Tiểu Thất, Chậm Đã!

Tiểu Thất bình tĩnh nhìn Tống Lương Trác thật lâu sau bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy ngực hắn, nước mắt đọng lại trong mắt rốt cuộc cũng nhịn không được mà rơi xuống.

“Tống tri huyện...” Theo giọt nước mắt rơi xuống, Tiểu Thất yếu ớt lên tiếng.

Tống Lương Trác xiết chặt cánh tay, cảm thấy trong lòng thật đau đớn.

“Tống tri huyện, rốt cuộc chàng có vài phần thích ta hay không?”

Hốc mắt của Tống Lương Trác có chút nóng lên, cong môi cười cười, nói: “Tiểu Thất, ở trong lòng của nam nhân mà hỏi câu hỏi này, thật sự là rất ngốc.”

Tiểu Thất mếu máo, nước mắt chảy càng nhiều hơn.

“Ta biết, ta biết chàng vẫn ghét bỏ ta ngu ngốc đúng không? Hức, ta khi đó, đã quyết định không thích chàng, vì sao, vì sao chàng còn đi cầu hôn? Chàng cưới ta, nhưng lại không thích ta, chàng, chàng còn đánh ta. Chàng không biết, chàng không biết, ta khó chịu đến chết, hức, đến muốn chết.”

Hai tay Tống Lương Trác càng xiết chặt hơn, giống như là muốn đem Tiểu Thất nhập vào thân thể của chính mình.

“Tiểu Thất, Thất nhi, ta khi đó, ta không biết... Có thể đã quên, có thể đã quên nơi này hay không?” Tống Lương Trác đặt tay Tiểu Thất lên ngực mình, dịu dàng nói: “Về sau, nàng đều ở nơi này, có thể khiến nàng không khổ sở nữa hay không?”

Tiểu Thất khóc nhìn Tống Lương Trác, trong bóng đêm có chút nhìn không rõ ràng. Tiểu Thất chớp mắt, trầm mặc chốc lát lại nói: “Còn có ai ở đó? Có phải là rất chật hay không? Ta không thích chen chúc ở cùng một chỗ với người khác!”

Tống Lương Trác cười dịu dàng, khẽ hôn lên mắt nàng nói: “Còn có thể chứa được ai nữa? Chỉ có một mình nàng là đủ rồi.”

Tiểu Thất lại trầm mặc một lát, túm lấy vạt áo của hắn hỏi: “Vậy chàng, rốt cuộc là có thích ta hay không?”

“Sao lại còn muốn hỏi?”

“Cho tới bây giờ chàng cũng chưa từng nói qua là thích ta.” Tiểu Thất cúi đầu, hồi lâu lại nói: “Chàng không biết, nương nói, làm nữ hài tử phải rụt rè, nhưng ta vừa thấy chàng thì đã thích chàng rồi. Nương không cho ta đến cửa nha môn đợi chàng, nhưng lại muốn chàng nhìn thấy ta. Nương nói, tuy rằng ta thực thông minh, nhưng cũng thật ngốc, việc ta đuổi theo tình cảm mà không có tổ chức gì là điều không tốt. Ta không biết cái gì gọi là tổ chức, chỉ là thích chàng mà thôi. Ngày đó ta mới đột nhiên cảm thấy, cảm thấy mỗi ngày đều là ta đuổi theo, còn chàng thì chạy đi. Ta chạy, ta chạy, chạy đến chân cũng bị chặt đứt, nhưng chàng đều không quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái... Cho dù là liếc mắt nhìn ta một cái.”

“Tiểu Thất!” Tống Lương Trác đau lòng ôm sát người trong lòng. Hắn biết hắn thiếu nàng, vô số lần trong lúc hắn vô ý mà không nhìn thấy nàng, mỗi lần đều là đả thương người đến đau lòng. Nếu trái lại, hắn phải rơi vào hoàn cảnh mỗi ngày đều chờ Tiểu Thất quay đầu, cả người hắn đều đầy thương tích mà còn có thể kiên trì đợi hai năm hay sao?

“Chàng không quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái.” Tiểu Thất thấp giọng, “Ta đã nghĩ là, ta không chạy, dáng người ta thấp, chân lại ngắn, chạy cũng chậm, ta đuổi không kịp chàng, ta liền, ta liền...”

“Đừng nói nữa! Ta không tốt, ta sẽ không bao giờ như thế nữa!” Tống Lương Trác chôn mặt vào gáy của Tiểu Thất, không có dũng khí nâng lên.

“Tống tri huyện, rốt cuộc chàng có thích ta hay không?”


Tống Lương Trác hôn mạnh lên môi Tiểu Thất, lại càng ôm chặt người trong lòng hơn. Đầu lưỡi đảo qua đẩy hàm răng ra, dừng lại một lát rồi ngang tàng mà đi vào.

Động tác mãnh liệt, lại không thiếu sự dịu dàng. Tống Lương Trác tham lam muốn gợi lại tình cảm của Tiểu Thất, chạm đến mỗi một chỗ đều hết sức dịu dàng. A, hắn dịu dàng. Mà đến khi lưỡi của Tiểu Thất quấn lại, không biết vì sao mà ngực của hắn đau xót mãnh liệt, nhịn không được mà rơi lệ.

Phảng phất giống như nàng vẫn luôn đứng ở nơi đó, mặc kệ hắn lấy thái độ gì đối đãi, nàng đều ở đó. Lúc trước hắn chưa từng nghĩ nếu nàng rời đi thì sẽ như thế nào, nhưng lúc này nghĩ đến, từng chút từng chút này, đều là thâm tình mà vĩnh viễn hắn không thể hoàn lại được. Hắn có thể làm gì bây giờ? Cho dù đem một lòng nguyên vẹn giao phó, cũng đã chậm nhiều bước lắm rồi.

Yêu sớm không phải là tội, nàng không nên chịu khổ hai năm kia. Hắn là may mắn cỡ nào a, chậm chạp quay đầu lại vẫn còn có thể nhìn thấy nàng đang đứng nơi đó.

Người khóc không chỉ có hắn, còn có Tiểu Thất càng thêm tuyệt vọng kia.

Nàng luôn không khống chế được chính mình, hắn vừa chạm vào nàng đã muốn thuận theo. Giống như hiện tại, hơi thở của hắn dường như đang thông qua môi của nàng mà nhập vào, làm tràn đầy lòng của nàng, nàng vẫn khát vọng điều này, muốn bỏ nhưng lại không thể bỏ được. Có phải nàng, có phải hay không rất...

“Tiểu Thất.” Tống Lương Trác hôn nhẹ trấn an lên đôi môi nàng, một chút lại một chút, “Lần đó nàng ngâm mình trong nước, ta chỉ biết, trong lòng ta chỉ còn lại có nàng. Không cần lại hỏi ta có thích hay không, lúc trước, là ta sai, nàng nguyện ý chờ ta, là may mắn của ta. Về sau, sẽ là ta chờ nàng được không? Nếu không ta để nàng chạy trốn, chân của ta dài, ta sẽ đuổi theo nàng.”

Tiểu Thất anh anh khóc, “Ta cũng không muốn chạy đâu.”

Tống Lương Trác nắm tay nàng hôn lên, “Ta cõng nàng chạy, được không?”

“Hở?” Hai mắt Tiểu Thất đẫm lệ, mờ mịt nhìn Tống Lương Trác, “Chạy chỗ nào?”

Tống Lương Trác cười khẽ, “Chạy về nhà, chạy đi bắt cá, chạy đi xem những thứ mà Tiểu Thất thích. Tiểu Thất muốn đi nơi nào, chúng ta liền chạy đi chỗ đó.”

Tiểu Thất chớp mắt, “Chàng thích ta, có phải không?”

Tống Lương Trác có chút 囧, chẳng lẽ hắn nói còn chưa rõ sao? Tống Lương Trác mím chặt môi, nâng mặt của Tiểu Thất, trầm mặc một lát rồi hôn thật mạnh lên, khàn giọng nói: “Thích.”

Trong lòng Tiểu Thất có chút ngọt ngào, mềm mềm ngọt ngọt, “Thích bao nhiêu?” Nương mỹ nhân nói phải rèn sắt khi còn nóng đây.

Tống Lương Trác ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, ôm sát Tiểu Thất, dịu dàng nói: “Nhìn ánh trăng kia xem, Tiểu Thất chính là ánh trăng kia. Lúc trước Tiểu Thất là sao, về sau ta làm sao, canh giữ bên cạnh nàng có được không?”

Tiểu Thất nhìn bầu trời đêm, tim đập loạn thật lâu, hít sâu nói: “Nhưng ta thích làm sao.”

“Vì sao?”

“Sao đẹp, còn nhiều hơn cả trăng.” Lời nói của Tiểu Thất như là đương nhiên.


Tống Lương Trác nhẫn nại cười, “Vậy nàng chính là ngôi sao sáng nhất là được.”

Tiểu Thất nhếch miệng cười, “Tướng công, về sau chàng phải đối tốt với ta, nếu không trong lòng ta sẽ rất khó chịu.”

“Được.”

“Không được mắng ta, không được trừng ta, không được đánh mông của ta, không được bức ta uống thuốc, không được nói chuyện cùng trái mơ hỏng kia, không để cho nàng chạm vào người chàng.” Nương mỹ nhân nói, phải thừa thắng xông lên.

“Được.”

“Phải yêu ta, dỗ ta, ôm ta ngủ.” Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm nay đầy tủi thân, mếu máo nói: “Ban đêm ta không thấy chàng, đều ngủ không tốt.”

Ai có thể ngủ tốt? Tống Lương Trác cười khổ.

Tiểu Thất vội vàng mút ngón cái, lại lau ở trước ngực Tống Lương Trác, thỏa mãn xoay xoay đầu trong lòng hắn.

“Tướng công, ta còn sợ.” Tiểu Thất rầu rĩ mở miệng.

“Sợ cái gì?”

“Không biết.” Tiểu Thất ôm lấy eo Tống Lương Trác, nhắm mắt.

Tống Lương Trác thở dài, “Đừng sợ. Chỉ cần nhớ rõ, mặc kệ như thế nào, ta đều là tướng công của nàng, đều luôn ở cạnh nàng. Mặc kệ như thế nào, nàng đều là thê tử của ta, thê tử duy nhất của ta, người mà ta muốn bảo vệ cả đời.”

Đêm nay nói nhiều lời tâm tình, Tiểu Thất có chút bay bổng, lại mang theo một chút chua xót. Nếu nàng đi thật, hắn có thật sự đuổi theo hay không?

Đêm đầu mùa đông thực lạnh, Tống Lương Trác đưa tay xoa xoa lỗ tai của Tiểu Thất, ấm giọng nói: “Lạnh không? Về nhà chứ?”

Tiểu Thất lắc đầu, “Tướng công nói mang ta đi xem cảnh.”

Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ra đứng dậy, lại ôm Tiểu Thất đặt lên ghế trúc, xoay người đưa lưng về phía nàng cho nàng trèo lên. Trên đường mòn chỉ có ánh trăng chiếu xuống, không đến mức không thấy rõ đường.

Bước chân của Tống Lương Trác vững vàng, cõng Tiểu Thất chậm rãi đi lên phía trước, suy nghĩ rồi hỏi: “Đói sao?”


Tiểu Thất ghé vào bên tai Tống Lương Trác lắc đầu, “Tướng công, Tiểu Thất thực thích chàng, thực thích thực thích. Nếu tướng công không thích Tiểu Thất sẽ không kể chuyện xưa cho Tiểu Thất, sẽ không dỗ Tiểu Thất ngủ, sẽ không cho Tiểu Thất uống thuốc, đúng không? Tướng công cũng thích Tiểu Thất, Tiểu Thất sẽ học để đứng bên cạnh tướng công. Nương bà bà nói, cần phải sóng vai đứng cùng một chỗ. Tướng công, Tiểu Thất không cao, có thể không sóng vai đứng mà đứng hàng một được không?”

Hốc mắt Tống Lương Trác nóng lên ẩm ướt, “Tốt, Tiểu Thất muốn sóng vai, ta liền ôm Tiểu Thất. Tiểu Thất cứ thế là tốt nhất, không cần phải cố gắng gì nữa.”

Tiểu Thất cười ha ha, ghé vào bên tai Tống Lương Trác, thổi mạnh một hơi. Mặt của Tống Lương Trác đều cảm thấy nóng lên, lo lắng dừng chân lại, sửa thành ôm Tiểu Thất ở trước ngực.

“Lạnh rồi, hai má đều lạnh.” Tống Lương Trác cau mày nhẹ giọng nói.

“Tướng công ôm, không lạnh.”

Tống Lương Trác nhăn mặt, ôm càng chặt, ôm chặt Tiểu Thất bước nhanh đến Vọng Tung Lâu. Bậc thang rất cao, Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất leo được một nửa thì toàn thân đều là mồ hôi.

Tiểu Thất lau trán cho Tống Lương Trác, đột nhiên cảm thấy hai người có điểm giống hai vợ chồng son đang gặt lúa. Chàng thì gặt lúa, thiếp lau mồ hôi. Tiểu Thất cười hì hì, đá chân nói: “Tướng công thả ta xuống đi, ta muốn đi một lát.”

Tống Lương Trác suy nghĩ, thả Tiểu Thất xuống, nắm tay nàng đi lên. Đến lúc lên đến lầu, dùng thân thể che gió lại, chỉ chỉ phía bắc nói: “Hướng này có thể nhìn Tung Sơn, hướng tây có thể thấy Không Động, đáng nói là hướng nam có thể thấy sông Nhữ chảy về hướng đông. Đợi ngày nào có nắng sẽ dẫn Tiểu Thất đến đây xem.”

Tiểu Thất nhìn ngã tư đường cách đó không xa, những ngọn đèn đường như những đốm nhỏ, làm cho người ta cảm thấy vạn phần an tâm.

“Như vậy là tốt rồi.” Tiểu Thất chỉ chỉ ngã tư đường phía dưới thành: “Có giống sao trên trời không?”

Tống Lương Trác cười khẽ, “Giống.”

“Tướng công, không phải chàng nói chuẩn bị điểm tâm cho ta sao?”

Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất đi đến phòng nhỏ ở một bên, nương vào ánh trăng mà đốt đèn lên, cười nói: “Ăn một chút lót bụng, lát về sẽ uống canh nóng.”

Tiểu Thất tự động ngồi vào trong lòng Tống Lương Trác, cầm một miếng điểm tâm nhìn đẹp mắt rồi chậm rãi ăn.

Đến lúc Tống Lương Trác cõng Tiểu Thất ra khỏi phủ nha, đã là giờ Tuất(*), Tiểu Thất khoác một cái áo choàng bằng bông thật dày, dựa vào lưng Tống Lương Trác, theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng lắc lư qua lại.

(*)giờ Tuất: 7h – 9h tối

Tiểu Thất ngáp một cái, kéo áo choàng lên bao lấy đầu vai của Tống Lương Trác.

“Muốn ngủ thì ngủ đi.” Tống Lương Trác nhẹ giọng nói.

Tiểu Thất chớp mắt, “Tướng công, Tiểu Thất thích chàng.”

Tống Lương Trác quay mặt hôn nhẹ lên khóe môi của nàng, dịu dàng nói: “Ta biết, chắc chắn sẽ không phụ nàng!”

Từ phủ nha về Tống phủ cũng không phải là gần, Tống Lương Trác lại cõng Tiểu Thất ngủ trên lưng bước từng bước một về. Về đến nhà thì trời cũng không còn sớm nữa, Tống gia nhị lão ngồi chờ trong đại sảnh, thấy hai người đều ổn thỏa trở về thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Tống mẫu nhìn Tiểu Thất trên lưng Tống Lương Trác, cười nói: “Đúng là tốt lắm, về sau cứ tốt thế này, đừng để hiểu lầm nữa.”

Sắc mặt Tống Lương Trác nhu hòa, “Cám ơn nương.”

“Hài tử ngốc, có cái gì mà phải tạ ơn, mau quay về ngủ đi.”

Tống Lương Trác mím môi, gật gật đầu cõng Tiểu Thất trở về tiểu viện. Dường như Tống Thanh Vân nhìn Tống Lương Trác có chút xúc động, nhất thời nhìn có chút ngây người.

Tống mẫu đẩy đẩy tay Tống Thanh Vân, hừ nói: “Thế nào? Nhìn hành động cõng vợ của người ta có gì không ổn? Lão học giả!”

Tống Thanh Vân lắc đầu, “Cũng không phải là chưa từng cõng qua, thật là!”

“Là cái gì? Sao ta lại không nhớ là ông có cõng qua ta?” Tống mẫu cười khẽ.

“Năm ấy bà bị trẹo chân, không phải là ta cõng bà hồi phủ sao?”

“Xí, năm nào? Sao ta lại không nhớ rõ? Còn nói nữa, chân của Tiểu Thất chắc chắn là không bị trẹo. Ông có dám cõng ta lại hay không?”

Trên mặt Tống Thanh Vân có chút hồng, khụ một tiếng rồi cúi lưng đi về trước, “Lão thái bà, đi nhanh về ngủ.”

Không ngờ Tống mẫu ‘ôi’ một tiếng, dựa vào Thu Đồng mà không đi.

“Bị trẹo chân rồi!” Tống mẫu nhíu mày nghiêm trang.

Tống Thanh Vân há hốc mồm không biết nói gì. Thu Đồng cười nói: “Lão gia đỡ tay phu nhân, nô tỳ còn phải chuẩn bị nước ấm cho thiếu gia, thiếu phu nhân đây.”

Tống Thanh Vân nhận lấy tay, trừng mắt liếc Tống mẫu, hạ giọng nói: “Giả vờ! Đúng là giả vờ, già rồi còn giả vờ!”

Tống mẫu đắc ý cười, “Cõng hay là không?”

“Khụ, kia, bao nhiêu hạ nhân đang nhìn.”

Tống mẫu cũng không nói nhiều, trực tiếp muốn ngồi lên. Tống Thanh Vân vội giữ chặt lại, đi lên vài bước, cong lưng nói: “Cõng, ai, già rồi còn muốn đuổi theo trào lưu. Đây là chuyện của người trẻ làm, chúng ta là ông lão bà lão cả rồi còn muốn làm gì?”

“Xì, xem như ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Không cho ông cõng vài lần, đời này ta thiệt thòi quá rồi. Ông nói thử xem, bao nhiêu năm nay, ông đã mang ta đi chơi đâu? Ông xem Tiểu Thất người ta xem, nghe Tiểu Thất nói, khi trở về, Lương Trác suýt nữa là mang nàng đi ngắm tám danh cảnh của Nhữ Châu rồi, còn nơi xa nhất mà ông dẫn ta đi là Vọng Tung Lâu ở phủ nha kia, hoặc là cùng ông đi chiêu đãi các nhà quyền quý.”

“Sao bà có thể so với con dâu? Bà nhìn hiện tại bà nở nang, một cái đầu... Ối!”

Tống mẫu hung hăng nhéo eo của Tống Thanh Vân một cái, Tống Thanh Vân bèn đổi cách nói: “Ha ha, nở nang, cũng không phải là nói bà béo.”

Tống mẫu cười ha ha, Đông Mai đi phía sau không xa cũng hé miệng cười vụng trộm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận