"Tĩnh Vương điện hạ, ngài nói bậy gì đó!" Hình Thấm Nhi trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, "Cái gì mà kêu tặc kêu trảo tặc? Ý tứ ngài chẳng lẽ là ta hại Đàm ca ca sao?"
Tạ Lâm nhàn nhạt nói: "Nếu cô nương chưa từng chột dạ, lại vì sao đem tay che đậy lên?"
Hình Thấm Nhi đang muốn phản bác,phía trên đại điện, Tấn Nguyên Đế nheo hai mắt lại, ý bảo thái y tiến lên: "Ngươi đi xem móng tay Hình quý nữ có phải hay không như lời Tĩnh Vương nói có vấn đề."
Hình Thấm Nhi thấy thái y đi đến trước mặt nàng, rút tay về lắc đầu nói: "Không, không phải ta làm hại Đàm ca ca!"
Thái y thấy thế, lại không hề có một chút mềm lòng.
Ông gọi hai gã cung nhân đem hai tay Hình Thấm Nhi ngăn lại, lúc sau nâng cổ tay nàng lên, bình tĩnh nói: "Quý nữ thứ lỗi, nhiều có mạo phạm." Dứt lời liền cầm lấy một cây mộc điều mảnh khảnh, từ bên trong móng tay dài của Hình Thấm Nhi lấy ra một ít bột phấn màu trắng.
"Bột phấn này chính là cái độc vật hại người kia?" Huệ phi che miệng mũi, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Thái y đem bột phấn nghiền ở đầu ngón tay,tinh tế ngửi khẽ liếm sau một lúc lâu, lại lắc đầu nói: "Không đúng, không đúng! Tĩnh Vương điện hạ, bột phấn đầu móng tay của Hình quý nữ tựa hồ chỉ là bình thường bôi lên mặt lưu lại một ít trên móng tay thôi, cũng không có khí vị hay hương vị của bột phấn lẫn Tô Lê Chi như trên mặt Đàm quý tử!"
Hình Thấm Nhi nghe vậy, quỳ trên mặt đất ai ai khóc lóc kể lể nói: "Hoàng Thượng, thần nữ là bị oan uổng!"
Tấn Nguyên Đế ấn đường phồng lên ba đạo thật sâu, lúc này đã có vài phần không kiên nhẫn: "Lão tam?"
Bị hoàng đế kêu lên, Tạ Lâm cũng hoàn toàn không hoảng loạn, chỉ cần rũ mắt khẽ cười nói: "Phụ hoàng xin chờ một chút, bổn vương chỉ làm phiền thái y lại nhìn kỹ xem màu sắc trên đầu ngón tay ngón trỏ cùng ngón giữa của Hình quý nữ?"
"Ý Tĩnh Vương điện hạ là gì?" Thái y phảng phất là nghĩ tới cái gì, thần sắc ngưng trọng một lát, không chút do dự tiến lên bắt lấy Hình Thấm Nhi, xem màu sắc ngón trỏ của đối phương đã ố vàng, đại kinh thất sắc nói, "Không phải phấn Tô Lê Chi mà là nước Tô Lê Chi?"
Vinh phi nghe vậy, nhịn không được che lại miệng mũi, tò mò hỏi: "Thái y, phấn Tô Lê Chi cùng nước Tô Lê Chi lại có gì khác nhau?"
Tấn Nguyên Đế cũng nhìn về phía hắn.
Thái y mới vừa rồi từ giật mình lấy lại tinh thần, cẩn thận cùng mọi người giải thích nói: " Nước Tô Lê Chi có vị cam, nếu ở dạng nước sẽ không có màu sắc, nhưng dính vào quần áo sẽ có màu vàng nhạt, có vị cam! Vi thần lúc đầu cho rằng, Đàm quý tử hẳn là bị người trộn lẫn phấn Tô Lê Chi vào bột thoa mà khiến cho mặt ngứa thối rữa, nhưng nếu là nước Tô Lê Chi mà cùng son phấn trộn lẫn, độc tính liền lớn hơn nữa, chỉ sợ là dung mạo Đàm quý tử ngày sau là khó có thể khôi phục."
"Thật là ác độc!" Vinh phi kinh hô một tiếng, lại thương hại nói, "Thật đáng thương Đàm quý tử thế nhưng gặp đau khổ như thế."
Lúc này, được nội thị giám lặng lẽ an bài đi hướng Trữ Tú Cung tìm kiếm chứng cứ lúc trước cung nhân bưng một hộp son phấn trở lại Thọ Khang Cung.
"Đại nhân, đây là hộp son phấn Đàm quý tử dùng qua, ngài nhìn một cái xem?" Cung nhân thật cẩn thận mở ra nắp hộp.
Thái y thử qua son phấn trong đó, chắp tay cùng Tấn Nguyên Đế nói: "Trong hộp son phấn này không có bất luận vấn đề gì."
Tấn Nguyên Đế gật đầu, theo sau lại một vị cung nhân vội vàng đi vào Thọ Khang Cung truyền đạo: "Hoàng Thượng, Đàm quý tử tỉnh."
"Hắn nói như thế nào?" Tấn Nguyên Đế trầm giọng hỏi.
Cung nhân quỳ rạp trên đất nói: "Đàm quý tử nói, hắn từ trong tay Bạch quý tử lấy hộp son phấn sau liền đi tới nơi ở của Hình quý nữ, bởi vì bản thân và Hình quý nữ cùng thuộc vùng châu phủ Giang Nam, Giang Nam ướt át mà trong kinh lại khô ráo, cho nên lúc bôi son phấn, liền cảm thấy trên mặt khô ráo dị thường.
Đàm quý còn tử nói, cũng là Hình quý nữ giảng cho hắn, nếu cảm thấy mặt khô, liền dùng chút hương hoa lộ bôi len trước rồi sau đó dùng son phấn, cũng động thủ giúp hắn đồ một lần."
Cung nhân nói xong, nguyên bản Hình Thấm Nhi còn giãy giụa nói chính mình oan uổng, thần sắc bỗng dưng biến đổi, sắc mặt trắng bệch mang theo hoảng sợ.
Kém chút đã bị một nữ tử nho nhỏ giấu diếm thành công, Tấn Nguyên Đế nện thật mạnh chén trà trong tay xuống, chỉ vào Hình Thấm Nhi nói, "Hình quý nữ còn lời muốn nói?!"
Hình Thấm Nhi quỳ rạp trên mặt đất, sự tích một khi bại lộ, chỉ có nước mắt cuồn cuộn rơi xuống: "......!Thần nữ, không còn lời nào để nói."
Tấn Nguyên Đế thần sắc sắc bén nói: "Thân là Hóa Duyên huyện lệnh chi nữ, ngươi không chỉ có có ý định làm hại Thanh Châu đồng tri chi tử, làm này phá huỷ dung mạo, còn mưu toan vu oan Xương Bình Hầu phủ con vợ cả, càng là tội thêm nhất đẳng! Người tới, đem Hình Thấm Nhi kéo ra cung đi, áp giải vào đại lao giao cho Hình Bộ xử trí, vì Hóa Duyên huyện lệnh giáo dục nữ nhi không nghiêm, phạt ba năm bổng lộc, hàng vì điển lại!"
Hình Thấm Nhi nghe vậy, hai tròng mắt thất thần một lát, khi thị vệ tiến tới chợt đứng vọt dậy hướng về phía trụ chính giữa Thọ Khang Cung mà đập.
Bạch Quả khiếp sợ với cử chỉ của Hình Thấm Nhi, bị cả kinh lui về phía sau một bước, lại không nghĩ bị người ở phía trước lôi kéo.
"Coi chừng bị ngã."
Thanh âm ngọc thạch ở bên tai vang lên, Bạch Quả ngẩng đầu vừa thấy, nháy mắt đỏ lỗ tai, lắp bắp nói: "Tĩnh......!Tĩnh Vương điện hạ......"
"Ừ."
Tạ Lâm khẽ cười một tiếng, lắc đầu, chỉ chỉ phía sau hắn.
Hóa ra hòm thuốc thái y không biết khi nào lại dừng ở phía sau Bạch Quả, lại lui một bước nữa sợ không phải muốn ngã chổng vó đi.
Trên mặt có chút vô thố, Bạch Quả trong lòng nhất thời ở trong lòng trách cứ chính mình làm thế nào lại để chân tay vụng về như vậy, mà tay Tạ Lâm cũng đã buông lỏng, chỉ bật cười mà nhìn cậu.
Hai người động tác không lớn, mà hành động Hình Thấm Nhi đâm vào trụ cung càng hấp dẫn tầm mắt mọi người trong Thọ Khang Cung, cho nên cũng không có người phát hiện.
Đối với một lòng muốn chết của Hình Thấm Nhi,chỉ có thể đáng tiếc, ở trong hoàng cung, thân thủ bọn thị vệ đều không tầm thường, khi các vị cung phi kinh hô, rốt cuộc cũng đem nàng ngăn cản thành công.
Lúc đó, Triệu thái hậu vẫn luôn sống chết mặc bây thấy thế, chuỗi Phật châu trong tay hơi dừng, thấp giọng thở dài một câu: "Lại vì tội gì."
Hình Thấm Nhi muốn chết không thành, rốt cuộc vẫn là bị thị vệ hoàng cung áp giải.
Vụ án như vậy hạ màn, Tấn Nguyên xoa cái trán ngồi ở phía trên đại điện trầm mặc không nói.
Riêng Tần Vương Tạ Thành phảng phất như không thấy không khí ngưng trọng trong cung, còn rất là ngạc nhiên hướng về phía Tĩnh Vương đã trở lại chỗ ngồi hỏi: "Tam ca, ngươi từ khi nào hiểu được nhiều như vậy?"
Tạ Lâm liếc hắn liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "《 Thảo Mộc Hoa Kinh 》 từng có ghi lại,hoa Tô Lê Chi có hai màu hồng vàng, hơi toan, tính hàn, mỗi lần hoa Tô Lê Chi nở, liền có thể đem cành lá tháo xuống cùng để vào bát thạch rồi xử lý để làm chuỳ, sau khi chắt ra nước màu vàng, có thể sắc ra làm thuốc nhuộm.
Tứ đệ nếu là không biết, không bằng trở về đọc thêm nhiều đọc sách đi."
Ý cười trên mặt Tần Vương Tạ Thành đọng lại một giây, lại ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Tam ca nói có lý, là đệ đệ vô tri."
Tấn Nguyên Đế nghe huynh đệ hai người đối thoại, nhất thời nghi hoặc trong lòng cũng tan đi không ít.
Lúc này trên điện chỉ còn hai người Liễu Linh Phi cùng Bạch Quả, tuyển tú vẫn tiếp tục.
Tấn Nguyên Đế tự nhiên càng hướng tới Tả Đô Ngự Sử chi nữ Liễu Linh Phi vì Tĩnh Vương chính phi, nhưng lại nghĩ đến nhi tử chính mình tính nết bất thường, chỉ điểm Tạ Lâm hỏi: "Lão tam, ngươi xem Liễu quý nữ, thông tuệ nhạy bén, dung mạo cử chỉ xuất chúng, ban vị này làm Tĩnh Vương chính phi như thế nào?"
"Nhi thần cho rằng, không thể nào."
Tạ Lâm liếc liếc Liễu Linh Phi một cái, mặt mày nguyên bản nhạt nhạt hơi nhăn lại, lời nói lại là một chút cố kỵ: "Liễu quý nữ tự nhiên phẩm mạo xuất chúng, thông tuệ nhạy bén, là nhất đẳng nhất hảo nữ tử, nhưng xem với nhi thần thì......"
Tấn Nguyên Đế banh mặt hỏi: "Ngươi lại nhìn ra cái gì?"
"Liễu quý nữ......!Chỉ sợ nói hơi nhiều." Tạ Lâm dừng một chút, lại nói, "Phụ hoàng có điều không biết, nhi tử thích nói ít."
Liễu Linh Phi nghe vậy, nguyên bản sắc mặt hồng nhuận lúc này lại trở nên có chút nhăn nhó.
Tấn Nguyên Đế cũng bị lời nói của Tạ Lâm làm cho mắc cười đến thở cũng khó khăn: "Thứ hỗn trướng, lời nói thế cũng nói được!"
Tạ Lâm mặt không đổi sắc.
Tấn Nguyên Đế đối với hắn không có biện pháp, trong lòng lại không vì Tạ Lâm lắm đòi hỏi mà phát giận.
Giơ bàn tay ban cho Liễu Linh Phi quý trọng nhằm trấn an, thấy đương trường chỉ còn lại một người Xương Bình Hầu chi tử Bạch Quả.
Tấn Nguyên Đế cơ hồ nghĩ cũng chưa nghĩ đến, liền nhất thời giận chó đánh mèo nói: "Nếu ngươi thích ít nói, Xương Bình Hầu chi tử kia nhưng thật ra người trầm mặc ít lời lại thành thật hàm hậu, liền ban ngươi làm chính phi lại như thế nào?"
Dứt lời, Tấn Nguyên Đế liền nheo lại hai mắt, cơ hồ là chờ Tạ Lâm lập tức quỳ xuống, cầu hắn sửa lại chủ ý.
Mà cung phi nhóm cũng sôi nổi cả kinh.
Ai cũng biết,từ lúc Đại Tấn lập triều tới nay chỉ có một vị song nhi Hoàng Hậu, song nhi địa vị cũng bởi vậy ở Đại Tấn triều được đề cao nhiều phương diện, nhưng gánh nặng của hoàng gia là sinh sản con nối dõi, cưới một người vợ khó có thể sinh sản con nối dõi như song nhi, liền dường như là tự chặt đứt một nửa dòng huyết mạch chính thuộc về mình.
Đây cũng là nguyên do đại đa số quý tộc hoàng cung đều không muốn cầu thú song nhi làm vợ, mà trong hoàng thất phàm mà bị tứ hôn song nhi, cũng đều bị cam chịu rời khỏi cuộc tranh đua đại vị.
Mà Tạ Lâm thân là đương triều nhi tử thứ ba của hoàng đế, đường đường là Tĩnh Vương, hiện giờ lại ở trước công chúng bị Tấn Nguyên Đế ban thưởng một người song nhi làm chính phi......!
Ý tức là Hoàng Thượng đối với Tĩnh Vương hoàn toàn thất vọng rồi?
Một bên, Triệu thái hậu cũng cảm thấy Tấn Nguyên Đế đối với Tạ Lâm không khỏi cũng nhẫn tâm một ít, đang muốn mở miệng thay Tạ Lâm nói hai câu, khuyên Tạ Lâm cưới Liễu thị nữ lúc nãy, liền nghe thanh âm điện hạ Tạ Lâm nhàn nhạt vang lên: "Đã là Xương Bình Hầu chi tử, khéo léo thức lễ mà nói khéo khắc sẽ nhàn, trông cũng thích hợp."
"Tốt tốt tốt!" Tấn Nguyên Đế bị cái chí khí bắn ngược lại, dứt khoát phất tay áo vung lên, trầm giọng nói, "Nội thị giám, hảo hảo ghi nhớ cho trẫm, Xương Bình Hầu chi tử Bạch Quả, khắc nhàn phụng lễ, nết tốt ôn lương, hiện khâm thưởng làm Tĩnh Vương chính phi, chọn ngày lành năm sau cùng Tĩnh Vương thành hôn!"
Tứ hôn thiệt hả!
Tiếng của Tấn Nguyên Đế vừa dứt, mấy hoàng tử cung phi từng người người đều muốn dùng khăn che mặt, chung quy đều che dấu không được vẻ mừng thầm cùng hưng phấn trong mắt, thậm chí suýt chút nữa cười ra tiếng.
Các nàng chỉ nhìn bên trong đại điện, sắc mặt Tạ Lâm vẫn như cũ bình tĩnh không gợn sóng, giống như là không hẹn mà cùng mà nghĩ đến ——
Tĩnh Vương chẳng lẽ là đầu óc bị lừa đá, nước vào úng não hả!
Với Bạch Quả, trong đầu cậu sớm đã thành một mảng hỗn độn.
Thế là mình được tứ hôn cho Tĩnh Vương điện hạ?
Bạch Quả trố mắt mà nhìn về phía Tạ Lâm, mười ngón nắm chặt, trộm mà dùng sức cắn môi.
"Tê......"
Trong miệng nhỏ giọng đảo hút một hơi, Bạch Quả chớp chớp mắt, rất là nghiêm túc khẩn trương mà mân mê đôi môi.
Đau, hóa ra cậu không phải đang nằm mơ.
...........