Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân


Editor: 1900

Buổi trưa, đám đàn ông tập trung tại chính sảnh của Dịch quán uống xoàng hai ly.

Còn các cô nương thì tránh ở phòng khách ở lầu hai.

Khương Viện nằm lệch người trên ghế xếp nghỉ ngơi một lát, mới chợp mắt được chút thì bị Xuân anh đánh thức, thưa lại Thế tử hạ lệnh, lập tức khởi hành.
Nàng mơ hồ dụi mắt, chẳng lẽ nàng ngủ được lâu lắm rồi à? Như thế nào sắc trời đều tối sầm rồi? “Bao lâu?”
“Tiểu thư, giờ Mùi vừa qua phân nửa.

Khả năng hôm nay trời muốn mưa, bên ngoài gió đã nổi lên, ngài mặc thêm kiện áo choàng đi ạ.”
Biết rõ trời muốn mưa, người nọ còn hạ lệch xuất phát? Khương Viện đứng lên, mười phần hợp tác, Lục Phù cũng nhanh tay thêm xiêm y cho cô nương.

Mái tóc dài đẹp được búi gọn, liền tới cách vách kêu Khương Nhu, hai người sóng vai bước ra ngoài.
Vừa ra ngoài cửa đã thấy người đến đông đủ.

Người nọ một thân áo bào màu lam, đứng khoanh tay phía cuối hành lang.

Chỉ một bóng dáng, cũng làm người ta dễ dàng có thể phân biệt.
Thất cô nương lẳng lặng tiến vào, đến bên cạnh Nhị gia Khương Dục, cảm thán trong lòng, có chút người, chính là được trời cao chiếu cố.
Như người ta kìa, một thân y phục tùy ý, được khoác lên lại lộ rõ phong tư hơn người, khí độ trác tuyệt.

rõ ràng là kiểu dáng đơn giản nhất, chính là từ trên người hắn lại cảm nhận được một cỗ khí chất…
Nghe tiếng chân bước lại gần, Cố Diễn quay đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Quản Húc hơi gật đầu, bước xuống bậc thang, dẫm lên ghế con bước lên xe ngựa.
Chu Chuẩn kéo rèm cửa, nam tử hơi khom người liền vào trong, từ đầu tới cuối, chưa nói một lời.
Thất cô nương bất giác táp lưỡi.

Mới nửa tháng không thấy, uy thế của người này càng bức người a.
“A Viện.” Khương Dục nắm tay nhỏ của nàng, dắt tới xe ngựa, cũng đỡ nàng một phen.

Lại không yên tâm, dặn dò một phen mới lên ngựa, sống lưng thẳng tắp.
Quay đầu nhìn lại, thấy Thất cô nương đang gác trên bệ cửa, cười hì hì nhìn hắn chằm chằm.
“Như thế nào?” Khương Nhị gia nhíu mày.
“Nhị ca lên ngựa cũng thật phong độ a.” nói xong, liền bĩu môi, lại thấy Trương Nhị gia bên kia vung vạt áo, tay áo phấp phới, chân dài nhấc qua ngồi lên ngựa, vô cùng tiêu sái.

Cùng là lên ngựa, nhìn Trương Sâm làm, gọi là cảnh đẹp ý vui.
Mắt thấy mặt Khương Dục trầm xuống, Khương Viện nhanh tay bương mành, hô một hơi, nhấp miệng cười trộm.
Từ khi rời phủ, đây đã là lần thứ ba Khương Dục thông báo cho nàng, “Thành thật cho ta”.

Cứ ra khỏi phủ, Khương Dục trông chừng nàng càng thêm nghiêm.

rõ ràng cái gì nàng cũng không làm! Thất cô nương cảm thấy bản thân mình thật ủy khuất mà!
“Thất muội chỉ chơi đùa cùng ngươi chút, làm gì hung nàng.” Trương Sâm mỉm cười, lời nói mang theo vài phần bảo vệ.
Khương Nhu gần đó thấy được màn này, dị thường chói mắt, lùi đầu về sau, hung hăng kéo màn xe xuống.

Từ sáng tới giờ, lòng nàng không lúc nào không buồn bực, hiện giờ càng không có chỗ có thể phát tiết.

Có thể do người nọ gần trong gang tấc, làm nàng tâm phiền ý loạn, đối với hắn có chút xấu hổ.
“Khởi hành.” Nghe được dụ lệnh của thế tử, Chu Chuẩn thít chặt dây cương, dơ tay hô cùng, chỉnh đốn đội ngũ, cả đoàn ngựa xe bắt đầu xuất phát.

Trừ bỏ ba chiếc xe ngựa được bảo hộ ở giữa, những người còn lại đều giơ roi giục ngựa, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.
Trong xe, Quản Húc mở một ngăn tủ, chú tâm xem xét tỉ mỉ, chỉ cầu không chút sơ xuất.
“Dựa theo phân phó của ngài, hạ thần liền bố trí nhân thủ ở chỗ này.” Vừa nói vừa dùng quạt xếp nhẹ điểm hai vị trí trên bản đồ, là hai điểm trên đoạn đường núi hẹp dài.

“Hai vị cô nương phía sau, sợ là sẽ bị chấn kinh, sẽ không có điều gì ngoài ý muốn chứ?”
Sắp xếp của thế tử, Khương gia cùng Trương gia đều được biết, lại gạt vài vị nữ quyến đang sau.

Quản Húc không rõ vì sao thế tử lại yêu cầu như vậy.
Cố Diễn dừng mắt trên bản đồ, nam tử nằm dựa nghiêng trên giường trải gấm một tay đỡ đầu, nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng chờ mong chuyện sắp tới.

“Là muốn xem phản ứng của các nàng.”
“Tiểu thư, mưa này một chốc cũng không tạnh được.” Xuân anh lộ ra sắc mặt buồn rầu.

Lúc này mới bao lâu chứ, vừa rồi còn mưa nhỏ tí tách, hiện tại đã có xu hướng mưa to.

Người ngựa đi theo đều được phủ thêm áo mưa, tiến độ của đoàn xe cũng chậm dần rồi.
Khương Viện nghe vậy, ngoái đầu nhín lại, quả nhiên bầu trời xám xịt âm u, như có dòng khí nặng đè lên trên đầu vậy, làm người ta cảm giác khó chịu vô cùng.

Nhánh cây ven rừng bị gió thổi rung động, trên đường đi, dù là quan đạo, cũng lầy lội xóc nảy.
Nếu Khương Dục nói không sai, quá mười lăm phút nữa, đoàn xe sẽ tiến vào đoạn đường núi, loại thời tiết này, nơi nào có thể đi lại thuận lợi cơ chứ? Lại nhìn Khương Dục đội đấu lạp trên đầu, mưa lớn dội nghiêng vào mặt hắn, theo mũi nhỏ giọt đi xuống.

Cứ như vậy, sớm muộn cũng bị cảm lạnh mất thôi.
“Nhị ca ca, chớ có cưỡi ngựa, mau vào trong này tránh đi thôi.” Lại nghĩ, vậy cũng không ổn, Khương Viện bổ cứu ngay lập tức, “Ta mang theo nha hoàn vào xe của ngũ tỷ, chiếc xe này, vừa lúc để các ca ca vào đây tránh mưa.”
“không cần, quá chật chội.” Khương Dục đi lại gần, “Tự chiếu cố bản thân, bên ngoài mưa to.”
Lúc này Trương Sâm cũng lại đây, trấn an nàng, “Thất muội yên tâm, tuy ta là văn sĩ, lại thường xuyên tập võ cường thân.

Mưa lớn như vậy cũng thường gặp, chưa bao giờ bị bệnh.

Nhưng thật ra ngươi a, cô nương gia yếu đuối phải giữ gìn thân thể, mưa dội xuống xe, không thể bị khí lạnh nhập thể.”
Lo lắng lại được quan tâm ngược, Khương Viện chỉ đành thở dài từ bỏ, vừa rồi còn dừng lại ăn cơm một canh giờ, không sớm không muộn, một hai phải bây giờ mới cho mưa lớn?
Hành vi của người nọ, trước giờ nàng xem đều không rõ mà!
Đội ngũ an tĩnh trong mưa, liền nghe được tiếng nói chuyện, con ngươi vẫn khép hờ của Cố Diễn chậm rãi mở ra, “Có chuyện gì?”
Chu Chuẩn quay đầu nhìn lại, thực mau đoán được tình hình, “Hẳn là Thất cô nương mời Khương Nhị gia vào trong xe tránh mưa, người kia từ chối.”
“Ân.” Biết huynh muội họ tình cảm rất tốt, nam tử lại không hỏi nhiều.
Trời càng thêm âm u, mắt thấy mành xe cũng không giữ được, Xuân anh buông cửa sổ, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Cứ như vậy, thực mau tới giao lộ, mọi người rẽ trái vào núi, thực vật xung quanh cũng dần dần nhiều hơn.
“A Viện, đã đến dưới chân núi Trà.

Nếu ngươi mệt mỏi, có thể nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

Chưa tới nửa canh giờ nữa, liền có thể tới trấn trước tìm một hộ nhân gia tá túc.”
Cách rèm cửa sổ, Khương Dục sợ nàng buồn bực, ngồi không lâu như vậy.

Cố ý báo cho nàng một ít tin tức.
“Nhị ca không cần lo lắng.

Ta đang nghe Lục Phù kể chuyện, về một ít tập tục tại quê hương nàng, còn rất thú vị.”
âm thanh ngọt ngào của nữ tử truyền ra, không có nửa điểm nôn nóng, Trương Sâm và Khương Dục nhìn nhau cười.

Cũng đúng, ấn theo tính tình kia của nàng, trước giờ đều không nhanh không chậm, chưa thấy nàng sốt ruột bao giờ.

Lúc này thì tốt rồi, bản thân tự biết tìm thú vui, càng yên tâm hơn.
Tiếng nói của Khương Viện chưa dứt, lại nghe thấy phía trước truyền lại tiếng quát chói tai, giữa rừng núi yên tĩnh, giống như tiếng sấm sét đột ngột, khiến cả hai người không kịp phản ứng.
Còn chưa đợi nàng hoàn hồn, bốn phía đã vang lên âm thanh binh đao va chạm, tiếng lưỡi dao sắc bén va chạm vào nhau mười phần thanh thúy vang dội, ngẫu nhiên còn nghe vài tiếng kêu rên, lại có tiếng vật nặng ngã xuống đất, tâm Khương Viện như bị ai nhéo, vội vàng kéo lấy tay Xuân anh Lục Phù, cả ba trốn vào một góc, tận lực tránh đi cửa sổ.
Chủ tớ ba người gắt gao dựa vào một chỗ, so với hai nha đầu sợ tới run người, Khương Viện tuy sợ hãi nhưng cũng biết bên ngoài có trăm tư binh, còn có Chu Chuẩn, Khương Dục… Còn có, người kia, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, liền biết, người này tuyệt không đơn giản.
“Tiểu thư ——” Lục Phù run rẩy, sắc mặt trắng bệch ôm chặt cánh tay cô nương nhà mình.
Nha đầu lớn lên nơi hậu trạch, khi nào trải qua loại hung hiểm như này?
Tuy rằng trước kia cũng từng nghe tới sơn phỉ dọa người như nào, lại không dự đoán được, bản thân mình thế nhưng lại có ngày gặp gỡ.
Tay nhỏ vỗ lên lưng nàng, Khương Viện nín thở tĩnh khí, yên lặng trấn an Lục Phù.
Kinh sợ đi qua, trong đầu chợt lóe lên, lại vẫn chậm, không thể bắt kịp.
1900: Tui có đọc lại những chương edit trước, 'cô nương' - 'tiểu thư', 'phu nhân' - 'thái thái'...!khá là lộn xộn, từ các chương sau sẽ edit nguyên văn như trong bản conver.

Cách dùng những từ này khác nhau do nam - bắc, vùng miền mà sử dụng.

Và các nàng có góp ý gì vui lòng để lại cmt tag tui nhá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui