Dựa theo luật lệ của triều Đại Tấn, người đánh trống Đăng Văn Cổ kêu oan cần phải lăn qua một cái trường khoan có đinh sắt dài năm thước, trong quá trình lăn lộn, người kêu oan cần phải đem mọi oan tình nói ra toàn bộ, nội thị có trách nhiệm giám sát kỹ càng tỉ mỉ ghi lại, lúc sau mới có thể có cơ hội được tự mình diện thánh tố oan.
Bởi vì quá trình cáo ngự trạng quá mức hà khắc, nếu không phải là có huyết hải thâm thù hoặc án oan kinh thiên động địa, thì rất ít người có gan dám gõ vang Đăng Văn Cổ trước cửa cung, mà mấy năm qua ở triều Đại Tấn, số lần Đăng Văn Cổ bị đánh vang lên rất ít ỏi, chỉ có một vài lần nổi trống, nhưng liền liên lụy đến trọng thần trong triều hoặc là hoàng thân quốc thích, trong đó toàn những án oan làm lòng người thổn thức không thôi.
Tấn Nguyên Đế tại vị gần vài thập niên, Đăng Văn Cổ vang lên vẫn là lần đầu tiên, thị vệ canh gác trong cung thấy tình thế không thể kiểm soát, liền sai cung hầu đi Chính Thái Điện bẩm báo một tiếng, ngay sau đó dựa theo luật lệ chấp hình, cau mày đối với phụ nhân nói: "Ngươi......!Bắt đầu đi."
Ở bên kia, thái giám đi Chính Thái Điện thông báo có người đánh vang Đăng Văn Cổ, Tấn Nguyên Đế đang ngồi ở phía trên đại điện cùng các triều thần nói cười rôm rả, thái giám truyền tin vội vàng bước đến lão thái giám Triệu Lâm bên người thì thầm vài câu, Triệu Lâm da mặt nhăn nhăn, lại thấp giọng đem việc này báo lại cho Tấn Nguyên Đế.
Tấn Nguyên Đế nhíu mày, trên mặt ngay lập tức không còn ý cười, bỗng nhiên mặt trầm xuống nói: "Quả thực như thế?"
Lão thái giám Triệu Lâm nói: "Oan tình toàn từ miệng phụ nhân nói ra, lão nô cũng không biết thật hay giả."
"Buồn cười!" Tấn Nguyên Đế hung hăng vỗ lưng ghế, lạnh lùng nói.
Mà mọi người ở dưới đại điện bị Tấn Nguyên Đế tức giận giật mình hoảng sợ, nhạc sư đánh nhạc ngừng khúc, ngay cả nhóm vũ cơ cũng sôi nổi co rúm lại lui xuống.
Thái Tử Tạ Chiêu làm trữ quân, thấy Tấn Nguyên Đế sắc mặt không vui, sắc mặt lo lắng: "Phụ hoàng thân thể không khoẻ?"
"Trẫm không có việc gì." Tấn Nguyên Đế mắt nhìn Thái Tử, lại không khỏi nghĩ tới phủ Ninh Quốc Công, đối với Thái Tử trong mắt không khỏi lộ ra một chút xem kỹ.
Thái Tử Tạ Chiêu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trong lòng đột nhiên dâng lên một chút bất an.
Mà đúng lúc này, thị vệ đại nội áp giải một người phụ nhân suy yếu mặc bạch y, cả người đầy máu tươi đi vào trong điện, làm các vương công các đại thần ở đây kinh hãi lớn, ngay cả các tướng sĩ đã quen nhìn chết chóc sinh tử cũng nhịn không được nhíu mày.
"Dân phụ Tằng Lý thị bái kiến......!Thánh thượng."
Phụ nhân sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, miệng vết thuong trên người còn đang rỉ máu, nhưng cơ hội diện thánh kêu oan là nàng lấy sinh mệnh của mình để đánh đổi, hai con mắt trong sạch, sáng rọi so với thường dân thì hơi khác.
"Ngươi chính là người kêu oan?" Tấn Nguyên Đế rũ mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu sau mới nói, "Có oan tình gì, hay là cáo trạng chuyện gì, ngươi nói rõ ràng ra hết tại đây đi."
Tằng Lý thị suy yếu ngẩng đầu, cơ hồ dùng hết sức lực còn lại đem ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Ninh Quốc Công ở dưới điện cách không xa Thái Tử, thanh âm thê lương: "Tướng công của dân phụ chính là cử nhân Tương Châu Tằng thị, tháng trước, dân phụ mang ấu tử cùng tướng công cùng nhập kinh cầu học, không ngờ ở trên đường vào kinh gặp phải một đám con cháu thế gia phóng ngựa chạy như điên bên đường, tướng công của dân phụ lúc ấy vì cứu ấu tử, bị con trai Ninh Quốc Công cầm đầu đạp trúng, tắt thở tại chỗ! Trong lòng dân phụ có hận, muốn cùng con trai Ninh Quốc Công đòi lại vương pháp công đạo, không ngờ tôi tớ của công tử kia lại nói hoàng thành dưới chân, Ninh gia hắn chính là vương pháp, ý lời nói chính là uy hiếp dân phụ, may mà lúc ấy có xe giá của Tĩnh Vương điện hạ đi ngang qua, cũng là cung hầu bên người Tĩnh Vương điện hạ ra mặt mới khó khăn lắm cứu được một mạng của dân phụ cùng ấu tử......"
Nàng nói tới đây, cảm xúc cực kỳ bi ai, lại thêm vết thương chồng chất do lăn qua đinh sắt, rốt cuộc kiên trì không được ngã trên mặt đất ngất đi.
Tấn Nguyên Đế thấy nàng không ổn, lệnh thái y tiến đến trị liệu cho nàng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Ninh Quốc Công: "Quốc công có lời gì muốn nói?"
"Bệ hạ, ngài chớ nên nghe này lời nói một bên của phụ nhân này, nàng......!Nàng nhất định có mưu toan cố ý định hãm hại Ninh gia ta!" Ninh Quốc Công khi đang nghe phụ nhân nói đến một nửa liền cảm thấy đại sự không ổn, đặc biệt là thời điểm đối phương nói câu "Ninh gia chính là vương pháp", mồ hôi lạnh trên trán ông chảy ròng ròng, giống như là lảo đảo từ tịch thượng lao tới, nổi giận nói, "Yêu ngôn hoặc chúng*! Thật là yêu ngôn hoặc chúng! Bệ hạ, là Ninh gia ta oan uổng! Cho dù, cho dù cho tiểu nhi kia của ta mấy trăm mấy ngàn lá gan, hắn cũng không có khả năng dám kêu hạ nhân nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, thỉnh bệ hạ minh giám!"
*: lời nói ma quái mê hoặc quần chúng, căn bản không có thực, nói xạo
Tấn Nguyên Đế cười lạnh một tiếng, nhìn Thái Tử Tạ Chiêu sững sờ ở một bên nói: "Thái Tử thấy thế nào?"
Tạ Chiêu thấy ông ngoại tuổi già quỳ trên mặt đất, bộ dáng khóc lóc thảm thiết, trong lòng tuy có không nỡ, nhưng hắn thân là trữ quân, trước mắt toàn là vương công đại thần trong kinh, Tạ Chiêu nào đam khẳng định rằng nhà ngoại sẽ không bao giờ làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, lý trí cũng nói cho hắn rằng bây giờ tuyệt đối không phải là thời cơ tốt để cầu tình.
Do dự một lát, Tạ Chiêu châm chước mở miệng nói: "Phụ hoàng, có lẽ là có hiểu lầm gì đó ở đây?"
"Hiểu lầm?" Tấn Nguyên Đế nhìn hắn một lúc lâu, cũng không biết là thất vọng hay là vẫn như thế, lại kêu tên Tĩnh Vương Tạ Lâm "Lão tam, Tằng Lý thị nói ngươi ngày đó cũng có mặt, không bằng ngươi nói đi, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Là có chút hiểu lầm." Tạ Lâm nghe vậy giương mắt, thần sắc nhàn nhạt, "Ngày ấy đi ngang qua đúng thật là xe giá của bổn vương, nhưng bổn vương ngày ấy lại không ở trên xe ngựa, người cứu phụ nhân này là cung hầu bên người bổn vương, phụ hoàng chi bằng kêu hắn tới giải thích?"
Khuôn mặt Tấn Nguyên Đế trầm xuống,tỏ vẻ không quan trọng là ai, tùy ý gật đầu.
Ngay sau đó, Hứa Tiểu Nhãn đi theo bên người Tạ Lâm liền ở trước đại điện đem chuyện ngày ấy chậm rãi nói một lần, hắn tựa hồ như là cái gì cũng không sợ, trực tiếp miêu tả Ninh Tả Đình ngày đó cao ngạo ăn chơi trác táng như thế nào một cách nhuần nhuyễn, làm chư vị vương công đại thần ở đây nghe xong không khỏi liên tiếp lắc đầu, nhíu mày.
"Cẩu nô tài nhà người, quả thực là đang nói bậy!" Ninh Quốc Công thấy thế, chỉ vào mặt Hứa Tiểu Nhãn mắng.
Hứa Tiểu Nhãn bị nói cũng không sợ, chắp tay hướng về phía Ninh Quốc Công nói: "Quốc công gia, nô tài chỉ là việc nào ra việc đó thôi, nếu có một câu vọng ngôn, nô tài tình nguyện chịu thiên lôi đánh xuống!"
"Nghe nói công tử của quốc công gia gia hôm nay cũng vào cung." Triều dã trung, có triều thần không cùng Ninh Quốc Công đối phó, lúc này đột nhiên vuốt chòm râu, lơ đãng như có như không mà nói.
Âm thanh hắn không lớn không nhỏ, lại vừa vặn có thể để Tấn Nguyên Đế trong điện nghe được.
Ánh mắt Tấn Nguyên Đế trầm xuống, cổ tay áo vung lên: "Tuyên Ninh Quốc Công chi tử vào điện."
Chính Thái Điện đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nữ quyến tịch cùng song nhi tịch thượng tự nhiên cũng sớm nghe được tiếng gió, Ninh Tả Đình nghe nói có người tình nguyện lăn qua đinh bản tiến đến diện thánh cáo trạng hắn phóng ngựa giết người, sớm đã làm lục thần hoảng loạn, nên hắn bị dọa đến mặt không còn chút máu.
Mà Ninh An Nhan thì nắm chặt khăn, chịu đựng các loại ánh nhìn sâu xa của các công tử tiểu thư, mới biết được Ninh Tả Đình thế mà lại gây ra việc tày đình trời đất bất dung!
Nói Ninh gia nàng chính là vương pháp! Đây hoàn toàn là hãm hại gia tộc!
Ninh An Nhan oán hận mà nhìn chằm chằm cái tên ở trong nhà được nuôi đến kiêu căng, hiện giờ rốt cuộc cũng gây ra đại họa, mãi đến khi Ninh Tả Đình bị vài tên cung hầu thỉnh đi mới từ bỏ.
"Ninh Tả Đình, ngươi thừa nhận mình là người phóng ngựa giết chết Tằng cử nhân?" Tấn Nguyên Đế lạnh lùng nói.
Ninh Tả Đình đối mặt với uy áp của Tấn Nguyên Đế, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng nói: "Thần tử không nhận! Thần tử căn bản không biết ai là Tằng cử nhân, thì làm sao có ý định phóng ngựa giết người được?"
Ninh Quốc Công cũng phụ họa nói: "Bệ hạ, nói là con của vi thần phóng ngựa giết người, vậy ít ra cũng phải có nhân chứng vật chứng, nên lời nói từ một phía của phụ nhân này cùng thái giám phủ Tĩnh Vương không thể nào tin hoàn toàn được!"
" Hửm?" Tạ Lâm híp mắt, nhàn nhạt nói, "Ý của Ninh Quốc Công là, nô tài của bổn vương, là đang cố ý hãm hại công tử nhà ngài?"
Thái Tử Tạ Chiêu ở giữa khuyên nhủ: "Tam đệ, những gì thấy trước mắt chưa chắc gì đã đúng, có lẽ trong này thật sự có hiểu lầm gì đó?"
Tạ Lâm nghe vậy, đột nhiên khẽ cười một tiếng nói: "Thái Tử nói rất đúng, Ninh Quốc Công nói cũng đúng, xử án xưa nay quan trọng là nhân chứng vật chứng, không bằng thỉnh phụ hoàng cho kêu toàn bộ người có mặt ngày hôm đó lên điện giằng co một phen?"
Tấn Nguyên Đế lạnh giọng nhìn thị vệ trong cung nói: "Liền làm theo lời Tĩnh Vương nói."
Tiếng nói của ông vừa dứt, bên ngoài Chính Thái Điện liền có thái giám truyền Thái Hậu cùng An Ninh công chúa và đám người nữ tử cùng song nhi tới.
Triệu thái hậu nguyên bản là cùng An Ninh công chúa nói chuyện, nhưng thấy cách vách có việc không ổn, người bị mang đi có thân phận là đệ đệ nhà ngoại của nguyên hoàng hậu, nên cũng không có biện pháp ép mọi chuyện xuống để tiếp tục tịch thượng yến hội, chỉ mang theo vài người đi tới Chính Thái Điện xem tột cùng là có chuyện gì, cũng vừa lúc là bà vào đại điện, Tằng Lý thị được thái y trị liệu cũng tỉnh lại.
Tấn Nguyên Đế lạnh lùng mà giương mắt nhìn đám con cháu thế gia đi theo bên người Thái Hậu, miễn lễ mọi người, rồi nhìn Tằng Lý thị quỳ gối trước điện đang thở thoi thóp nói: "Ngươi hảo hảo nhìn xem, trong đám thế gia con cháu này, có ai đi cùng với Ninh công tử hay không?"
Tằng Lý thị cẩn thận đem từng người cẩn thận nhìn, bên trong có vài người lặng lẽ rúc ra sau nhưng vẫn có thể thấy được, quả nhiên ngày đó có mấy tiểu thư công tử đi theo Ninh Tả Đình.
Tấn Nguyên Đế lệnh thị vệ đem những người đó mang lên trước đại điện, híp mắt hỏi bọn hắn: "Các ngươi nói, ngày ấy có phải Ninh Tả Đình phóng ngựa giết người hay không?"
Mấy con cháu thế gia cả người run lẩy bẩy, trộm giương mắt nhìn về phía Ninh Tả Đình, lại thấy Ninh Tả Đình đang gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn.
Đều là thiếu gia tiểu thư được nhà nuông chiều từ bé, có bao giờ gặp trường hợp này đâu, trong đó người có lá gan nhỏ nhất run lên, quỳ trên mặt đất giọng nói đều mang theo tiếng khóc nức nở, run run rẩy rẩy nói: "Thần tử không biết, thần tử thật sự không biết."
"Ngươi lại không phải không ở đó, tại sao lại không biết?" Tần Vương Tạ Thành chính là cái tên thích xem náo nhiệt không chê việc đổ thêm dầu vào lửa, cười nhạo xen vào nói, "Hay là cặp mắt kia của ngươi, ngay từ khi sinh ra đã bị mù?"
Công tử trẻ tuổi có lá gan nhỏ nhất bị Tạ Thành nói đến nỗi hận không thể chui vào trong đất, mà Tằng Lý thị nhìn bọn họ, hai con mắt đều toát ra sự căm hận.
Đàn con thế gia này liên lụy không ít đến các thế gia theo chân Ninh Quốc Công, mà mọi người ở đây đều đang sợ hãi ở trong lòng, thì có tiểu thư trẻ tuổi kìm nén không được sợ hãi ở dưới đáy lòng, đem sự tình kể hết.
Nàng khóc như hoa lê dính hạt mưa, chỉ nói ngày ấy là vì đi tham gia cúc yến của An Ninh công chúa, trên đường vừa vặn đụng phải Ninh gia công tử nên mới cùng nhau đồng hành, vẫn là nói Ninh Tả Đình tự mình đòi cưỡi ngựa, bọn họ cản hay ngăn đều không được, lại ngại với địa vị trong kinh thành của phủ Ninh Quốc Công, liền đành phải tùy hắn, Ninh Tả Đình phóng ngựa đâm người là sự thật, nhưng lúc ấy các nàng đều bị dọa đến choáng váng, mà cúc yến của An Ninh công chúa lại không thể trì hoãn, cho nên bọn họ mới......!
"Hoàng, Hoàng Thượng, chúng ta thật sự không biết người nọ rốt cuộc chết hay không chết." Tiểu thư trẻ tuổi run rẩy nói, lại đem đám thế gia cùng tội lỗi của Ninh Tả Đình tách biệt rõ ràng, trông vô tội đến cực điểm.
Mà đám thế gia này cũng không phải ngốc, sôi nổi phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta thật sự không biết nam nhân bị Ninh công tử đụng vào có phải đã chết hay không."
Tằng Lý thị mắt lạnh nhìn bọn họ đem mọi tội đổ hết lên đầu Ninh Tả Đình, nhưng cũng không phản bác, bởi vì nàng biết giết chết tướng công nàng quả thật là Ninh Tả Đình, tuy nàng cũng căm ghét đám con cháu thế gia này, nhưng cũng biết rõ một mình nàng không làm được gì bọn họ.
Mà chuyện tới hiện giờ, Ninh Tả Đình cưỡi ngựa đụng vào người là thật, người đó lúc sau chết cũng là thật, chồng Tằng Lý thị khi chết có công danh trong người, vô luận là như thế nào, tội danh Ninh Tả Đình đều là đã định.
Mà vào đúng lúc này, thị vệ hoàng cung được Tấn Nguyên Đế phái ra ngoài cung đi tìm hạ nhân ngày đó đi theo bên người Ninh Tả Đình lúc nãy cũng áp giải người vào trong điện.
Cùng lắm chỉ là gia phó phủ Ninh Quốc Công thôi, tự nhiên cùng uy tín danh dự của công tử thế gia bất đồng, thị vệ hoàng cung vì ép hỏi tình hình ngày đó, nên đánh mấy hạ nhân đó vài trượng, hạ nhân miệng không nghiêm, chỉ hơn đánh mười cây gậy gộc, liền đem việc ngày đó nói rõ ràng.
Tấn Nguyên Đế uống mấy ngụm trà, hỏi: "Ninh Tả Đình, ngươi có còn gì muốn nói không?"
Ninh Tả Đình từ khi nghe hạ nhân nói sự thật, liền xụi lơ trên mặt đất, nước mũi cùng nước mắt bôi đầy mặt, bò đến bên người Ninh Quốc Công khóc lóc kể lể nói: "Phụ thân cứu ta, phụ thân cứu ta a!"
"Ngươi là đồ nghịch tử!" Ninh Quốc Công phẫn nộ lại thương tâm, phất tay áo ra khỏi tay Ninh Tả Đình, như là bị khó thở, chỉ vào hắn nói, "Uổng vi phụ còn hướng thánh thượng thay ngươi nói là hiểu lầm, không nghĩ tới......Nuôi ngươi nhiều năm như vậy, lại không nghĩ rằng lại phí công nuôi dưỡng ra cái nghiệp chướng nhà ngươi!"
"Phụ thân?" Ninh Tả Đình ngơ ngác nhìn Ninh Quốc Công, nhưng chợt vừa thấy đáy mắt ngoan tuyệt của Ninh Quốc Công, còn sao có thể không rõ......!Hắn, đây là đã bị từ bỏ?
Nhưng mà Tằng Lý thị đối mặt với Ninh Quốc Công đang ra vẻ ta đây, lại thở phì phò hướng Tấn Nguyên Đế nói: "Dân phụ hôm nay sở tố oan tình, một là vì con trai Ninh Quốc Công phóng ngựa giết chết tướng công dân phụ lại coi thường vương pháp, thứ hai là muốn cáo Ninh Quốc Công cùng Kinh Triệu Doãn cấu kết lẫn nhau, tìm mọi cách cản trở dân phụ đăng báo quan phủ, còn lấy tánh mạng già trẻ nhà dân phụ ra uy hiếp!" Sức lực cả người nàng cơ hồ đều dùng ở đấy, dập mạnh đầu, thanh âm bi thương, "Nếu không có cửa tố oan, thì dân phụ sao có thể bị buộc đến trạng cáo ngự tiền!"
Đầu tiên là con trai Ninh Quốc Công, sau lại trực tiếp liên lụy đến Ninh Quốc Công cùng Kinh Triệu Doãn cấu kết.
Trong lòng mọi người ở đấy đều là cả kinh, rõ biết được, từ xưa đến nay đế vương kiêng kị nhất đó là chuyện triều thần kết bè kết cánh, nếu nói Ninh Quốc Công cùng Kinh Triệu Doãn chỉ là hai nhà giao hảo thì không gì đáng nói, nhưng nếu là Kinh Triệu Doãn ở giữa vì bao che cho Ninh gia, mà lại uy hiếp Tằng Lý thị, việc này rất không hề nhỏ!
Tấn Nguyên Đế cũng không hoài nghi lời Tằng Lý thị nói, ban đầu ông vẫn là ngại đối mặt với mặt mũi Thái Tử cùng vợ cả cũng chính là phượng thệ nguyên hậu ông hay tưởng nhớ, nên mới xử trí Ninh gia một cách khoan dung, nhưng chuyện xảy ra trước mắt, Ninh gia có lẽ chính là vì được hoàng thất khoan dung cùng che chở nên tâm tư trở nên bành trướng không thể cứu vãn, Tấn Nguyên Đế không nghĩ đến Ninh gia cư nhiên dám can đảm cùng Kinh Triệu Doãn cấu kết, hơn nữa còn truyền ra ngôn từ "Ninh gia chính là vương pháp", tức giận trong lòng càng tăng lên, không khỏi híp mắt cười lạnh nói: "Quyền lực của Ninh Quốc Công thật lớn ha, không bằng trẫm thoái vị nhường hiền, ngôi vị hoàng đế này giao cho ngươi ngồi được không?"
Lời nói vừa dứt, trong tai mỗi người đều là tiếng sét ầm ầm.
Ninh Quốc Công bị dọa đến quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy khóc lóc thảm thiết: "Hoàng Thượng! Vi thần đối với ngài là trung thành và tận tâm, ngài phải tin tưởng thần, thần trăm triệu không dám có bất luận tâm tư mưu nghịch nào cả Hoàng Thượng!"
Kinh Triệu Doãn cũng tè ra quần, lăn đến trước đại điện thỉnh tội.
Thái Tử Tạ Chiêu không lên tiếng mà quỳ trên mặt đất, hắn biết được một khi việc này một khi Tấn Nguyên Đế đã nhận định,thì mình có nói cái gì cũng vô dụng.
Tấn Nguyên Đế mặt có chút sắc, nhắm mắt nói: "Đem ba người Ninh Quốc Công, con trai Ninh Quốc Công cùng Kinh Triệu Doãn tới đại lao Hình Bộ, lệnh Hình Bộ mau chóng tra rõ án này, đợi ngày mai lâm triều tiếp tục xử lý.
Còn Tằng Lý thị, đưa vào trong Thái Y viện chẩn trị cẩn thận, thương thế không được chậm trễ."
Tằng Lý thị thở thoi thóp nghe vậy, suy yếu nói: "Đa tạ bệ hạ."
Mấy người rất nhanh bị thị vệ mang đi, vẻ mặt Thái Tử Tạ Chiêu không chút máu, mà trong Chính Thái Điện, ngoại trừ Triệu thái hậu, mọi người đều quỳ gối trong điện, chờ Tấn Nguyên Đế bớt giận.
Tấn Nguyên Đế xoa xoa cái trán mỏi mệt, yến tiệc vui đâu chẳng thấy, ông bực bội mà xua tay, liền triệt giá hồi cung.
Mà khi Tấn Nguyên Đế đi đến cửa đại điện, một bầu rượu lăn tròn đến bên chân ông, suýt nữa dẫm trúng.
Lão thái giám Triệu Lâm tay mắt lanh lẹ giữ chặt Tấn Nguyên Đế, giọng nói bén nhọn, lớn tiếng nói: "Lớn mật, là người phương nào cố ý đem bầu rượu ném đến chân bệ hạ, thật sự là bụng dạ khó lường!"
Mắt Tấn Nguyên Đế âm trầm, đảo mắt qua đám người, liền nhìn thấy một người mặc áo choàng màu lam thâm, là con cháu thế gia sắc mặt đỏ bừng do men say xiêu xiêu vẹo vẹo hành lễ.
Triệu Lâm thuận thế nhìn người nọ, kêu cung hầu lôi hắn tới, dám ở dưới mí mắt Tấn Nguyên Đế mà bày mưu nhíu mày hỏi: "Ngươi là thiếu gia nhà ai, sao dám làm trò vô lễ như vậy trước mặt bệ hạ?"
Bùi Phi Chương đần độn bị kéo lên phía trước, mơ hồ chỉ có thể ý thức được là nô tài này đang chỉ vào mũi mình mà mắng, tính tình lập tức nổi lên, nổi giận mắng: "Ngươi lại là cẩu nô tài nào, dám cùng thiếu gia ăn nói như vậy? Ngươi có biết thiếu gia là ai hay không, có tin thiếu gia ta đập chết ngươi tại đây hay không!"
Làm ra trò như vậy trước mặt hoàng đế rồi còn dám nói lời như vậy, mặc dù là mọi người đều có thể nhìn thấy tên kia say đến không biết trời trăng mây gió, nhưng cũng nhịn không được mà vì hắn cảm thán một tiếng, nghĩ thầm tiểu tử này chắc xong đời rồi.
Quả nhiên, Bùi Phi Chương mắng xong lão thái giám Triệu Lâm, tựa hồ còn ngại mình chưa làm chuyện đủ to, thế là cười nhạo Tấn Nguyên Đế một cái, đắc ý dào dạt mà cười nói: "Người Ninh gia này thật đúng là ngu muốn chết, đã phóng ngựa đâm chết người rồi, còn để một phụ nhân hèn đi cáo thượng ngự tiền, nhớ năm đó......!Nhị đường thúc của tiểu gia, ngay cả......ấu đệ nhà Thục quý phi cũng dám đâm chết, buồn cười là Dương gia đem chuyện này lên triều hoài nghi thế gia trong thành, thẳng đến vụ án được cho là điều tra ra rõ, bọn họ ra tay bắt hung thủ, thật ra đều là kẻ chết thay cho nhị đường thúc ta......!Ha ha ha ha ha......!Không chỉ có người Dương gia ngu ngốc, người Ninh gia, cũng ngu ngốc......!Hức!"
"Ngươi nói cái gì?" Người Dương gia ở đây đều như sét đây ngang tai, không dám tin tưởng mà nhìn về phía Bùi Phi Chương.
Mà Bùi Phi Chương thì còn say khướt, đứng tại chỗ ngây ngô cười.
"Thiếu gia Bùi gia này có phải bị hạ cổ hay không? Phát điên cái gì vậy?" Vệ Lương Âm đứng ở trong một góc xem náo nhiệt âm thầm líu lưỡi nói.
Bạch Quả lắc đầu, nghĩ đến Thục quý phi là mẫu phi của Tĩnh Vương, lặng lẽ ngước mắt nhìn Tạ Lâm ở trên đại điện phía xa, vẻ mặt mình mang theo chút gì đó ngay cả chính mình cũng không phát hiện lo lắng nói: "Nếu lời hắn nói đều là thật sự......"
"Cả nhà Bùi gia đều bị tên kia hại thảm." Vệ Lương Âm vui sướng khi người gặp họa mà nói thầm một câu.
Trước của đại điện, Tấn Nguyên Đế cơ hồ bị Bùi Phi Chương nói đến đầu óc quay cuồng, liền nhớ lúc trước, Tạ Lâm mới vừa cùng ông nói ở giữa Bùi gia và Dương gia có thù oán, ông không tin, hoá ra bây giờ ông đang bị vả mặt đó hả? Nhìn Bùi Phi Chương say khướt đến hồn nhiên quên biểu tình của mình, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm một ít, người khác nghe không rõ, khuôn mặt Tấn Nguyên Đế trầm xuống, ra lệnh Triệu Lâm: "Làm hắn tỉnh rượu!"
Dứt lời, Tấn Nguyên Đế hình như có cảm giác mà nhìn về phía Tạ Lâm, nhưng mà Tạ Lâm lúc này lại đang bị tiểu thái giám bên người gắt gao ngăn cản, trong mắt cũng là rất nhiều vẻ không thể tin cùng ức chế lửa giận.
Mà phần lửa giận kia cùng với ánh mắt người Dương gia nhìn Bùi Chi Chương lúc này cũng không khác biệt nhau lắm, hoàn toàn không giống như là đã biết trước.
Tấn Nguyên Đế nguyên bản là hoài nghi lời nói ngoài dự đoán hôm nay của Bùi Phi Chương là do hảo nhi tử của ông sắp đặt, là vì cái câu muốn xem " Chứng cứ " của mình hay sao, nhưng xem qua biểu hiện của Tạ Lâm, Tấn Nguyên Đế lại có chút không xác định.
Trong lòng đang cân nhắc, một bên Triệu Lâm tìm cung hầu bưng bồn nước lạnh, dội từ trên đầu Bùi Phi Chương dội xuống.
Bùi Phi Chương bị dội cái lạnh đến thấu tim, cả người trong nháy mắt đều rùng mình, đáy mắt đột nhiên thanh minh.
Mà đợi hắn thấy rõ người trước mắt là ai, Bùi Phi Chương liền trừng lớn hai mắt, hai chân lập tức nhũn ra quỳ rạp xuống đất: "Hoàng, Hoàng Thượng."
Tấn Nguyên Đế trên cao nhìn xuống rũ mắt nhìn hắn: "Còn nhớ rõ lúc nãy bản thân đã nói gì không?"
Bùi Phi Chương làm sao không nhớ rõ cho được, nhưng chính là bởi vì nhớ rõ, hắn mới càng thêm tuyệt vọng, chỉ hận không được trở lại quá khứ bóp chết nửa chén trà nhỏ lúc trước của mình.
Đáng tiếc sự tình trước mắt đã thành kết cục đã định, Bùi Phi Chương không dám ngẩng đầu, cả người run rẩy nói: "Thần tử vừa rồi, vừa rồi đều là rượu say nói bậy, loạn, nói bậy!"
Tấn Nguyên Đế nhàn nhạt mà cười lạnh một tiếng: "Nhưng trẫm chỉ nghe qua một câu uống say thì nói thật."
Nói xong, Tấn Nguyên Đế cũng lười cùng hắn nhiều lời, chỉ hướng quan viên Hình Bộ cùng thị vệ hoàng cung nói: "Đem hắn vào nhà lao, cùng án con trai Ninh Quốc Công phóng ngụa chết người hợp lại xử trí, ngày mai lâm triều trẫm phải được thấy kết quả."
Bùi Phi Chương nghe vậy, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Trò khỏi hài cả đem này giống như canh giờ trình diễn, Tấn Nguyên Đế không bao giờ muốn dừng lại ở trong đại điện một chút nào, cũng không quay đầu lại liền rời đi, mà khi ông rời đi, Triệu thái hậu tự nhiên cũng mang theo cung phi lần lượt rời đi, dư lại chư vị thần tử cùng gia quyến cũng làm theo sôi nổi rời cung.
Yến khao thưởng tam quân đã biến thành như vậy, ai cũng không thoải mái, Vệ Tây Châu mang theo chúng tướng sĩ đi ra ngoài, bỗng nhìn thấy một tiểu song nhi thanh tú tránh ở một góc trong điện đang nói chuyện với con nuôi.
"......!Nếu đổi lại ta là Bùi thiếu gia kia, điều đầu tiên phải làm là tự sát tạ tội." Vệ Lương Âm nói như thế, không ngờ một cái bạt tai thiệt mạnh dừng ngay sau ót hắn, cùng với thanh âm của Vệ Tây Châu, "Tiểu tử thúi ngươi dám trốn ở chỗ này trồng nấm hả, miệng hở cái là nói bậy chửi tục!"
Vệ Lương Âm thực sự ngơ ngác một chút, mà Bạch Quả cũng hoảng sợ, ngước mắt nhìn về phía người mới tới này.
"Cha!" Vệ Lương Âm thấp giọng rống lên một chút, xoa cái ót của mình, oán giận nói, "Ở trước mặt biểu đệ mà cha cũng không cho con chút mặt mũi nào sao?"
Vệ Tây Châu đầu tiên là "Hừ" thật mạnh một tiếng, theo sau là ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt trắng nõn của Bạch Quả, cả người liền cứng đờ, đột nhiên chớp chớp mắt lại yên lặng nhìn một lát.
Thời điểm Bạch Quả nghe Vệ Lương Âm kêu nam nhân trước mắt là cha liền biết được thân phận đối phương, nhưng Vệ Tây Châu trước mắt chỉ chậm chạp nhìn chính mình không nói lời nào......!
Bạch Quả do dự vài phần, thử thăm dò, nhẹ giọng kêu: "Là......!Cữu cữu sao?"
Vệ Tây Châu nghe vậy, nam nhân với khuôn mặt kiên nghị hốc mắt ngay tức khắc nóng lên, giọng nói nghẹn ngào: "Là ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Xoá đi không ít: Các ngươi xem giang sơn 6000 từ, đều là ta vì các ngươi đánh chữ
Thỉnh hãy quên đi lời nói ngu ngốc phía trên của tác giả:)
Editor: tui trở lại rồi đây, sau một hồi đấu tranh cuối cùng tui đã được nghỉ hè, vậy nên sẽ cố gắng ra đều đều nha.
Love you!
...........