhà đi."
 
"Tiết Lê, người bình thường có thể đừng bắt nạt người yếu thế được không?"
 
Cô ôm lấy cổ anh lưu luyến không buông: "Người ta yêu anh nên mới bắt nạt anh đấy."
 
...
 
Trần Tây Trạch không còn gì để nói, anh cõng cô trên lưng nên đi rất chậm, nhưng bước chân của anh rất vững vàng, bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.
 
"Trần Tây Trạch, em rất yêu anh."
 
"Đêm nay con mèo nhỏ nói chuyện nghe rất êm tai, nói thêm vài câu nữa đi."
 
Tiết Lê suy nghĩ một chút rồi nói: "Trần Tây Trạch, em nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, cách nhìn của em đối với đàn ông các anh và thậm chí cả tình yêu của em dành cho anh."
 
Trần Tây Trạch nhíu mày: "Có vấn đề gì mà nghiêm trọng vậy?"
 
"Theo như em quan sát thì mỗi buổi sáng Tiết Diễn sẽ "vuốt ống" nửa tiếng trở lên, buổi tối cũng vậy." 
 
"Đàn ông các anh đều như vậy sao?"
 
“...”
 
"Nghe nói loại chuyện này sẽ lây bệnh, anh tuyệt đối không nên học theo anh ấy."
 
Trần Tây Trạch: "Người biết phá hư bầu không khí bằng chuyện này, em là người thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận