Tiểu Thê Bảo


Ở trên triều, nữ quyến Bùi gia ngoại trừ lão thái quân ra, còn lại đều bị tước bỏ thân phận, Triệu Lâm vừa nói cỗ kiệu trước cửa cung Huệ phi là của Bùi gia, Tấn Nguyên Đế liền nhịn không được nhăn mày.

•Vũ Lâm Cung
Huệ phi cũng có tận hai chuyện lớn đập vào đầu, nàng chân trước được tin phủ Ninh Quốc Công ngã đài chưa kịp cao hứng bao lâu, lão thái quân Bùi gia lại đệ thẻ bài tiện thể mang theo cháu gái ruột tiến cung thỉnh an.

Ngặt cái là không lâu trước đây nàng cùng Bùi gia có qua lại, mấy cung nhân thấy thế cũng không cản, đợi đến lúc Bích Ngọc thông báo tới tai mình thì lão thái quân Bùi gia đã chống gậy tới bên ngoài Vũ Lâm Cung rồi.

Trong lòng Huệ phi vốn không muốn có thêm liên lụy gì tới Bùi gia nữa, nhưng ngại lão thái quân Bùi gia tự mình đến nên dù lòng nàng không vui cỡ nào cũng phải treo nụ cười từ bi như Bồ Tát nghênh đón người vào.

"Chuyện gì khiến lão thái quan phải tự mình vào cung một chuyến vậy, cho dù muốn nói cái gì thì để cung nhân tới cung truyền lại cũng sao đâu?" Huệ phi kêu Bích Ngọc ngăn lại động tác hành lễ kèm theo run run của lão thái quân, kêu cung nhân mang ghế ngồi.

Bùi lão thái quân ngồi xuống, miễn cưỡng cười cười, cảm tạ với cung nhân mang nước trà cùng điểm tâm, chậm rãi nói: "Không dối gạt gì Huệ phi nương nương, lão thân hôm nay tới đây, là có một chuyện muốn nhờ."
Huệ phi dùng khăn tay lau lau khóe miệng, thu lại nụ cười: "Lão thái quân nếu muốn bổn cung thay Bùi gia cầu tình thì cũng nên bỏ cuộc đi, ngài cũng biết rõ mà, hậu cung không được tham gia vào chính sự, bổn cung cũng không giám đi quá giới hạn."
Khuôn mặt già nua của Bùi lão thái quân mang đầy vẻ sầu khổ.: "Nương nương cho dù thật sự không thể giúp Bùi gia, nhưng nếu nương nương có thể trợ giúp Bùi gia vượt qua kiếp nạn này, hậu nhân Bùi gia dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài!"
Bùi gia suy tàn đã thành sự thật, Huệ phi tựa như từ bi mà lắc đầu nói: "Lão thái quân hà tất gì mà phải làm vậy."
Nàng không muốn cùng Bùi lão thái quân nói thêm chuyện Bùi gia nữa, chỉ làm bộ như không thấy nét thất vọng trên khuôn mặt của lão thái quân, ngược lại cười nhìn về phía tiểu cô nương mặt cúi thấp đúng bên cạnh lão nhân, cười khẽ hỏi: "Nha đầu này đến cả bổn cung cũng thấy lạ mắt, trước kia chưa từng thấy qua."
"Đây là cháu gái ruột của lão nhân - Bùi Lăng, cha của nàng là con trai cả của lão." Cùng tới với Bùi lão thái quân là ấu nữ Bùi Lăng của đại phòng, Bùi lão thái quân dùng tay đẩy nàng một phen, nói, "Lăng Nhi, còn không mau hành lễ với nương nương!"
Huệ phi cười khẽ, chờ Bùi Lăng hành lễ xong, nàng lại hỏi lão thái quân: "Bùi tiểu cô nương sinh ra có khuôn mặt thật đẹp, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Bùi lão thái quân nói: "Nha đầu này tuổi hơi nhỏ một chút, năm nay mới mười lăm, đang chuẩn bị tìm đối tượng."
Huệ phi trong lòng hiểu rõ, hoá ra Bùi Lăng chính là người mà Bùi gia muốn nàng mai mối trước kia, đưa nha đầu lên làm chính phi Tĩnh Vương.

Nhưng mà chuyện Bùi gia cùng Dương gia đã thành ra như vậy, mà Dương gia lại là nhà ngoại của Tĩnh Vương, chỉ cần là Tĩnh Vương không bị ấm đầu, thì tất nhiên sẽ không cưới nữ nhi Bùi thị vào cửa.

Nhưng mà, việc Bùi lão thái quân mang Bùi Lăng tiến cung, nàng cũng không đoán ra ý đồ gì ở đây.

Bỗng lúc này, Bùi Lăng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Huệ phi, thấp giọng nói: "Nương nương, thần nữ có một ý nguyện, mong nương nương có thể giúp dân nữ thành toàn một lần."
Huệ phi ngẩn người, nhíu mày nói: "Ngươi muốn bổn cung giúp ngươi cái gì?"
Bùi Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói: "Thần nữ lúc trước nghe nói Thục quý phi nương nương lúc còn trên đời có từng cùng gia mẫu thay dân nữ ban cho một cọc hôn nhân cùng với Tĩnh Vương điện hạ, nhưng mà chuyện tới hiện giờ, thần nữ cũng biết được người nhà thần nữ đối với Dương gia đã phạm phải tội ác không thể tha thứ, cho nên trong lòng áy náy rất nhiều, mà càng nhiều hơn chính là muốn thay tộc nhân chuộc tội.

Thần nữ trước mắt không dám hy vọng xa vời phong tư* của Tĩnh Vương điện hạ, nhưng lại như cũ có một chút chờ mong nho nhỏ, hy vọng nương nương có thể trợ giúp thần nữ, đó là đem thần nữ đến ở bên người Tĩnh Vương điện hạ, làm thiếp cũng tốt, làm nô tì hay làm trâu làm ngựa gì cũng được, chỉ cần có thể để thần nữ lấy thân thay gia tộc rửa sạch tội nghiệt trên người, cùng nợ Bùi gia đã thiếu."
*: nghĩa gốc là tướng mạo tài hoa, xinh đẹp, nhưng theo tình hình này thì chắc là không dám hy vọng xa vời có thể mlem mlem được Lâm Lâm:)))
Huệ phi nghe vậy, trầm mặc thật lâu sau nói: "......!Bùi cô nương, thật sự nghĩ như vậy?"
Bùi Lăng gật đầu: "Đây là mong muốn của thần nữ."
Hoá ra đây là người không biết xấu hổ nhất thiên hạ, Huệ phi thật sự bị chiếu thức này của Bùi gia làm cho sợ ngây người.

Rõ ràng là hai nhà Bùi Dương kết oán, nếu thật sự muốn trả nợ, vậy sao ngươi không đi làm nô tì cho Dương gia đi, nhưng mà lời nói của Bùi Lăng nhìn như thật sự chân thành, lại cố tình trực tiếp lướt qua Dương gia, ngược lại luôn mồm nói muốn đi theo Tĩnh Vương làm trâu làm ngựa.

Huệ phi thật đúng là không rõ, rốt cuộc tình cảm của người đối với Tĩnh Vương sâu đậm bao nhiêu, mới có thể mặc kệ thâm cừu đại hận giữa hai nhà Bùi Dương, vẫn không muốn từ bỏ dự tính ban đầu.

Không có nói thẳng cự tuyệt Bùi Lăng, Huệ phi nghĩ nghĩ, ý vị thâm trường nói: "Bùi cô nương suy nghĩ thật đại nghĩa, thực sự làm người cảm động."
Bùi Lăng: "Thỉnh nương nương thanh toàn!"
Huệ phi thấp thấp thở dài: "Ngươi thật là đáng thương, để bổn cung suy nghĩ một chút."
"Nghĩ cái gì?" Đột nhiên, thanh âm của Tấn Nguyên Đế vang lên ở cửa chính Vũ Lâm Cung.

Huệ phi bỗng dưng hoảng sợ, cuống quýt đứng dậy, trên mặt miễn cưỡng treo lên cười chột dạ, tiến ra đón: "Bệ hạ tại sao lại đột nhiên tới đây, cũng không gọi người báo trước một tiếng."
Tấn Nguyên Đế nhàn nhạt liếc mắt nhìn Huệ phi một cái: "Trẫm nghe thái giám trong cung nói, tinh thần hôm nay của ái phi không được tốt, liền lại đây xem thử, không nghĩ tới Bùi lão thái quân cũng ở đây?"
Bùi lão thái quân đứng dậy hành lễ với Tấn Nguyên Đế, sắc mặt Tấn Nguyên Đế nhàn nhạt nói: "Lão thái quân tuổi tác đã cao, không có việc gì, vẫn là đừng vào trong cung."
Bùi lão thái quân sắc mặt khổ sở, thấp giọng nói vâng.

Tấn Nguyên Đế lại nói: "Nha đầu này là người ái phi lúc trước đã nói à, Thục phi lúc còn sống từng thay Tĩnh Vương đính ước với nữ nhi Bùi gia?"
Huệ phi không dám nhiều lời, chỉ gật đầu nói vâng.

Tấn Nguyên Đế nhắm mắt, nói: "Bộ dáng nhìn có chút nhỏ, thật ra cùng Tĩnh Vương cũng không quá thích hợp......!Mới vừa rồi trẫm tới có mơ hồ nghe nói, nha đầu này tự nguyện cho dù làm trâu làm ngựa, cũng muốn thay Bùi gia chuộc tội?"
Huệ phi nghe Tấn Nguyên Đế nói không mặn không nhạt, nghe không ra hỉ nộ ái ố, thấp giọng nói: "Là như vậy."
Tấn Nguyên Đế cười như không cười nói: "Nàng ta hoá ra lại có tâm địa tốt như vậy."
Huệ phi nghe vậy, trong lòng đột nhiên thay Bùi Lăng dâng lên một trận dự cảm không ổn.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Tấn Nguyên Đế, liền đem Bùi Lăng đánh xuống mười tám tầng địa ngục.

"Nếu đã có tâm như vậy, trẫm liền làm chủ cho ngươi, đem ngươi chỉ hôn cho tam tử của Dương gia."
Tấn Nguyên Đế nói như thế.

Sắc mặt Bùi Lăng đột nhiên trắng bệch, ngước mắt nhìn về phía Tấn Nguyên Đế, lại bị ánh mắt nhìn thấu của đế vương làm cho lạnh lẽo run sợ.

Tam tử của Dương gia kia, chính là ca ca ruột thịt của ấu tử Dương gia năm đó bị lão gia nhị phòng Bùi gia phóng ngựa đâm chết, người này sớm đã cưới vợ sinh con, Bùi Lăng đi qua đó cũng chỉ là di nương thiếp thất không có thân phận mà thôi, huống hồ phu nhân Dương gia sau khi biết được chân tướng đối với người Bùi gia càng ghi hận trong lòng, có thể nghĩ ra đợi đến khi Bùi Lăng vào Dương gia, kết cục sẽ như thế nào.

Lời của đế vương đã nói ra, chính là thánh chỉ, tuyệt không có khả năng đổi ý.

Bùi Lăng dù sao cũng là một tiểu cô nương, sớm đã bị hoảng sợ, ấp úng quỳ trên mặt đất, dường như xin giúp đỡ mà nhìn về phía Bùi lão thái quân.

Bùi lão thái quân trong lòng biết nhà mình xem như đã chọc Tấn Nguyên Đế ghét bỏ hoàn toàn, thương hại mà nhìn về phía tôn nữ xưa nay mình thích nhất, âm thanh già nua chậm rãi nói: "Lăng Nhi, thất thần làm gì, còn không mau tạ chủ long ân?"
Bùi Lăng toàn thân chợt lạnh ngắt, rốt cuộc vẫn run rẩy dập đầu cảm tạ.

Nàng vốn không hiểu được, chính cái lạy này của mình, liền đại biểu cho bản thân đã trở thành vật hi sinh của gia tộc.

Đợi hai người tổ tôn Bùi gia rời khỏi Vũ Lâm Cung, Tấn Nguyên Đế ngồi ở trên chủ vị, nhắm mắt, không nói nữa.

Huệ phi đáy lòng toàn là khiếp đản, nàng nghĩ nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương cho Tấn Nguyên Đế, thật cẩn thận hỏi: "Bệ hạ mệt mỏi à?"
"Vẫn không bằng ái phi làm lụng vất vả." Tấn Nguyên Đế mở mắt ra, lãnh đạm nói.

Huệ phi trong lòng rùng mình, vội quỳ gối bên chân Tấn Nguyên Đế, hốc mắt hồng hồng nói: "Thần thiếp không biết đã làm sai chuyện gì chọc bệ hạ tức giận?"
"Nếu không phải trẫm biết Tĩnh Vương là được Thục phi sinh ra, kém chút nữa cho rằng ngươi mới là mẹ đẻ của hắn." Tấn Nguyên Đế rũ mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói, " Từ khi nào, ái phi đã bắt đầu thay trẫm làm lụng vất vả chuyện vốn là của Hoàng hậu vậy? Hửm?"
...........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui