Tiểu Thất, Chậm Đã!

Tính nhẫn nại của Tống Lương Trác vô cùng tốt. Tối thiểu, Tiền Tiểu Thất cho là như vậy. Tiền Tiểu Thất dựa vào giường, trợn tròn mắt mãi không nhúc nhích, Tống Lương Trác cũng đứng yên ở cửa không nhúc nhích. Tiền Tiểu Thất kêu gào trong lòng, ngươi đi đi, đi nhanh đi, ta không tranh giành với người khác, ngươi cứ đi thân thiết với Thủy muội muội gì đó đi.

Đáy lòng Tiểu Thất gào thét, thở dài hơn mười lần mà người đứng ở cửa vẫn không có dấu hiệu rời đi.

Lục Liễu đứng bên ngoài nhịn không được, liền đi đến bên giường, kéo Tiền Tiểu Thất đứng lên, nhỏ giọng uy hiếp: “Tiểu thư, nếu người lại cùng cô gia giận dỗi, em sẽ trở về nói với lão gia phu nhân, đến lúc đó không chừng bọn họ san bằng Tống phủ!”

Tiểu Thất khẽ cắn môi, chậc lưỡi đi xuống giường, vỗ vỗ tay cười nói: “Liễu nhi ngủ ngon nha, ta đi về trước.”

Lục Liễu cười đáp lễ: “Tiểu thư, cô gia đi thong thả!”

Đầu Tiểu Thất run lên, cúi người đi ra cửa.

Tiền Tiểu Thất đi theo Tống Lương Trác, một trước một sau im lặng trở về phòng ngủ. Vừa bước vào phòng, Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào giường, giường không nhỏ, nhưng ngủ hai người, hừ hừ, nàng thật đúng là không quen.

Tiền Tiểu Thất ngồi xuống, thản nhiên rót trà uống. Tống Lương Trác tháo vạt áo, như chờ Tiểu Thất cởi áo, đưa lưng về phía nàng, thật lâu sau cũng không thấy người bước đến. Quay đầu lại thấy Tiểu Thất đang uống trà mà mắt nhìn mông lung, Tống Lương Trác bất đắc dĩ tự cởi lấy ngoại sam, đi đến bên giường nói: “Tiểu Thất, nên nghỉ ngơi thôi.”

Tiểu Thất quét mắt qua trang phục của Tống Lương Trác, ngượng ngùng đỏ mặt, quay đầu sang một bên nói: “Tống tri huyện ngủ trước đi, ta, à, ta đang rất khát, phải uống trà một lát.”

Tống Lương Trác cảm thấy có vấn đề, vốn định phải bù đắp cho đêm động phòng, mang theo tâm lý sớm chết thì sớm siêu sinh để chuẩn bị. Nhìn thấy Tiểu Thất đỏ mặt, bộ dáng thẹn thùng, nghe Tiểu Thất nói vậy, Tống Lương Trác cũng thở nhẹ ra. Đáy lòng thầm nghĩ, cũng tốt, không thể khó xử người mới.

Tống Lương Trác nghĩ vậy nên ngủ thẳng bên trong, dành cho Tiểu Thất nửa bên kia giường ngủ. Tiểu Thất quay mặt ra ngoài, liếc Tống Lương Trác, đáy lòng khẽ hừ một tiếng.

Nhìn vị trí kia xem, rõ ràng là muốn nàng Tiền Tiểu Thất nửa đêm đứng lên bưng trà, rót nước hầu hạ cho hắn. Tiểu Thất bóp cổ tay, như thế nào mà nàng lại coi trọng con người này chứ? Đã cưới vợ rồi còn cùng nữ nhân khác làm chuyện không minh bạch, quan trọng nhất là, Tiểu Thất đập tay lên bàn, nhưng gương mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nhăn lại, rút tay trở về.

Haiz! Nàng đâu phải đang ngồi ở trà quán nghe người ta kể chuyện, đâu thể nào đập mạnh lên bàn như vậy được!

Tiểu Thất ngồi thẳng lưng lên, gật gật đầu liên tục.


Trọng yếu nhất là, hắn thế nhưng lại không biết tốt xấu, vì nữ nhân khác đánh nàng, Tiểu Thất ôn nhu thiện lương như vậy, nữ tử yếu đuối, đáng yêu, đơn thuần như vậy. Haiz!

Uống xong một ấm trà, Tiểu Thất nhụt chí nằm sấp trên bàn, nhìn nến cháy mà ngáp liên tục.

“Lên đây ngủ đi, đã nửa đêm rồi.”

Tiểu Thất giật mình, tỉnh ngủ hẳn, suy nghĩ một hồi vẫn là cầm ngọn nến đi qua bên giường, liếc mắt lên giường nói: “Trong phòng còn có cái chăn nào khác không?”

Tống Lương Trác nhíu mày, “Trong rương còn.”

“Ừ.” Tiền Tiểu Thất cầm nến chạy đến bàn trà nhỏ bên giường, xoay người dạo một vòng trong phòng tìm rương. Cuối cùng cũng thấy cái rương có dán chữ hỉ thật lớn, trong rương có một chiếc chăn bằng lông thuộc loại thượng hạng. Tiền Tiểu Thất sờ sờ lớp lông thỏ mềm mượt, hài lòng gật gật đầu.

Tiểu Thất dùng tấm chăn quấn chặt quanh người mình, từ từ đi đến bên giường, vừa trừng mắt đề phòng Tống Lương Trác vừa thổi tắt nến.

Tống Lương Trác nghi hoặc nhìn các động tác của Tiền Tiểu Thất, cảm thấy lạ nên hạ giọng hỏi: “Nàng thế nào lại không nhớ rõ trong phòng có cái gì? Thùng kia không phải là nàng để vào hay sao?”

“A?” Tiền Tiểu Thất ảo não, mặt nhăn mày nhíu, “Đầu bị ngã nên đã quên đi nhiều thứ.”

“Có nặng lắm không?”

Tiểu Thất nghe thấy giọng nói thực tâm nên ừ một tiếng nói: “Không có việc gì.”

Mắt thấy lũ định kỳ mùa hè muốn tới, Tống Lương Trác trong lòng có chút không an ổn, lại nghĩ đến ước định lúc trước với cha vợ, thở dài nói: “Không có việc gì là tốt rồi, nếu ta đã cưới nàng thì sẽ đối tốt với nàng, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Tống Lương Trác dừng một chút, lại nói, “Nhược Thủy muội muội cùng ta chỉ có tình cảm huynh muội, nàng cũng đừng để trong lòng.”


“Hai người có phải là tình cảm huynh muội hay không, ta không quan tâm, bất quá,” Tiền Tiểu Thất ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Ta sẽ tìm cha nói rõ ràng, sẽ không làm khó hai người.”

Tống Lương Trác ngoài ý muốn nhìn gáy của Tiểu Thất, khó hiểu nói: “Như thế nào? Còn giận? Vì cái tát kia?”

“Không phải.” Tiền Tiểu Thất muốn nói, kỳ thật là phát hiện ra không thích ngươi, mọi người từ đây về sau không liên quan nhau. Nhưng lại quá buồn ngủ, nằm xuống giường liền không mở mắt ra được. Tiền Tiểu Thất cũng không biết mình có nói hay không, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Tống Lương Trác cười, cúi xuống nói: “Vậy đó có thể xem là lời lúc nổi giận.”

Nhìn chằm chằm vào gáy của Tiểu Thất, suy ngẫm thật là lâu. Trong phòng tối đen, không nhìn rõ được biểu tình trên mặt.

Từ đây về sau sẽ sống với nhau, mặc dù tiếp nhận nàng có chút khó khăn, nhưng cũng không đến mức không thể. Nếu hắn đã quyết định cưới, cũng nên phụ trách kết cuộc.

Phải mau chóng có đứa nhỏ thôi!

Tống Lương Trác nhắm mắt, đưa tay vào phía trong chăn lông thỏ của Tiểu Thất. Thấy nàng không nhúc nhích liền hít vào một hơi, đem Tiền Tiểu Thất ôm vào lòng, cúi xuống hôn nàng.

Tiền Tiểu Thất bị dọa tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào bóng đen phía trước, phát ra tiếng thét chói tai. Tống Lương Trác vội vàng lấy tay che, thấp giọng nói: “Đừng kêu, là ta.”

Tiền Tiểu Thất ‘ưm, ưm’ một cách ồn ào, tay càng bị siết chặt, làm cho nàng nhúc nhích không được, chỉ có thể trừng mắt khó chịu.

Giọng Tống Lương Trác khàn khàn: “Chúng ta chỉ động phòng thôi, đừng sợ.”

Tiền Tiểu Thất ‘ưm, ưm’ lắc đầu thật mạnh, Tống Lương Trác liền bảo: “Ta buông tay, nàng đừng kêu, bên ngoài nghe được còn thể thống gì.”


Tiền Tiểu Thất liền gật đầu thật mạnh.

Tống Lương Trác vừa buông tay, Tiền Tiểu Thất liền tránh ra khỏi vòng tay của hắn, trực tiếp nhảy ra xa, bất chấp đau đớn trên người, kéo chăn bao quanh ngồi dưới đất, nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Câu hỏi này có chút khó khăn, khiến cho cả Trạng Nguyên là hắn cũng khó trả lời. Hắn muốn làm gì? À, nên nói thế nào? Muốn cùng nàng động phòng?

Tống Lương Trác lấy tay che miệng, khẽ ho nhẹ, cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Chúng ta đã là vợ chồng.”

Không nói vợ chồng còn tốt, nói đến liền khiến Tiền gia Tiền Tiểu Thất nổi giận, cắn răng hung hăng nói: “Xê ra, Tống Lương Trác! Dù ngươi là Tống tri huyện cũng đừng khi dễ người quá đáng. Ta biết ngươi chướng mắt ta thô tục vô lễ, ta hiện tại cũng biết mình làm chướng mắt kẻ văn thư như ngươi. Ngày mai ta sẽ trở về, nói rõ ràng với mọi người trong nhà. Ngươi muốn cùng ai thân thiết thì cứ tự nhiên. Tiền Tiểu Thất ta mới không phụng bồi.”

Tiền Tiểu Thất kéo chăn đứng lên, nhưng lại bị vướng, chỉ kịp nghĩ không xong thì đã ngã xuống sàn, hét lên đau đớn, phía sau lại truyền lên tiếng cười rất khẽ.

Cười, cười cái rắm! Đem sự đau khổ của người khác ra làm trò cười, quả nhiên là vui sướng khi người gặp họa. Tiền Tiểu Thất nàng thật là không có mắt khi coi trọng kẻ táng tận lương tâm này, lại còn gả cho hắn – một quan thất phẩm nhỏ nhoi!

Tiền Tiểu Thất phẫn nộ đá đá chân, chưa kịp đá chăn ra đã bị người ta ôm lên. Tiền Tiểu Thất xấu hổ, giận dữ không nguôi, liền đâm đầu vào ngực hắn rồi đồng thời ném cái chăn, nhảy xuống dưới.

Không quấn chăn quả nhiên có kết quả ngay, Tiền Tiểu Thất nằm thẳng đơ trên mặt đất mà kêu la “A a a” “A ha ha” “A nha nha”.

“Ầm ĩ!” Tống Lương Trác mang theo ý cười, cúi người xuống, không nhanh không chậm hỏi, “Đau?”

Tiền Tiểu Thất nghiêng người lườm hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nói là sự thật, Tống tri huyện ngươi đừng lấy làm trò vui. Chờ ta về nhà liền thưa chuyện rõ ràng.”

“Chậm.”

“Gì?” Tiền Tiểu Thất nhanh nhẹn ngồi xuống, xoa xoa cánh tay, nhíu mày nói: “Nghĩa là thế nào?”

“Nhạc phụ nhất định sẽ không đồng ý.”

“Vì sao?”

“Nào có nữ nhi gả đi chưa lâu lại bị hưu trở về? Sẽ làm mất thanh danh của cả nhà.”


“Không phải hưu, là hòa cách (*). Hòa cách, hiểu hay không?”

(*) Cùng cách: cái này nghĩa là cùng ly hôn

Tống Lương Trác lắc đầu, “Ngủ đi, trời sắp sáng.”

“Ta không phải đang giận dỗi, ta thực sự không nghĩ gả cho ngươi.”

. . . . .

“Tống tri huyện?”

Người trên giường đã xoay lưng.

“Tống tri huyện, ta biết là mình không xinh đẹp, ngươi cũng chê ta xấu. Ta và ngươi không thể cùng cách sao? Nhất định là cha ta dùng cách gì bức ngươi thú ta, đến lúc đó ta giúp ngươi đòi lại là được.”

...

“Tống tri huyện?”

...

Tiền Tiểu Thất thở dài, Tống tri huyện bị buộc phải thú nàng, nàng cũng bị vận mệnh thúc giục. Xem ra, nàng phải sớm về nhà một chuyến nói cho rõ ràng: Nàng, Tiền Tiểu Thất, thật không muốn gả cho hắn. Nàng mới mười bảy, mà hôm nay nàng mới biết, hắn đã muốn hai mươi tư tuổi rồi!

Bảy tuổi a!

Tiền Tiểu Thất dùng ba ngón tay nhéo nhéo mặt, trong đầu nhớ mang máng ai đó nói qua, hơn tám, chín tuổi cũng không thể hơn bảy tuổi, nếu không cả đời bị người khi!

Có ai nói quá đâu? Tiền Tiểu Thất ôm chân ngồi chốc lát, hít vào hai cái liền cuốn lấy chăn, leo lên bàn, nằm nghiêng thành một góc, vừa nhắm mắt đã ngủ say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận