Buổi tối, Tiết Lê đứng ở cửa nhà vệ sinh, khó chịu gào lên: “Tiết Diễn, hay là anh ở luôn trong nhà vệ sinh đi!”
“Anh ở ngoài này chơi điện thoại không được à, tại sao cứ phải ngồi trên bồn cầu chơi điện thoại vậy, bồn cầu có thể tiết kiệm pin điện thoại cho anh à?”
“Em cho anh năm phút để ra đây, nếu không giá thuê phòng tăng gấp đôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói bực bội của Tiết Diễn truyền ra: “Em gái Tiết, đừng có mà quá đáng, sao lúc bạn trai em dùng nhà vệ sinh em không nói.”
“Ai giống anh chứ, bạn trai em đánh nhanh thắng nhanh, trước giờ chưa từng ngồi trên bồn cầu chơi điện thoại.”
“Anh tự hỏi rằng, liệu cậu ấy có thấy không.”
Trần Tây Trạch lười biếng ngồi trên sofa tháo tai nghe xuống: “Không ngộ thương người khác là phẩm chất cơ bản của một công dân trong xã hội hài hòa.”
“Trần Tây Trạch, anh mau đuổi anh ấy ra ngoài đi!”
“Em rể rất yêu thương anh, làm sao nỡ đuổi anh ra ngoài được.”
Tiết Lê bị anh trai cô chọc tức đến sôi máu, cô quay đầu nhìn Trần Tây Trạch: “Anh xem anh ấy kìa! Tức quá!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tây Trạch ngồi trên sofa, lười biếng tháo nốt bên tai nghe màu trắng còn lại xuống, lẩm bẩm nói: “Mèo con, lại đây.”
Tiết Lê tháo giày trèo lên sofa, chui vào lòng Trần Tây Trạch, thoải mái dựa lên vai anh.
Trần Tây Trạch vỗ đầu cô gái cái được cái không, vỗ về cảm xúc đang xao động của cô.
Quả nhiên, không cần biết là tức giận như thế nào, chỉ cần một hành động đơn giản như vậy của Trần Tây Trạch thôi đã có thể dễ dàng trị được cô.
“Trần Tây Trạch, cậu được đó, vậy mà có thể chịu đựng được con bé.”
“Thực ra hai anh em cậu cũng gần như…!”
Lời còn chưa nói hết, Trần Tây Trạch bỗng nhiên cảm nhận được ý lạnh từ trong đáy mắt của cô gái, cực kỳ biết điều mà ngậm miệng lại.
“Hai anh em em làm sao, anh nói đi.”
“Không có, không làm sao hết.”
“Có phải anh định nói bọn em gần như nhau không?”
“Không, khác một trời một vực.”
“Trần Tây Trạch, anh đừng sợ. Em không phải loại người dễ nổi giận đâu.”
Yết hầu Trần Tây Trạch chuyển động một cách rõ ràng, nói một cách gian nan: “Thật sự không có.”
“Hừ, không cho phép so sánh em với Tiết Diễn.”
Tiết Lê ôm chặt anh, lưu luyến dùng mặt cọ lên cổ anh.
Trần Tây Trạch một tay ôm lưng cô, tiếp tục nghe kịch bản của kịch truyền thanh, Tiết Lê cầm một bên tai nghe còn lại, nghe cùng anh.
“Ấy! Trần Tây Trạch, đây không phải bộ ‘Chạy Về Phía Anh’ trước đây hả.”
Tiết Lê nghe mùa đầu tiên từ đầu đến cuối nên rất quen thuộc với kịch bản này, lời thoại và nội dung trong tai nghe đều mới, nhân vật cũng không giống nhau.
Trần Tây Trạch bình tĩnh giải thích: “Nhận một bộ kịch mới.”
“Haizz! Anh không tham gia mùa đầu nữa hả?”
“Ừ, đội sản xuất chuẩn bị đổi một diễn viên lồng tiếng mới.”
“Bọn họ điên rồi hả?” Tiết Lê kích động nói: “Họ không biết độ nổi tiếng của anh trong mùa đầu cao như thế nào à, tùy ý đổi người, chắc chắn fan sẽ làm ầm lên. Tại sao bọn họ muốn đổi người chứ.”
Trần Tây Trạch dừng vài giây rồi trả lời: “Có thể là có suy nghĩ của riêng mình.”
“Đúng là bắt nạt người ta quá đáng! Anh đã học xong lời thoại của mùa một rồi mà.” Tiết Lê không bình tĩnh được như Trần Tây Trạch, kêu gào nói: “Lần này yêu cầu đổi người, đúng là không thể nhịn được! Học thuộc lời thoại vất vả như vậy, để bọn họ thử học thuộc thử xem!”
“Có tiền vi phạm hợp đồng.”
“Bao nhiêu.”
“Mười vạn.”
“Ồ.” Vẻ mặt Tiết Lê dịu xuống: “Nhiều thời gian nhận bộ kịch mới hơn, cũng khá lời đó.”
“Không đau lòng anh học thuộc thoại nữa à?”
“Không phải anh nghe một lần là có thể nhớ rồi à?”
Trần Tây Trạch: “Em yêu anh thật đó hả?”
“Em yêu khác sâu sắc, thuộc kiểu lặng lẽ đau lòng cho anh ấy.”
“Cảm ơn, anh hy vọng em yêu anh nông cạn thôi.”
Tiết Lê ôm cổ anh, cười mãi không thôi, mỗi một giây phút ở bên cạnh Trần Tây Trạch cô đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cô cảm thấy bản thân càng lúc càng ỷ lại anh.
Vĩnh viễn không muốn tách khỏi anh.
Lúc này, Trần Tây Trạch đưa điện thoại của mình cho cô: “Mèo, lập một tài khoản Weibo cho anh.”
“Sao bỗng nhiên muốn lập Weibo vậy, không phải trước đây anh không muốn bị làm phiền à?”
“Suy nghĩ thay đổi rồi.”
Tiết Lê biết tính cách của Trần Tây Trạch, cực kỳ lạnh lùng, anh căn bản không thèm để ý cái gì mà lượng người hâm mộ, càng khỏi phải nói đến xây dựng hình tượng.
“Là cái gì, đã khiến anh phải thay đổi suy nghĩ?” Cô nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Trần Tây Trạch nghiêm túc trả lời: “Đạo đức nghề nghiệp bảo phải yêu nghề kính nghiệp.”
“…”
Tiết Lê suy nghĩ rồi nói: “Vậy em phải làm quản lý của anh.”
“Được.”
“Vậy trả lương cho quản lý bao nhiêu tiền?”
“Lương của anh ở chỗ em hết rồi, em có thể tự trả lương cho mình.”
“Hứ, không thú vị.” Trần Tây Trạch quay người đè cô gái xuống cạnh sofa, ngón tay trêu chọc cổ áo cô: “Anh lấy thân báo đáp có thú vị không?”
Tiết Lê cười đẩy anh ra, hai người bắt đầu trêu chọc nhau.
Tiết Diễn thoải mái đi ra khỏi toilet, nhìn thấy hai người ôm nhau trên sofa, vội vàng nói: “Ôi chao! Hai người, chú ý chút đi!”
Tiết Lê ngồi dậy, khó chịu lườm anh ấy một cái: “Không thích nhìn thì anh đi đi.”
“Còn lâu ông đây mới đi.”
Tiết Lê không thèm để ý đến anh ấy, cầm lấy điện thoại của Trần Tây Trạch, giúp anh tạo một tài khoản Weibo, đặt tên là Chen.
Tiết Diễn đi ra đằng sau cô, nhìn màn hình điện thoại: “Chẳng có fan nào.”
“Sao lại không có, em theo dõi anh ấy, có một fan hâm mộ rồi.”
“Dù gì Trần Tây Trạch cũng được coi là người nổi tiếng đúng không, hay là anh dùng chút kỹ thuật tạo ít fan ảo để khoe mẽ chút.”
Trần Tây Trạch từ chối thẳng thừng: “Không cần.”
“Nếu để fan biết mấy chuyện như mua fan ảo nào, lúc đó mới gọi là mất hình tượng.”
“Cậu ta thì có hình tượng gì?”
Tiết Lê suy nghĩ rồi nói: “Lạnh lùng, ừm, anh ấy phải xây dựng hình tượng lạnh lùng.”
Khóe miệng Tiết Diễn co giật: “Dựa vào cái dáng vẻ hàng ngày này của cậu ấy, còn cần xây dựng nữa hả?”
Cô không thèm để ý đến tên đáng ghét Tiết Diễn này nữa, lập Weibo xong cô bắt đầu suy nghĩ xem bài đăng đầu tiên sẽ đăng cái gì.
Dường như Tiết Diễn thích thú với việc tổ chức fan hâm mộ hơn Trần Tây Trạch, anh ấy tiến lại gần, bày mưu tính kế cho Tiết Lê: “Anh đề nghị bài đăng đầu tiên sẽ đăng ảnh tự sướng.”
“Liệu có làm màu quá không?”
“Tin anh, với khuôn mặt đó của cậu ấy, chắc chắn sẽ hút fan hơn giọng nói.”
“Nhưng fan của anh ấy đều bị giọng nói của anh ấy thu hút nên mới trở thành fan.”
“Vậy nên anh trai giọng hay, giá trị nhan sắc cao là số một, như vậy còn không nổi tiếng à. Công ty bọn anh là nền tảng video ngắn, có rất nhiều blogger nổi tiếng chẳng có tài nghệ gì, chỉ dựa vào khuôn mặt mà có trăm nghìn fan hâm mộ.”
“Nhưng em cảm thấy, không lộ mặt sẽ làm tăng cảm giác bí ẩn và nhiều chủ đề hơn.”
Tiết Diễn chỉ cần liếc một cái là nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô gái: “Em sợ cậu ấy xuất sắc quá, người khác sẽ nói giá trị nhan sắc của bạn gái Trần Tây Trạch không xứng với cậu ấy đúng không.”
“…”
Tiết Lê nhảy lên đá anh ấy một cái: “Ai nói vậy! Còn lâu nhé!”
Tiết Diễn nhanh nhẹn trốn khỏi một đá của cô gái, cười nói: “Trai đẹp và gái xấu, rất bình thường, không cần tự ti.”
“Tiết Diễn, anh chết đi!” Tiết Lê bị anh ấy chọc tức sùi bọt mép: “Em không phải gái xấu, em rất xinh đẹp!”
Tiết Diễn cười nói: “Vậy em đúng là tự tin đó.”
Trần Tây Trạch nắm lấy mắt cá chân cô gái, kéo cô vào trong lòng mình, nói với Tiết Diễn: “Im miệng.”
Giọng điệu lạnh lùng, rõ ràng là rất khó chịu.
Trong khoảng thời gian bên nhau sớm chiều này, Tiết Diễn biết tính cách Trần Tây Trạch không xấu, cho dù anh ấy có không thu dọn phòng, vứt đồ đạc bừa bãi đến thế nào anh cũng không giận.
Nhưng ngày thường anh ấy đả kích Tiết Lê, không cần biết có phải là đùa hay không, Trần Tây Trạch đều rất khó chịu.
“Được được được, em có người bảo vệ, ông đây im miệng.”
Tiết Lê dựa vào lòng Trần Tây Trạch, có chút không vui hỏi: “Anh cảm thấy em có xinh không?”
“Mèo con là cô gái đẹp nhất vũ trụ.”
Tiết Lê ôm Trần Tây Trạch, hung hăng lườm Tiết Diễn một cái.
Tiết Diễn nhìn hai người cả ngày dính lấy nhau như keo, lúc nào cũng ôm ấp, anh ấy cảm thấy cực kỳ cay mắt, vươn vai một cái rồi quay về phòng.
Thực ra Tiết Lê cũng biết, bây giờ là thời đại “giá trị nhan sắc là chính nghĩa”, với khuôn mặt của Trần Tây Trạch, cho dù là vào giới giải trí chắc chắn cũng sẽ là idol nổi tiếng được tư bản nâng đỡ.
Nhưng thực ra cô cũng có tâm tư nhỏ, không muốn Trần Tây Trạch được người vây quanh, được người nhìn ngắm như các ngôi sao lớn cho lắm.
“Trần Tây Trạch, anh có muốn tự chụp một bức đăng Weibo không?”
“Không muốn.” Trần Tây Trạch từ chối một cách dứt khoát.
“Tại sao chứ?”
“Anh bán giọng nói chứ không phải mặt.”
“Được thôi.” Tiết Lê bật cười, ngón tay phác họa theo đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của chàng trai: “Vậy thì thật đáng tiếng.”
“Giả vờ cái gì, không phải trong lòng em vui muốn chết à.”
“Em… Em vui bao giờ? Em còn mong đợi anh nhanh chóng trở nên nổi tiếng rồi kiếm nhiều tiền hơn nữa đó!”
Trần Tây Trạch cười lạnh một tiếng, xoa đầu cô: “Trong lòng em chỉ muốn giấu anh đi, để anh là Trần Tây Trạch của riêng em thôi.”
“…”
Chàng trai này biết đọc suy nghĩ hả?