Tiểu Thất, Chậm Đã!

Dáng đi của Tiểu Thất không thể đi thẳng. Tống mẫu phát hiện, chỉ cần làm cho Tiểu Thất đi với tư thế ngẩng đầu, ưỡn ngực, thu bụng lại, thì cái mông kia sẽ vểnh lên.

Ôn Nhược Thủy từ sáng sớm đã đến xem huấn luyện của Tiểu Thất, lúc này đã cười nghiêng ngả đến không thở nổi nữa rồi.

Tiểu Thất thực buồn bực, bị Ôn Nhược Thủy cười. Trong lòng buồn bực nhất là, dáng đi càng lúc càng quái đản rồi.

Kỳ thật, đi đường sợ nhất là bị người nhìn chằm chằm. Tiểu Thất muốn đi cho thật đẹp, lúc này lại đi thành cái dáng đi quái dị này. Từ đầu là eo tùy chân động, lúc này lại biến thành chân tùy eo động, ngay cả khoảng dao động của cánh tay cũng bị thay đổi.

Tống mẫu bị bộ dáng kỳ quái của Tiểu Thất làm cho cả kinh, sắc mặt thay phiên nhau đổi, cuối cùng thở dài nói: “Nghỉ ngơi một, nghỉ ngơi một chút lại luyện nữa. Ai, Tiểu Thất, đừng nhón mũi chân đi nữa, mông không được tự nhiên, đừng khẩn trương. Bình thường đi thế nào thì cứ đi như thế, nhưng phải chú ý là eo phải thẳng, cằm thu lại, bước chân nhỏ một chút. Sao lại xoay qua xoay lại giống rắn thế? Còn có, cánh tay, cứ đánh theo bước chân như thế không khó chịu hay sao?”

Ôn Nhược Thủy vỗ bàn cười, ở một bên còn quay qua nói: “Tuyết di, Tiểu Thất còn có thể lắc qua lắc lại nữa, eo nhỏ như con thỏ vậy, nhìn thật tốt!”

Tiểu Thất hung tợn trừng qua, lớn tiếng nói: “Ngươi mới vừa là rắn vừa là thỏ đây!”

Nhược Thủy mếu máo, thật đáng thương nói: “Tuyết di, nàng mắng chửi người kìa!”

Tiểu Thất đứng lên, ánh mắt hung dữ, bất đắc dĩ cúi đầu chu miệng nói: “Ta không có mắng chửi người, ta chỉ chán ghét ngươi.”

“Được rồi, Nhược Thủy đừng cười nàng nữa, Tiểu Thất lại đây uống trà.” Tống mẫu ấm giọng nói.

Tiểu Thất xoay người thoải mái bước qua, lại chọc Nhược Thủy mở miệng cười. Mặt Tiểu Thất tức đến đỏ bừng, mũi thở hổn hển như muốn đứng bên bờ bùng nổ. Ôn Nhược Thủy sáng suốt ngậm miệng lại, ho nhẹ môt tiếng nói: “Kỳ thật dáng đi của Tiểu Thất cũng đẹp lạ.”

Cơn tức trong mắt Tiểu Thất càng dâng lên cao hơn, nhưng lại ngại Tống mẫu ngồi một bên nên không thể phát tác, cong môi cố gắng hít thở làm dịu cơn giận lại.

Nhược Thủy không cười nữa, ngồi xuống ngay ngắn mới mở miệng nói: “Tuyết di, mẹ con nói hai ngày nữa sẽ cùng dì thương lượng chuyện hôn lễ.”

“Làm sao vậy?”

“Nương nói không bằng cùng nhau làm, nếu không thì cũng phải chúc mừng qua lại, nếu không thì hoặc là hôn lễ của con hoặc Tiểu Thất một làm sớm, một làm chậm một chút.”

Tống mẫu cũng không kinh ngạc, bà cũng sớm biết Lưu Hằng Chi cùng Nhược Thủy có hôn ước, tuy rằng Nhược Thủy luôn kêu gào không cưới, nhưng cha mẹ hai bên đều không nói tiếng nào, thành thân cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Tống mẫu quay đầu nhìn Tiểu Thất, suy nghĩ rồi nói: “Bên này làm trước cũng được, chỉ là lễ nghi thì Tiểu Thất phải học nhanh. Ngày mai sẽ có người đến đo may hỉ phục, hỉ phục của Nhược Thủy chuẩn bị tốt chứ?”

“Lưu Hằng Chi nói hắn chuẩn bị.”

Tống mẫu không đồng ý lắc đầu, “Kêu thẳng tên tướng công con là không tốt.”

“Tiểu Thất còn kêu Trác ca ca là Tống tri huyện đây.” Nhược Thủy nghiêng đầu trả lời.

“Vù” một cái, Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Nhược Thủy, nghiếng răng kèn kẹt, hít thở sâu rồi nói: “Nương, đó là trước kia, là tướng công bảo con kêu như vậy.”

Ôn Nhược Thủy nói tiếp: “Cái đó cũng là do Lưu Hằng Chi bảo con gọi, hắn nói hắn nghe thế thoải mái.”

Khóe miệng Tống mẫu giựt giựt nói: “Đó là chuyện của bọn trẻ các ngươi, ta cũng mặc kệ, nhưng đừng trước mặt người khác mà làm mất thể diện của tướng công mình là được rồi.”

Nhược Thủy liên tục gật đầu, “Nếu không phải là Lưu Hằng Chi không cho con mỗi ngày đều đến tìm Tiểu Thất chơi, con khẳng định sẽ theo Tuyết di học quy củ.”

Xí! Thật đúng là đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng, ruồi bọ bay quanh mông ngựa kêu vo ve. Bụng Tiểu Thất mỏi nhừ, còn hai chân thì run rẩy không ngừng âm thầm khinh bỉ Nhược Thủy trong lòng.

Ba người uống trà xong thì Tiểu Thất tiếp tục lắc mông tới tới lui lui. Tiểu Thất liên tục nhìn về phía sân, hận không thể làm cho Tống Lương Trác đột nhiên rơi từ trên trời xuống ôm nàng rời khỏi đây.

Eo của Tiểu Thất đã bắt đầu bị chuột rút, lưng đau, eo đau, bụng cũng đau, ngay cả dạ dày cũng bắt đầu có cảm giác đau, cuối cùng nhịn không được mà cúi người nôn khan một tiếng. Vẻ mặt Tống mẫu thất bại, đang cầm thước vì bị tư thế đi đứng của Tiểu Thất đả kích liền ngẩng đầu ngay, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng nhìn Tiểu Thất, bước hai bước qua đỡ Tiểu Thất nói: “Buồn nôn?”

Tiểu Thất ợ một cái, một mùi vị chua xót liền dâng lên, nàng nhíu mày khó chịu.

Tống mẫu liền giúp nàng ngồi vào ghế, cao giọng gọi Thu Đồng đi vào.

“Thu Đồng, nhanh đi mời lang trung lại đây.”

Tống mẫu ảo não nhíu mày lẩm bẩm làu bàu, “Không nên luyện tập tư thế đi, cái này cứ bỏ qua đã. Mấy ngày nay cứ học thêu hoa, thư pháp. Ai, vẫn là nên tổ chức lễ thành thân nhanh lên, bụng lớn thì sẽ khó mà giấu được.”

Bụng của Tiểu Thất thật sự bắt đầu đau, phía dưới càng thêm đau. Tiểu Thất xoa xoa bụng nói: “Nương, bụng con không thoải mái.”

Ý ngầm của Tiểu Thất là, con trở về ngủ một lát được không. Tống mẫu lại khẩn trương cầm tay Tiểu Thất, trấn an nói: “Tiểu Thất đừng sợ, không có việc gì. Có lẽ là do đi nhiều, ai, đều là do nương không tốt.”

“A?” Tiểu Thất không rõ gì cả.

Ôn Nhược Thủy đi một vòng quanh Tiểu Thất, kỳ quái hỏi: “Tuyết di, nàng làm sao vậy?”

“Có thai.” Tống mẫu chắc chắn.

“Ơ?”

“Ơ?”

Hai tiếng thành một. Tiểu Thất và Nhược Thủy cùng nhìn nhau, Tiểu Thất chớp mắt, sờ bụng hơi mơ hồ đau, vẻ mặt đau khổ nói: “Nương, con gần đến cái kia.”

“Ơ?” Lần này đến lượt Tống mẫu trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu Thất ôm bụng dưới nói: “Nương, bụng con đau, có thể ngồi nghỉ một lát không?”

Tống mẫu chớp mắt liên tục, không tin nhìn chằm chằm bụng Tiểu Thất trong chốc lát, “Thật sự là nguyệt sự?”

Tiểu Thất mếu máo oan ức mở miệng nói: “Nương, không phải là con muốn lười biếng.”

Tống mẫu sửng sốt một chút, bảo nha hoàn lại giúp Tiểu Thất, lo lắng hỏi: “Làm sao có thể đau bụng? Đây là thân thể bị lạnh? Không tốt chút nào!”

Rốt cuộc Tống mẫu cũng không tin, chờ đáp án cuối cùng của lang trung. Lang trung nói, trong cơ thể Tiểu Thất có khí lạnh. Lang trung cũng là lang trung tốt, Tống mẫu nói mình muốn ôm cháu, lang trung liền viết ngay một phương thuốc thật dài, nói là muốn trừ bỏ hàn khí, bảo dưỡng thân thể.

Lần này mặt của Tiểu Thất xanh ngắt, không phải đau, mà là bị dọa.

Tiểu Thất nằm bên trong nghe lang trung lẩm bẩm giải thích công hiệu của mỗi loại thuốc, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng. Lang trung cứ nói không ngừng, tới lúc Tiểu Thất cảm thấy mình muốn ngất rồi thì rốt cuộc cũng ngừng lại.

Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm, giận dữ lau mồ hôi lạnh rồi nói: “Thối Nhược Thủy, chỉ biết cười lén ta, oa, tức chết ta.”

Nhược Thủy nhấc mông đẩy đẩy Tiểu Thất, ngồi lên mép giường thấp giọng hỏi: “Sao lại đau bụng?”

“Bị ngươi chọc tức.”

“Ngươi không muốn uống thuốc thì chờ Trác ca ca về năn nỉ Trác ca ca là được, cái kia có gì đâu mà sợ?”

Tiểu Thất đảo mắt, ôm chặt bụng hừ hừ nói: “Cũng đúng. Sao lần này lại đau như thế này? Lúc trước cũng chỉ đau một chút.”

“Chuyện tốt, không cần tập đi nữa. Nói không chừng Tuyết di đau lòng ngươi, ngay cả luyện tập về sau đều được miễn. Ha ha, nhưng Tiểu Thất, dáng đi của ngươi thật sự tức cười, sau lúc trước ta lại không biết ngươi có dáng đi uyển chuyển thế a?”

Mặt Tiểu Thất vừa bình thường lại xanh trở lại, kéo chăn qua đầu. Nhược Thủy cười khanh khách, cười đã mới nhìn trên giường nói: “Không phải cười ngươi, ta cười là cười dáng đi của ngươi.”

A, đi không phải là việc của người sao? Nói dáng đi của ta buồn cười chính là cười ta rồi. Tiểu Thất khẽ hừ.

Tiểu Thất giận đến nỗi xông ra, nhất thời tức đến ruột gan đều đứng dậy, nhấc chân hung hăng đá người đang quay lưng về phía nàng, cả người Nhược Thủy bay đi, phải cầm lấy sàng đan mới không ngã xuống đất, tức giận đứng lên đè lên người Tiểu Thất.

Tiểu Thất đá bay chăn sang một bên, giơ chân đá mạnh lên gáy của Nhược Thủy. Hừ, bị chê cười cả một ngày, cuối cùng cũng có thể xả giận.

Nhược Thủy oa oa hai tiếng, đưa tay bóp cổ Tiểu Thất. Tiểu Thất học theo lời tiên sinh kể chuyện, đưa tay đến trước đánh vào bài sơn hải đảo (ngực), lại đánh thêm một cái hàng ma chưởng, sau đó vỗ lên đỉnh đầu của Nhược Thủy một cái, cuối cùng là thiết sa quyền, trong miệng lẩm bẩm tên của các chiêu thức.

Nhược Thủy bị bàn tay của Tiểu Thất đánh bất ngờ đến sửng sốt, cưỡi trên người Tiểu Thất xem nàng đánh, không nghĩ là bị một quyền cuối cùng của Tiểu Thất đánh lên trán, cả người không vững liền ngã ra phía sau.

“A ~~” một tiếng thét chói tai, khiến cho Tống mẫu vừa đặt chân vào cả kinh lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã lên cửa.

....

Ngày hôm nay của Tiểu Thất quả thật có chút bi tráng, tiếng thét chói tai của nàng là do bị gẫy ngón chân cái rồi, còn có, rõ ràng là Tống mẫu hoàn toàn không hài lòng.

Tiểu Thất lần này hoàn toàn tàn phế. Lần này không cần xoay eo đau chân nữa, trực tiếp nằm thẳng trên giường rồi.

Lúc Tống Lương Trác trở về vào chạng vạng thì Tiểu Thất đã ôm lò sưởi ngủ yên lành, Tống mẫu ngồi ở bên bàn điều chỉnh lại kế hoạch.

Bà nghĩ, chuyện đi đứng này đã thành thói quen hơn mười năm rồi, trong chốc lát cũng khó mà sửa được, theo cách học của Tiểu Thất, sợ là đến lúc thành thân cũng không đi được. Nếu muốn tổ chức hôn sự nhanh, trước mắt nên học kỹ xảo nói chuyện, thời gian còn lại thì tập viết chữ hoặc thêu khăn. Tối thiểu phải có một khả năng gì đó mới tốt, các phu nhân có đến thăm hỏi thì cũng có thể thuyết phục đây là con dâu của mình.

Tống mẫu thấy Tống Lương Trác bước vào, liền dọn kế hoạch trong tay lại nói: “Tiểu Thất thể hàn, bụng đau. Sao lại có bệnh này? Không phải nhà nàng rất giàu có hay sao? Chẳng lẽ còn bắt nàng giặt quần áo rửa rau vào mùa đông hay sao?”

Tống Lương Trác quay đầu nhìn người trên giường, nhíu mày nói: “Lúc trước Thông Hứa bị lụt, Tiểu Thất vì con mà ngâm mình trong nước cả một đêm, sau đó lại sốt lên nhưng lại không xem nàng uống thuốc, có thể là bệnh do lúc đó?”

Tống mẫu nhìn gương mặt lo lắng của Tống Lương Trác, ấm giọng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần ăn uống tốt với uống thuốc nửa tháng là được rồi. Nhưng đại phu nói hàn khí đã thâm nhập vào tử cung rồi, lần này thế nào cũng không thể để nàng không uống thuốc. Nếu thực là bị lạnh hơn nữa, người chịu tội vẫn là nàng, đến lúc đó sinh đứa nhỏ thì cả đứa nhỏ cũng bị liên lụy. Mới vừa rồi uống thuốc còn muốn lừa ta ra ngoài để lén đổ đi đây, thật đúng là không hiểu chuyện.”

Tống Lương Trác gật đầu.

“Còn nữa, ngón chân vì đánh nhau với Nhược Thủy mà bị đè lên, thiếu chút nữa là bị gãy xương, buổi tối ngủ con nhớ cẩn thận một chút, đừng đè lên. Tốt nhất là tách ra ngủ.”

Tống Lương Trác liếc nhìn Tiểu Thất tóc rối bời một cái, híp mắt đưa Tống mẫu ra khỏi cửa.

Tiểu Thất cảm thấy phúc lợi sau khi bị thương rất lớn, như là có thể ăn cơm chiều trong phòng của mình. Nếu bên cạnh không có gương mặt đen như đáy nồi của Tống Lương Trác thì có thể tốt hơn nhiều lắm.

Lúc Thu Đồng bưng chén thuốc vào thì Tiểu Thất lại nói thêm một câu – nếu không có cái chén thuốc đen như đáy nồi kia liền tốt ngay.

Thu Đồng để dược xuống rồi đi ra ngoài. Tiểu Thất nhớ tới lời của Nhược Thủy, cười tủm tỉm hôn Tống Lương Trác một cái, nói: “Tướng công, bụng ta không đau.”

“Uh.” Tống Lương Trác bưng chén thuốc lên, dùng muỗng khuấy đều.

Uh? Nghe không hiểu? Tiểu Thất không ngừng cố gắng, lại hôn một cái cười nói: “Tướng công tốt, không đau thì sẽ không cần uống thuốc đi.”

“Uh.” Mặt Tống Lương Trác không chút thay đổi đáp lời, vẫn đem thuốc đưa qua.

Tiểu Thất giận dỗi quay đầu đi, “Ta ghét uống thuốc, hôi lắm. Ở nhà ta chỉ ăn thuốc viên là được rồi.”

Mặt Tống Lương Trác lạnh lại, nghiêm nghị nói: “Lúc trước cũng đau?”

Tiểu Thất trộm nhìn qua một cái, chu miệng nói: “Lúc trước không đau, mới đau đây thôi. Nhưng không cần uống thuốc, ta lấy tay làm ấm là được rồi.”

Tống Lương Trác khẽ hừ một tiếng, “Uống.”

“Không uống.” Tiểu Thất tủi thân mếu máo nói: “Nhược Thủy chê cười ta cả ngày, ta không đi được, cả chàng cũng hung dữ với ta.”

Lời này Tiểu Thất không nói bậy, nàng là thật không đi được. Hiện tại cho dù chân không bị đau vẫn là không thể xoay eo được. Thắt lưng cũng rất nhức, toàn thân không có chỗ nào là thoải mái.

Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất đặt lên đùi mình, cúi đầu nhìn ngón chân cái bị vải trắng bao lại như một con nhộng lớn, nhíu mày nói: “Đánh nhau sao có thể gãy chân của mình? Nhược Thủy tốt hơn không?”

Tiểu Thất đánh Tống Lương Trác một cái, hừ nói: “Não nàng cứng như tảng đá vậy, nện xuống như là đá vào đá. Nàng cũng không tốt gì, gáy của nàng đều đỏ cả lên.”

“Uh, uống thuốc đi. Còn nữa, về sau không được phép đánh nhau.”

Tiểu Thất vùng vẫy muốn đi xuống, Tống Lương Trác lại nhanh tay ôm chặt lấy.

“Thiếu gia, Lâm lão gia, Lâm thiếu gia cùng Lâm cô nương đến đây, lão gia mời ngài đi ra phòng ngoài.”

Tống Lương Trác sửng sốt, xua tay bảo Thu Đồng ra ngoài, cúi đầu nói với Tiểu Thất đang trừng mắt to: “Đem thuốc uống, về sau sẽ không đau nữa.”

Tiểu Thất chớp mắt, “Trái mơ hỏng đến đây?”

Tống Lương Trác không hé răng, tay vòng qua Tiểu Thất, để chén thuốc bên miệng nàng.

Tiểu Thất nhăn mặt lắc đầu liên tục, “Ta thực không đau, ta uống sẽ ói ra, trưa nay đã ói ra rồi.” Tuy rằng bị Tống mẫu dọa một tiếng liền nuốt trở về.

Tống Lương Trác cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ đang nhếch lên, lại đưa qua nói: “Ta nếm rồi, không đắng, Tiểu Thất uống nhanh lên, lát nữa lại bị lạnh.”

Tiểu Thất khóc nói: “Ta hôn chàng hai cái, chàng còn ép ta uống thuốc, chàng thật không tốt. Oa, đều khi dễ ta, ta khó chịu, bụng ta đau, chân ta cũng đau, xương sống thắt lưng cũng đau. Trái mơ hỏng tới làm cái gì? Chàng dám cưới nàng? Oa oa, chàng thực là dám cưới nàng?”

Cái này có chỗ nào liên quan đến nhau a? Tống Lương Trác thở dài, vỗ vỗ má Tiểu Thất nói: “Đừng khóc, thân mình khó chịu hay là trong lòng khó chịu?”

“Oa oa, chỗ nào cũng khó chịu, ta không thích chàng gặp nàng.”

“Uống thuốc đi, uống thì ta sẽ không gặp.”

Tiểu Thất ợ một cái, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tống Lương Trác, “Thật sự?”

“Uh, trong vòng một tháng phải uống thuốc đúng giờ.”

Tiểu Thất nhìn chén thuốc, hấp hấp mũi nói: “Ta uống thuốc sẽ phun ra.”

“Nàng đừng nghĩ tới, bóp mũi uống như nước bình thường, sẽ không cảm thấy muốn ói ra.”

Tiểu Thất nhắm mắt lại, uống một ngụm nhỏ, đắng đến nước mắt rơi ra, còn cong lưng nôn khan một tiếng.

Tống Lương Trác nhíu mày, lấy mứt hoa quả để vào miệng Tiểu Thất, chờ nàng nuốt xuống, liền uống một ngụm thuốc lớn rồi cúi xuống.

Không biết Tiểu Thất đang nghĩ cái gì, còn phối hợp nuốt xuống. Tống Lương Trác cũng không rời đi, hôn môi nàng thật lâu sau, đến khi hai má Tiểu Thất biến thành màu hồng nhạt mê người mới ngẩng đầu lên hỏi: “Còn buồn nôn?”

Tiểu Thất ngây ngốc lắc đầu, Tống Lương Trác lại nâng tay muốn uống thuốc, Tiểu Thất liền cầm lấy nói: “Ta tự mình uống, trị cái kia, nếu đến nguyệt sự thì làm thế nào bây giờ? Chờ ta uống xong rồi chàng hôn ta là được.”

Tống Lương Trác thất bại buông vai xuống, nhìn chằm chằm vào biểu tình bi thống(*) của Tiểu Thất lúc uống thuốc, hôn lên môi nàng thấp giọng nói: “Không phải là sợ ta uống thuốc mắc bệnh? Vậy trong miệng nàng cũng có thuốc thì làm sao bây giờ?”

(*)bi thống: bi thương, thống khổ

“Này, cái đó không giống. Nếu chàng bị đau bụng như vậy, ta cũng cho chàng uống thuốc như thế được không?”

Tống Lương Trác cảm thấy gáy bị đập mạnh một cái, bên tai nghe thấy tiếng chim kêu. Uống thuốc có thể thật sự thay đổi giới tính? Ai, thuốc là có ba phần độc, về sau vẫn là ít dính đến thì tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui