Tiêu Thập Nhất Lang

Tiêu Thập Nhất Lang lại xông vào Ngoạn Ngẫu sơn trang.

Y vừa nhìn là thấy ngay nụ cười ngây thơ, ôn nhu ngọt ngào của Tiểu Công Tử.

Tiểu Công Tử đang ngồi dựa trên một nhánh cây tòng, hình như đang đợi y, nàng ta cười nhẹ nói:

- Em biết thế nào anh cũng về đây, chỉ cần đến đây một lần, không ai có thể bỏ đi được.

Thần sắc của Tiêu Thập Nhất Lang rất là bình thản, nhưng gương mặt y thì trắng bệch muốn sợ, y lạnh lùng hỏi:

- Nàng đâu?

Tiểu Công Tử chớp mắt hỏi:

- Anh đang nói ai, Liên Thẩm Bích Quân?

Nàng ta cố ý kéo dài chữ Liên nặng ra một chút.

Gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang vẫn bình thản, y nói:

-

Tiểu Công Tử nhoẻn miệng cười nói:

- Cô ta về lại còn sớm hơn anh một chút, bây giờ hình như đã ngủ rồi.

Tiêu Thập Nhất Lang trừng mắt nhìn nàng ta, khóe mắt hình như muốn rách ra.

Tiểu Công Tử không dám nhìn vào mắt y, long lanh mắt nói:

- Anh có muốn em đưa anh đi tìm nàng ta không?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Muốn!

Tiểu Công Tử cười ngặt nghẹo, nói:

- Em sẽ giúp anh chuyện này, nhưng anh phải có gì để đền ơn.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cô nói.

Tiểu Công Tử đảo quanh tròng mắt, nói:

- Chỉ cần anh quỳ xuống, lạy em, em đưa anh đi ngay.

Tiêu Thập Nhất Lang chẳng nói thêm một tiếng, y lập tức qùy ngay xuống, lạy một cái... Ánh mắt của y chẳng có tý gì đau đớn, gắng gượng.

Bởi vì bây giờ chẳng có chuyện gì làm cho y động lòng.

Trong bát giác đình, hai lão già vẫn còn đang đánh cờ.

Hai người chẳng quay đầu lại, trên đời này hình như cũng chẳng có chuyện gì làm cho họ động lòng.

Tiểu công nhảy vụt xuống, vỗ nhẹ lên đầu Tiêu Thập Nhất Lang, cười ngặt nghẽo nói:

- Con ngoan quá, theo dì vào đây!

Trong phòng thật yên tĩnh.

Tiêu Dao Hầu đang nằm soãi thoải mái ra giường, ánh mắt lộ một vẻ cười cợt khó tả xiết, y chăm chú nhìn Thẩm Bích Quân.

Thẩm Bích Quân đang ngồi trên ghế đối diện với y, khẩn trương hầu như muốn mửa ra.

Bị ánh mắt của y ngắm nhìn, nàng cảm thấy hình như mình đang khỏa thân, nàng chỉ hận không thể móc hai con mắt ấy ra, cắc xé, nuốt chửng xuống họng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tiêu Dao Hầu đột nhiên hỏi:

- Cô đã quyết định chưa?

Thẩm Bích Quân hít vào một hơi thật dài, cắn môi, lắc lắc đầu.

Tiêu Dao Hầu cười nhẹ nói:

- Cô mau mau quyết định đi thì hơn, bởi vì cô tới đây chỉ có mụch đích như vậy thôi, chỉ nghe lời ta, cô mới có cơ hội, còn không cô tới cũng bằng thừa.

Thẩm Bích Quân run rẩy cả toàn thân.

Tiêu Dao Hầu lại hỏi:

- Ta biết cô muốn giết ta, nhưng nếu cô không chịu gần ta, thì ngay cả nửa cơ hội cũng không có... cô cũng biết ta không bao giờ để cho một người đàn bà mặc áo quần gần người ta.

Thẩm Bích Quân cắn răng, run giọng nói:

- Nếu ngươi đã biết ta muốn giết ngươi, vậy thì ta còn có cơ hội gì nữa?

Tiêu Dao Hầu cười càng dâm đãng, tít mắt lại nói:

- Cô đừng quên, ta cũng là đàn ông, đàn ông cũng có lúc động tình, chỉ cần đàn ông động lòng lên, đàn bà có thể thừa cơ đánh vào...

Cặp mắt của y hình như đã tít lại thành hai sợi chỉ, nhẫn nha nói tiếp:

- Vấn đề là, cô có bản sự làm cho ta động lòng hay không?

Thân hình của Thẩm Bích Quân càng run rẩy lên kịch liệt, nàng gào lên:

- Ngươi... ngươi không phải là con người.

Tiêu Dao Hầu cười lớn nói:

- Ta nói ta là người hồi nào? Muốn giết người rất dễ, muốn giết ta, phải ra giá tiền lớn lớn một chút.

Thẩm Bích Quân trừng mắt nhìn y, trừng trừng như ăn tươi nuốt sống, một hồi thật lâu, đột nhiên cắn chặt răng, đứng dậy, dùng sức xé phăng áo ra.

Nàng cởi ra không nhanh lắm, bởi vì người của nàng, tay của nàng, đang run rẩy không ngừng.

Y phục phía trên đã cởi ra, bộ ngực không tỳ vết của nàng đã để lộ ra quá nửa trước mặt Tiêu Dao Hầu.

Trên mặt y lộ vẻ mãn ý, y cười nhẹ nói:

- Tốt lắm, quả thật không làm ta thất vọng, dù ta có chết dưới tay một người đẹp như cô, cũng đáng giá lắm.

Môi của Thẩm Bích Quân đã cắn bật cả ra máu, lại càng hiển lộ làn da trắng như ngọc của nàng.

Ngực nàng lại càng trắng hơn, càng trong suốt, đùi của nàng...

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy bật tung ra.

Tiêu Thập Nhất Lang xuất hiện trong khung cửa.

Trái tim của Tiêu Thập Nhất Lang hình như muốn nổ tung ra. Người của Thẩm Bích Quân hình như đã hoàn toàn bị cứng đơ, như gỗ đá, nàng nhìn y ngớ ngẩn, không một tý động đậy, rồi đột nhiên bổ ngửa ra, té ầm xuống đất.

Tiêu Dao Hầu hình như không ngạc nhiên tý nào, chỉ thở ra một hơi, lẩm bẩm nói:

- Phá chuyện vui của người ta, ít nhất là giảm thọ đi mất ba chục năm, không lẽ ngươi không sợ sao?

Tiêu Thập Nhất Lang nắm chặc bàn tay, nói:

- Ta có chết, ngươi cũng phải theo ta.

Tiêu Dao Hầu nói:

- Sao? Ngươi khiêu chiến đấy ư?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Đúng vậy.

Tiêu Dao Hầu cười lên, nói:

- Chết có đủ cách, ngươi chọn cách này xem ra không thông minh.

Tiêu Thập Nhất Lang lạnh lùng nói:

- Ngươi ra tay đi!

Tiêu Dao Hầu trừng mắt nhìn y một hồi, lại cười lên, nói:

- Trên đời này chẳng có ai dám khiêu chiến với ta, chỉ có ngươi ngoại lệ, do đó... ta cũng vì người mà phá lệ một lần, đối với một người sắp chết tới nơi, ta cũng có khách khí đôi phần.

Y vốn đang nằm, bây giờ thân hình đột nhiên bay lên ngang ra, giống như một đám mây bay ra ngoài... Chỉ có một đường khinh công như vậy, y đã làm người ta khiếp đảm.

Tiêu Thập Nhất Lang hình như không thấy gì, y chầm chậm bước lại chỗ Thẩm Bích Quân, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, trong ánh mắt lộ vẻ đau đớn.

Trái tim của y đang gào lên:

- Tại sao em phải làm khổ như vậy? Tự làm khổ làm nhục mình như vậy?

Nhưng ngoài miệng, y chỉ hững hờ nói:

- Cô nên về thôi, có người đang đợi.

Thẩm Bích Quân nhắm chặt mắt lại, nước mắt ứa ra ròng ròng hai bên khóe mắt.

Tiêu Thập Nhất Lang trầm giọng nói:

- Cô không nên chỉ nghĩ đến mình, có lúc cũng phải nghĩ đến người khác cũng đau khổ, cái đau khổ của y không chừng so với người khác còn nhiều hơn thập bội.

Thẩm Bích Quân đột nhiên lớn tiếng nói:

- Tôi biết y đau khổ, nhưng chẳng qua là vì cái tự tôn của y bị tổn thương, chẳng phải là vì tôi.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Đó chỉ là theo cô nghĩ.

Thẩm Bích Quân nói:

- Còn anh? anh...

Tiêu Thập Nhất Lang ngắt lời nàng, lạnh lùng nói:

- Tôi bất kể ra sao, chẳng dính dáng gì đến cô, tôi và cô vốn không có quan hệ gì.

Thẩm Bích Quân đột nhiên mở to mắt nhìn chăm chú vào y.

Tiêu Thập Nhất Lang tuy ráng sức không chế mình, có điều bị cặp mắt ấy nhìn mình, người của y như bị tan ra, rã thành tro bụi...

Y cơ hồ muốn thò tay ra ôm lấy nàng, nàng cũng cơ hồ muốn rút vào lòng y.

Hai người yêu nhau, chỉ cần còn sống đó, chung một nơi, là cũng đủ rồi, chuyện gì khác cũng chẳng có gì là quan trọng... ngay cả chết chung một chỗ, cũng là sung sướng.

ít nhất là so với sống mà đau khổ còn dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng ngay lúc đó, Phong Tứ Nương bỗng từ ngoài xông vào.

Xem ra nàng còn khích động hơn cả ai, nàng lớn tiếng nói:

- Tôi biết anh chắc chắn ở đây, anh cho là tôi say thật hay sao?

Tiêu Thập Nhất Lang sa sầm nét mặt, hỏi:

- Cô làm cách nào lại đây?

Thật ra y cũng chẳng cần phải hỏi, bởi vì y đã thấy Tiểu Công Tử đang núp phía sau cửa len lén cười.

Tiêu Thập Nhất Lang lập tức hỏi:

- Y ta đâu?

Phong Tứ Nương nói:

- Hiện giờ so với anh y còn an toàn hơn nhiều lắm, còn anh... tại sao anh đi làm chuyện ngu ngốc vậy?

Tiêu Thập Nhất Lang chẳng thèm nghe nàng nói gì, y yên lặng một hồi, chầm chậm nói:

- Cô đến cũng hay, cô đã ở đây, nhờ cô đem cô ấy về thôi!

Phong Tứ Nương vành mắt đỏ hoe, nói:

- Tôi ở đây với anh.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Trước giờ tôi tưởng cô hiểu tôi, nhưng cô thật làm tôi thất vọng quá.

Phong Tứ Nương nói:

- Đương nhiên là tôi hiểu anh.

Tiêu Thập Nhất Lang nói từng tiếng một:

- Nếu cô thật tình hiểu tôi, cô hãy đem cô ấy về thôi.

Y không nói thêm một lời nào, một chữ nào.

Phong Tứ Nương chăm chăm nhìn y, rốt cuộc thở ra, thảm đạm nói:

- Tại sao anh không bao giờ chịu cho người ta một đường thứ hai nào để đi.

Ánh mắt của Tiêu Thập Nhất Lang lại nhìn ra xa xa, y nói:

- Bởi vì chính tôi, tôi cũng chỉ có một con đường!

Đường chết!

Một người đã đến chỗ bất đắc dĩ, không làm gì được rồi, y chỉ còn đi tìm đường chết.

Thẩm Bích Quân muốn xông ra ngoài, nhưng Phong Tứ Nương đã ôm nàng giữ lại.

- Y đã muốn đi, chẳng ai ngăn được y, nếu không y còn làm chuyện điên rồ hơn.

Tuy Phong Tứ Nương nói ra câu đó, Thẩm Bích Quân cũng rất hiểu rõ.

Nàng khóc ngất trái tim muốn ngừng đập.

Đột nhiên có tiếng cười như chuông ngân vang lên:

- Có người đau lòng quá đi thôi! Ngay cả trái tim của tôi cũng bị cô khóc vỡ tan từng mãnh, chẳng qua, thật sự cô chẳng phải khổ sở cho y, bởi vì cô chết còn sớm hơn y.

Phong Tứ Nương trừng mắt lên nói:

- Ngươi dám đụng vào cô ta?

Tiểu Công Tử nheo cười nói:

- Tại sao ta không dám?

Phong Tứ Nương bỗng nhiên cũng cười lên, nói:

- Ngươi thật là một con bé yêu tinh, ngay cả ta thấy còn động lòng, rất tiếc ngươi gặp phải ta là thứ lão yêu tinh, ngươi dở bao nhiêu trò ra, cũng giống như con nít làm trò chơi.

Tiểu Công Tử mở to cặp mắt, làm như bị kinh hãi, nói:

- Hả, thật sao?

Phong Tứ Nương nói:

- Ngươi cứ thử xem.

Tiểu Công Tử lại cười lên, nói:

- Hiện giờ ta cũng rất muốn thử, chỉ tiếc là ta đã thử rồi.

Lần này đến lượt Phong Tứ Nương bị kinh hãi, nàng đổi sắc mặt hỏi:

- Ngươi thử qua?

Tiểu Công Tử ung dung nói:

- Ta không những đã thử qua, mà còn có hữu hiệu nữa.

Phong Tứ Nương lại cười lên, nói:

- Cái tài doạ người của ngươi cũng không sai lắm, chỉ tiếc là không có hiệu lực trước mặt ta.

Tiểu Công Tử cười nói:

- Trước mặt ngươi có thể không có hiệu lực, vì mặt của ngươi dày quá, nhưng trên bàn tay ngươi thì rất có hiệu lực, bởi vì bàn tay ngươi so với mấy cô nhỏ còn mịn hơn nhiềụ Phong Tứ Nương không nhịn được đưa bàn tay lên nhìn, bỗng nhiên biến cả sắc mặt.

Tiểu Công Tử nói:

- Hồi nãy ta kéo tay ngươi dắt vào đây, hầu như ngươi chẳng để ý gì, bởi vì trái tim ngươi đang để vào hết Tiêu Thập Nhất Lang.

Nàng ta cười lẳng lơ rồi nói tiếp:

- Bây giờ ta mới biết, người thích y quả thật cũng không ít, có thể chết vì người mình yêu, cũng không oan uổng tý nào có phải không.

Phong Tứ Nương còn cười được lên, nói:

- Con a đầu này, ngươi cũng hiểu nhiều chuyện đấy nhỉ.

Nàng nói chưa xong câu nói, đã ra tay.

Trong giang hồ đều công nhận Phong Tứ Nương ra tay còn lợi hại hơn cả Tiêu Thập Nhất Lang, bởi vì nàng ra tay độc địa hơn, hung dữ hơn, với lại ra tay trong lúc đang cười ngọt ngào, làm cho người ta không ngờ được tới.

Nhưng Tiểu Công Tử ngờ được, bởi vì nàng ta ra tay cũng như vậy.

Đáng lý ra đây phải là một trường ác đấu thật hay ho, chỉ rất tiếc bàn tay của Phong Tứ Nương đã bị độc châm chích vào, biến thành tê ngắt cứng đợ Đo đó mà trận chiến kết thúc thật nhanh chóng.

Tiểu Công Tử nhìn Phong Tứ Nương đang nằm đờ người ra đó, nhoẻn miệng cười nói:

- Ta không giết ngươi, bởi vì người già quá rồi, chẳng đáng cho ta động thủ.

Ánh mắt nàng ta chuyển qua Thẩm Bích Quân, nàng ta nói:

- Nhưng cô này thì không vậy đâu... cô so với ta thật còn làm cho người ta mê say hơn lắm, làm sao mà ta không giết cô?

Trái tim của Thẩm Bích Quân hoàn toàn bị đau khổ biến thành gỗ đá, nàng chẳng còn biết sống chết là gì nữa.

Tiểu Công Tử dịu dàng nói:

- Bây giờ Tiêu Thập Nhất Lang đã đi vào tuyệt cốc, chẳng còn cách nào lại đây cứu cô, còn cô thì chẳng dám cùng ta giao thủ, không lẽ cô còn không cho là gì cả sao?

Thẩm Bích Quân không động đậy, không nghe, không nói gì cả.

Tiểu Công Tử chớp mắt, nói:

- Ôi chao, ta biết rồi, nhất định cô còn chờ người lại cứu... có phải là chờ con mèo say mèm kia, cô có muốn nhìn y một chút không?

Nàng ta vỗ tay mấy cái, lập tức có hai cô thiếu nữ cười khúc khích, dìu một người đi vào, từ xa đã nghe có mùi rượu nồng nặc xông tới.

Nhìn thấy Liên Thành Bích, Thẩm Bích Quân mới giật mình tỉnh lại, nàng trước giờ chưa bao giờ nghĩ được Liên Thành Bích sẽ uống rượu say đến như vậy, say đến mức độ thảm thê, điều ấy càng làm cho nàng đau đớn không chịu được.

Tiểu Công Tử bước lại, vỗ nhẹ vào vai Liên Thành Bích, nhẹ nhàng nói:

- Hiện giờ, ta tính giết bà vợ của ngươi, ta biết lòng người sẽ rất khổ, nhưng tiếc là ngươi chỉ biết đưa mắt nhìn, không chừng nhìn cũng còn không rõ nữa.

Liên Thành Bích đột nhiên khom lưng lại, mửa ra ngoài, mửa đầy cả trên người Tiểu Công Tử.

Các cô la lên, ôm mũi chạy ra xa.

Tiểu Công Tử chau mày, cười lạnh nói:

- Ta biết ngươi muốn tìm đường chết, nhưng ta cứ...

Một thanh kiếm nhỏ đã xuyên nhập vào giữa ngực nàng ta.

Kiếm nhanh làm sao, ra tay nhanh vô cùng.

Phong Tứ Nương cũng ngẩn người ra. Bây giờ nàng mới nhớ ra, “Tụ Trung kiếm” vốn là sát thủ cứu mạng của nhà họ Liên, có điều trước giờ nàng chưa thấy qua, cũng chưa ai đã thấy qua, những người đã thấy, đều đã vào quan tài.

Chỉ vì luyện có một chiêu kiếm ấy, không biết y đã trải qua bao nhiêu mấy chục vạn, mất trăm vạn thứ luyện đi luyện lại, thậm chí nằm mộng cũng tùy tùy tiện tiện sử chiêu.

Có điều y chưa bao giờ có dịp xài qua.

Tiểu Công Tử đã ngã nhào xuống, nàng ta trừng trừng mắt nhìn y, hình như còn chưa tin chuyện xảy ra là sự thật.

Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, mình cũng như người khác, cũng sẽ chết đơn giản như vậy.

Rồi sau đó, khóe miệng nàng ta bỗng nở một nụ cười thật ngọt ngào, nhìn Liên Thành Bích, dịu dàng nói:

- Ta thật ra phải cảm tạ ngươi, thì ra, chết lại là một chuyện dễ dàng như vậy, nếu biết trước vậy, ta hà tất phải khổ sở sống làm chi nhỉ, ngươi coi có đúng không?

Nàng ta thở hổn hển một hồi, đưa mắt nhìn Phong Tứ Nương, chầm chậm nói:

- Giải dược cho nhà ngươi nằm trong người ta, ngươi còn muốn sống, cứ việc lại đây lấy! Có điều ta khuyên nhà ngươi, sống chắc chắn không thoải mái như là chết, ngươi nghĩ xem, có ai sống mà không khổ sở, không phiền não...

Đường chạy ngoằn ngoèo đi về phiá trước.

Một lão già áo đỏ và một lão già áo xanh đang đứng sánh vai ở đó, nhìn về tận đầu xa xa, thần tình đều ra vẻ nghiêm trọng, hình như không để ý đến ba người ở phía sau lại.

Đến bây giờ Liên Thành Bích hình như còn chưa hoàn toàn tỉnh lại hẳn.

Không chừng y vốn không muốn tỉnh, không dám tỉnh, bởi vì tỉnh, là phải đối diện với thực tại.

Thực tại lúc nào cũng tàn bạo.

Thẩm Bích Quân đi sau nhất, đầu cứ gầm xuống, hình như không muốn ngẩng lên, không dám ngẩng lên, bởi vì chỉ cần ngẩng lên, là phải đối diện với những điều nàng không dám đối diện.

Bọn họ đang chạy trốn, nhưng chạy trốn được bao lâu nhỉ?

Phong Tứ Nương chầm chậm bước lại chỗ hai lão già, một hồi thật lâu, mới từ từ hỏi:

- Bọn họ có đi qua đoạn đường này không?

Lão già áo đỏ nói:

-

Phong Tứ Nương hỏi:

- Ông đang chờ họ trở về?

Lão già áo xanh nói:

-­.

Phong Tứ Nương thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm:

- Ông xem... ai sẽ trở về?

Nàng vốn không dám hỏi, nhưng nhịn không nổi muốn hỏi. Lão già áo đỏ trầm ngâm một hồi, chầm chậm nói:

- ít nhất, y cũng khó mà trở về.

Trái tim của Phong Tứ Nương chìm xuống, tự nhiên nàng biết lão ta đang nói tới ai.

Lão già áo xanh đột nhiên cũng nói:

- Không chừng, bọn họ không ai sẽ trở về.

Phong Tứ Nương đột nhiên lớn tiếng nói:

- Các người cho là y không phải đối thủ của Tiêu Dao Hầu? Các người sai rồi! Võ công của y tuy thua một tý, nhưng y có dũng khí, y có mãnh lực, rất nhiều người có thể lấy số ít thắng số nhiều, lấy nhược thắng cường, chính là có mãnh lực.

Lão già áo đỏ và lão già áo xanh đồng thời nhìn nàng một cái, chỉ nhìn một cái thôi, lập tức quay đầu, ánh mắt lại đưa về hướng xa xa, thần tình vẫn ra vẻ nghiêm trọng.

Phong Tứ Nương còn muốn nói thêm, nhưng cổ họng hình như bị tắc nghẽn.

Thẩm Bích Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, bước lại Liên Thành Bích, bước lại trước mặt y, nói từng tiếng một:

- Tôi cũng muốn đi lại đó.

Liên Thành Bích ngớ ngẩn hỏi:

- Em cũng muốn đi vào đó?

Thẩm Bích Quân xem ra lại rất trấn tĩnh, nàng chầm chậm nói:

- Bất kỳ y chết hay sống, tôi phải lại đó với y.

Liên Thành Bích nói:

- Anh hiểu.

Thẩm Bích Quân nói rất chậm:

- Có điều, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì không phải với anh, tôi nhất định sẽ làm cho anh hài lòng...

Nàng quay phắt người lại, chạy như điên cuồng.

Bất kỳ ai cũng nghĩ được rằng, nàng đi chuyến này, chắc chắn sẽ không còn trở về.

Hoàng hôn, ánh tịch dương đẹp làm sao.

Đi hết rồi, ai cũng đã đi hết, bởi vì có chờ ở đó cũng bằng thừa. Đấy vốn là đường chết, ai đi trên con đường ấy, đều sẽ không quay đầu lại.

Chỉ còn Phong Tứ Nương, còn đang đứng như si như mê nhìn về tận nơi xa xa.

Tiêu Thập Nhất Lang nhất định sẽ trở về, nhất định...

Liên Thành Bích đi cuối cùng, lúc đi y đã hoàn toàn tỉnh táo.

Phong Tứ Nương chỉ hy vọng y sẽ hồi phục lại, Tiêu Thập Nhất Lang sẽ còn sống trở về, nàng không nỡ nhìn bọn họ vì chữ tình mà hủy hoại đi cả một đời.

Nàng có lòng tin.

Nhưng còn chính nàng thì sao nhỉ?

- Mình sẽ nhất định không bị tình làm điêu đứng, không bao giờ bị tình làm khổ, bởi vì trước giờ mình chưa hề yêu ai, cũng chưa hề có ai đã yêu mình.

Nàng có tin được câu nói ấy không?

Tịch dương chiếu trên cặp mắt của nàng, tại sao trong mắt nàng có nước mắt lóng lánh.

- Tiêu Thập Nhất Lang, Tiêu Thập Nhất Lang, xin anh đừng chết, tôi chỉ cần biết anh còn sống, là đủ rồi, chuyện gì khác cũng chẳng quan hệ gì.

Tịch dương càng mỹ lệ.

Gió thổi nhẹ qua, những con quạ bay lên kinh sợ.

Phong Tứ Nương xoay đầu lại, nàng chợt thấy Dương Khai Thái.

Y đang đứng yên lặng ở đó, y vẫn còn đứng thẳng, còn đứng vững như vậy.

Hình như y không bao giờ sẽ biến đổi đi được.

Y yên lặng nhìn Phong Tứ Nương, chầm chậm nói:

- Anh cũng còn cứ lẽo đẽo theo em, dù em có đánh chết, anh cũng còn theo em.

Lời nói đơn giản, không có màu mè, cũng chẳng kêu lắm.

Nhưng trong đấy chứa đựng biết bao thâm tình?

Phong Tứ Nương bỗng thấy mình nóng người lên, nhịn không nổi chạy lại, xà vào lòng y, nói:

- Em hy vọng anh lẽo đẽo theo em, vĩnh viễn theo em, em sẽ nhất định không làm cho anh đau lòng nữa.

Dương Khai Thái ôm nàng chặt cứng, nói:

- Dù em có làm cho anh đau lòng cũng không sao, bởi vì nếu phải xa em, anh chỉ có đau khổ thêm, đau lòng thêm mà thôi.

Phong Tứ Nương nói không ngừng:

- Em biết, em biết...

Nàng đột nhiên phát giác ra, được yêu so với yêu còn muốn hạnh phúc hơn nhiều lắm.

Có điều, nước mắt nàng tại sao lại ứa ra như vậy nhỉ?

---------------------------------------------------------------------------

Xin xem tiếp Hỏa Tính Tiêu Thập Nhất Lang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui