Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Trong tịnh phòng không còn người khác, Xuân anh vừa giúp cô nương nhà mình bỏ áo ngoài, vừa ngó ngó ngoài cửa, chỉ sợ có người đột ngột xông vào.

“Tiểu thư, vừa rồi thế tử có khó xử ngài không?”

Tay áo rộng rãi được thả lỏng, Khương Viện phối hợp co cánh tay lại, thoát xuống chiếc áo bên ngoài. Nghĩ tới người nọ, đương nhiên là khó xử nàng. Mà việc này, lại không thể nói ra với bất kỳ ai. Huống chi, người mất mặt cuối cùng lại là nàng a.

“Sao thế tử có thể khó xử ta chứ? Thân phận hắn như vậy, toàn bộ quận thủ phủ này chưa chắc đã được hắn để vào mắt đâu.”

“Nhưng thế tử….” Vốn dĩ Xuân anh còn muốn hỏi, nếu vậy, sao thế tử lại chỉ tìm người? Lại nhìn bộ dáng vùi đầu trốn tránh ánh mắt mình, cố gắng tự cởi đai lưng, nàng liền hiểu, việc này cô nương không muốn nhiều lời.

Duỗi tay tháo nút thắt lưng, Xuân anh cười đổi lời, “Nếu ngày mai đẹp trời, cô nương có muốn ra ngoài thả diều? Chiếc diều họa con chim lần trước nhị gia đưa người, phu nhân còn bảo rất đẹp a.”

không hổ là người hầu hạ từ nhỏ, chỉ một động tác nhỏ, liền hiểu ý chủ tử. Trong lòng ấm áp một chútr, Khương Viện ngẩng đầu lộ ra gương mặt tươi cười. “Được a, nếu ông trời cũng đồng ý, liền gọi mấy cô nương trong phủ cùng đi.”

Ngâm mình thư thái trong nước ấm, khi trở ra, Lục Phù đã mang khắn chờ bên ngoài, đỡ nàng ngồi xuống rồi cẩn thận lau khô tóc.

“Tiểu thư, ngài chỉ mang mỗi Xuân anh tỷ tỷ đi chơi đùa, ném nô tỳ ở trong phòng, không thú vị gì hết.” Đôi môi hồng hồng dẩu lên, Lục Phù mới mười hai, trừ bỏ thông minh cơ trí, còn mang theo tính tình hoạt bát của trẻ nhỏ.

Nhìn bộ dáng nàng không vui qua gương đồng, Khương Viện liền cầm lược, tự chải chải lọn tóc trước ngực.

“Thôi mẹ vừa kêu người ra phía trước hỗ trợ, dù sao trong phòng cũng phải lưu người chứ. Lần sau đổi lại cho ngươi đi theo.” Cũng không phải Lục Phù không đáng tin, mà nha đầu này nói quá nhiều, tuổi lại nhỏ, Khương Viện chỉ sợ nàng lơ đãng không quản được miệng mình mà lỡ miệng.

Hơn nữa, trong phòng luôn cần lưu lại một đại nha hoàn, nếu có việc cũng ổn thỏa hơn.

Nghĩ như vậy, liền cầm túi thơm lên, coi lại tờ giấy kia thế nào. Cũng không biết người nọ chuyển tờ giấy này cho nàng kiểu gì??? Tay trái sờ bên hông, Khương Viện cả kinh.

Túi thơm! Mới vừa rồi, lúc nàng thay quần áo, giống như không thấy Xuân anh gỡ xuống vật này nhỉ? Hay do nàng chỉ lo nói chuyện, không để ý?

Túi tiền kia thì không quan trọng, chính là, đồ vật bên trong, một tờ giấy có chữ viết của một nam tử a! Nếu là bị người truyền đi, thanh danh của nàng còn gì nữa???

Ban đầu thế tử an bài mọi chuyện thỏa đáng, cuối cùng, lại do bản thân nàng làm bại lộ! Khương Viện nắm chiếc lược rất chặt, con ngươi xinh đẹp hiện lên tia ảo não.

không được, chuyện như này, phải nghĩ cách xử lý!!

Cho gọi Xuân anh lại đây, xét hỏi xong, quả nhiên biểu hiện của nàng cũng cực kỳ hoảng sợ.

Linh quang chợt hiện, Khương Viện bảo nàng ghé tai qua. Chờ tới giờ cơm chiều, liền thấy Xuân anh vén rèm vào phòng, bộ dáng gấp gáp, mặt đều đỏ bừng. Lục Phù thấy vậy, choàng áo khoác cho cô nương nhà mình rồi lui ra. Xuân anh vội vàng lắc lắc đầu, nhỏ giọng hồi bẩm.

“Tiểu thư, thế tử đã sớm rời phủ. Nô tỳ trộm tới đông sương, tìm mọi chỗ cũng không thấy gì. trên đường đều nhìn kỹ, túi thơm sắc vàng nhạt rất bắt mắt, cố tình lại không thấy. Ngài bảo, có thể là vú già nô tỳ nào đó nhặt được không?”

Khương Viện tưởng tượng, nếu thật sự bị người nhặt được, chỉ sợ người nọ nổi lên lòng tham, đem ra ngoài đổi bạc. Dù sao túi thơm nhà giàu dùng, đều được làm từ gấm vóc, bán ra chợ cũng được khoảng năm lượng bạc.

Hơi hơi suy tư, sự tình này đã không thể trì hoãn. Nếu không thể tìm về, dứt khoát khiến nó không lộ ra ngoài ánh sáng.

“Đem tin tức tản ra ngoài, nói ta làm rơi túi thơm, bên trong có một đôi khuyên tai khảm trân châu. Người nào nhặt được thì tới Đào Hoa ổ lĩnh thưởng.”

“Như vậy không phải nháo tới mức mọi người đều biết sao tiểu thư?”

nhẹ nhàng lấy một chiếc túi thơm màu hồng cánh sen từ trong hòm xiểng ra. Cài vào bên hông, bộ dáng không chút sốt ruột.

“Nếu bị người thành thật nhặt được, phát hiện bên trong không có khuyên tai, tự nhiên không dám lấy ra. So với tài vật ngoài ý muốn, vú già trung thực, càng hiểu được làm sao để được sống yên ổn.”

“Nếu là bị người tham lam nhặt, người nọ sẽ càng sốt ruột hơn ta, hủy đi tờ giấy kia, rồi bán chiếc túi kia lấy chút tiền. Hơn nữa, càng không dám nói tới lai lịch của chiếc túi này.” Người dám tham ô đồ vật của gia chủ, dĩ nhiên không phải loại người không có tâm tư. Quận thủ phủ, có người dám tố cáo thất tiểu thư con chính thất cất giữ thư tay của nam tử?

Nếu thật sự như vậy, làm thất tiểu thư tức giận, phu nhân lại giận chó đánh mèo, rồi mặt mũi của quận thủ đại nhân vứt đi đâu? nói không rõ ràng cái mạng cũng không biết có còn không ấy chứ! Chẳng bằng lén lút đổi chút tiền, cũng coi phát tài một phen.

Xuân anh nghĩ nghĩ, có chút hiểu ra ý đồ của cô nương nhà mình.

“Nếu thực sự có người đưa tới cửa…. Lại là người bụng dạ không rõ, muốn mượn cơ hội lấy lòng người thì sao?”

Khẽ cười một tiếng, thất cô nương vui vẻ.

“Nếu thật sự như vậy, người này nếu không phải vô cùng thành thật, vô cùng cố chấp, chính là càng cơ trí so với người thường vài phần. Người như vậy, còn không nhanh thu về dùng?”

Ngươi xưa đã có một câu, “Trung bộc” mới có thể dùng. Nhưng người xưa lại không biết, xu cát tị hung, người như thế càng có quyết tâm muốn quy phục. Nô tài như vậy, vừa lúc có thể dùng trong Đào Hoa ổ.

*Xu cát tị hung: theo lợi tránh hại

Nửa hiểu nửa không Xuân anh bước ra cửa, chỉ trong chốc lát, đã có tin truyền khắp hậu viện, thất cô nương trong phủ bị mất khuyên tai trân châu, nháo tới mức người người đi đường đều mở căng mắt mà nhìn.

Nếu vận khí tốt, có thể được thưởng rất nhiều a. Toàn bộ nô tài trong quận thủ phủ đều biết, theo tiền lệ, thưởng trong phủ rất là phong phú. Thất tiểu thư nói thưởng, thì ngay cả gã sai vặt trông cửa trong phủ cũng ôm tâm may mắn, lén lút đốt đèn tìm cả một vòng. Tự nhiên, cuối cùng là tiếc nuối, nhụt chí quay trở về.

Trong phủ có động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên Hứa thị đang ngủ cũng nghe thấy tiếng gió. Mắt xem thất cô nương nháo chuyện ầm ĩ như vậy, từ trên xuống dưới trong phủ đều náo nhiệt cả lên. Liền kêu Đào mẹ ra ngoài, gõ gõ mỗi phòng, lại sai Diệu Nga, sáng mai qua thỉnh thất cô nương tới nhà chính nói chuyện.

………..

Người được gọi tới là Khương Viện, vậy mà khi bước vào cửa, lại là nhị gia Khương Dục. Phía sau Khương Dục có một cái đuôi, bộ dáng mười phần ủ rũ chán nản.

“Mẫu thân hảo.” Người nọ ở phía sau cũng chịu chậm chạp dịch bước chân thỉnh an. Song kế trên đầu được búi độc đáo, khóe miệng mím chặt, biểu tình không thể nói là vui vẻ.

Hứa thị đang ngồi xếp bằng trên giường, thân mình hơi nghiêng về phía trước, khó hiểu, “Gọi ngươi tới, còn chưa giáo huấn ngươi làm việc hồ đồ, làm sao lại ủy khuất như vậy?”

Thất cô nương cẩn thận cực kỳ, ngẩng đầu nhìn Hứa thị, lại len lén liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc của Khương Dục, ngoan ngoãn nhận sai, “Là con làm rơi trang sức, sốt ruột vội vã nên..nên.. “

sự tình nháo lớn như vậy, tự nhiên không thể tránh được bị hỏi tội, nàng đã sớm phòng bị. Chẳng qua cũng chỉ là một trận giáo huấn, lại quấn lấy Hứa thị, nói nhiều một chút lời ngon ngọt là được a.

Đâu có nghĩ tới, sáng sớm Diệu Nga chưa tới, nhị ca Khương Dục đã mang theo Phúc Thuận tới viện bắt người rồi!

Khóe miệng cười vui vẻ của thất cô nương còn chưa kịp thu lại, trên mặt đã cứng đờ. Hiển nhiên qua một giấc ngủ, sớm đã quên mấy vị gia đều đang ở trong phủ, từ hôm nay sẽ không tới thư viện Hương Sơn nữa.

Vì thế, “mỗ nào đó gây họa” bị nhị gia nhìn tới là hiện hình. không chỉ không có bộ dạng tự suy ngẫm, trái lại còn túm tụm với nha hoàn cười vui vẻ! Khó trách mặt nhị gia lại đen như vậy, không kịp chờ tới nhà chính đã ở Đào Hoa ổ cũng giáo huấn người một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui