Lý Tử Du sau khi rời phủ Tần Vương liền trực tiếp trở về Lý phủ, trở về liền tới chủ viện của mẫu thân mình - Tiền thị.
Tiền thị thấy nhi tử trở về, buông cây kim đang thêu trong tay, kéo tay Lý Tử Du, cười ôn nhu: "Du Nhi hôm nay ra ngoài như thế nào, sao không nói chuyện với bằng hữu lâu thêm chút nữa, uống rượu bàn chuyện thiên hạ, trở về trễ chút cũng không sao."
"Nếu như nhi tử không trở về sớm, sao có thể thấy mẫu thân lại làm việc làm mệt bản thân." Lý Tử Du sắc mặt bất đắc dĩ.
Thân là Lý gia thái thái, Tiền thị từ khi còn nhỏ cơ thể đã yếu đuối hơn người thường, mà sau khi nàng tự mình sinh cho Lý thái phó một trai một gái, thân thể càng suy nhược hơn trước, hằng ngày phải uống thuốc, cơ thể cũng không thể làm lụng vất vả quá nhiều gây hao tổn tinh thần.
Hôn sự của Tần vương với Lý gia, Lý thái phó cùng mọi người trong phủ đều lựa lời gạt Tiền thị.
Mà hiện giờ hôn kỳ càng gần, Tiền thị một lòng nghĩ cho nữ nhi, liền chọn lúc tinh thần tốt, bắt đầu thêu thùa sau bao nhiêu năm không đụng vào, muốn trước khi nữ nhi xuất giá, đưa cho nàng chiếc khăn uyên ương.
"Tỷ tỷ con muốn xuất giá, chỉ có con cùng lão gia vất vả, trong lòng của ta cũng phải để ý chứ." Tiền thị nắm chặt tay Lý Tử Du, nhẹ giọng thở dài, "Thân thể ta không tốt không thể thu xếp mọi thứ cho tỷ tỷ con, nhưng thêu khăn uyên ương vẫn dư sức."
Lý Tử Du biết được mẫu thân luốn yêu thương tỷ tỷ, rút tay ra nắm lấy tay tiền thị: "Vậy mẫu thân ngàn vạn lần đừng để bản thân mệt mỏi, nếu không tỷ tỷ cũng sẽ lo lắng."
Tiền thị cười cười nói: "Sẽ không."
Lý Tử Du gật gật đầu, mắt nhìn ra bên ngoài nói: "Mặt trời sớm đã xuống núi, mẫu thân hôm nay làm tới đây thôi coi chừng đau mắt."
Tiền thị cười nói chính mình đã biết, kêu nha hoàn đem thành phẩm thêu đi, lại tống cổ Lý Tử Du nói: "Cha con lúc nãy còn ở trong thư phòng viết chữ, cũng không cần vội, con mau đi thỉnh an đi, nhớ kêu lát nữa ăn tối, kêu ổng đừng đột nhiên có việc rời đi."
Lý Tử Du gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."
Chuyện anh thay phụ thân đi Tần vương phủ không có nói cho mẫu thân, cho nên tiền thị chỉ biết là Lý Tử Du đi ra ngoài kết bạn, cũng không có hỏi lại nhiều, mà tới chỗ thái phó, Lý Càn Quang ngẩng đầu thấy Lý Tử Du tiến vào, trầm giọng hỏi: "Tử Du hôm nay có gặp được Tần Vương?"
Khuôn mặt tươi cười của Lý Tử Du lúc ở chỗ mẫu thân giờ đây đã biến mất, sắc mặt khó coi nói: "Phụ thân, tỷ tỷ thật sự chỉ có thể gả cho Tần Vương sao, không có khả năng khiến bệ hạ thu hồi thánh chỉ?"
Lý Càn Quang nhíu mày: "Làm sao?"
Khuôn mặt Lý Tử Du trầm xuống đem sự tình nói một lượt, cuối cùng lại nói: "Tần Vương là tên đội lốt quân tử, tỷ tỷ gả qua thì sao có ngày lành?"
Lý Càn Quang nghe vậy, tuy tức giận bừng bừng, lại cũng thật sự không thể làm gì, sau một lúc lâu thở dài: "......!Thánh mệnh không thể trái."
Lý Tử Du không cam lòng, còn muốn nói cái gì, nhưng cửa thư phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, Lý Tiên Nhi bưng cháo đi vào tới, hốc mắt hồng hồng nói: "Cha, Tần Vương điện hạ......!Thật sự như đệ đệ bất kham như đệ đệ nói sao?"
Lý Càn Quang sắc mặt kinh hãi: "Tiên Nhi, con sao đứng ở bên ngoài."
"Là tổ mẫu phân phó phòng bếp nấu cháo tổ yến, nữ nhi cố ý đưa tới cho ngài nếm thử." Lý Tiên Nhi rũ mắt đem cháo đặt ở trên án thư, rồi lại ngước mắt cười khổ nói, "Nếu không phải lúc nãy đúng lúc bị con nghe được, cha cùng đệ đệ lại muốn giấu con tới khi nào?"
Lý Tử Du không đành lòng gọi nàng: "Tỷ......"
Lý Tiên Nhi thở dài, từ ngày nàng ở hành cung của An Ninh công chúa ẩu đả với cháu trai của Ninh Quốc Công-Ninh Tả Đình, Tiền thị sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của mình trong lòng Tần Vương, vì thế liền lệnh cưỡng chế mình ở trong nhà học tập tam tòng tứ đức, không cho ra cửa nửa bước.
Nàng cho rằng chính mình cùng Tần Vương là nhân duyên trời định, vì có thể gả vào phủ Tần Vương, sau đó trở thành một Tần Vương phi đủ tư cách, cho dù trong lòng nhiều có mâu thuẫn, nhưng vẫn luôn ở trong nhà học hỏi tổ mẫu và mẫu thân làm thế nào để quản việc nhà, làm người hiền thê......
Nhưng không thể ngờ được chính là, hôn sự của bản thân không hề tốt đẹp như nàng nghĩ.
"Tiên Nhi......" Lý thái phó muốn nói lại thôi, thở dài nói, "Là cha không tốt, lúc trước không nên để con tiến cung tuyển tú."
Lý Tiên Nhi lắc đầu nói: "Sao có thể trách phụ thân, là do nữ nhi tùy hứng, chỉ nghĩ muốn cùng Ninh An Dung tranh cao thấp, vì tính tình háo thắng của mình mà làm hôn mê đầu óc."
Lý Tử Du nhíu mày, tiến lên một bước nói: "Tỷ tỷ đừng nói như vậy, chỉ cần hiện tại nếu tỷ tỷ không muốn gả cho Tần Vương, đệ đệ liền tiến cung quỳ cho đến khi không dậy nổi, buông tha một thân công danh, cũng phải cầu cho được Thánh Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
"Tử Du em không được nói bậy!" Còn không đợi Lý thái phó mở miệng, Lý Tiên Nhi liền lạnh lùng mắng một tiếng, nói "Em chính là con cả Lý gia, không thể đem công danh của mình ra nói giỡn! Nếu em định làm như lời mình nói, thì công sức khổ tâm của cha và phu tử em ném đi đâu rồi! Tương lai của Lý gia ở đâu rồi?!"
Lý Tử Du muốn nói mình không có giỡn, lại bị lời tiếp theo của Lý Tiên Du làm cho ngậm họng.
"Huống hồ ta cũng chưa bao giờ nói không muốn gả cho Tần Vương."
Con gái với con trai đều do vợ cả sinh, Lý thái phó tất nhiên sẽ ký thác tương lai gia tộc cho con trai, nhưng Lý Tiên Nhi đột nhiên nói chuyện bình tĩnh, lại làm Lý thái phó đau lòng không thôi, mặt già nức nở nói: "......!Cha thực xin lỗi con."
"Cha sao lại nói như vậy." Tâm tình khổ sở của Lý Tiên Nhi lúc nãy trôi đi, lúc này tình tình nuông chiều liền xuất hiện, giơ lên cái cằm tinh xảo nói, "Hôn sự của nữ nhi là do hoàng đế khâm thưởng, chính là quang minh chính đại gả, chính thức trở thành Tần Vương phi, không nói việc Tần Vương điện hạ muốn kính trọng ta hay không, chỉ nói quyền thế Lý gia của chúng ta cái gì cũng có, cho dù bên trong phủ Tần Vương cơ thiếp đầy đàn thì có như thế nào? Bổn tiểu thư còn có thể sợ các nàng sao?"
Lý thái phó thở dài: "Tiên Nhi có thể suy nghĩ như vậy, đó là trưởng thành."
Lý Tử Du trầm mặc không nói.
Lý Tiên Nhi thấy Lý Tử Du vẫn là bộ dáng luẩn quẩn kia, nhéo lên mu bàn tay anh, hừ nói: "Lý Tử Du, em nói xem vạn nhất nếu ta sau này ở phủ Tần Vương bị tên Tần Vương kia ủy khuất......"
"Tần Vương hắn dám?!" Lý Tử Du khó thở nói.
Lý Tiên Nhi cười ra tiếng, tư thái nữ nhi oanh liệt lúc nãy đã không còn, chỉ kiêu ngạo nói: "Tỷ đây sẽ chờ em đến giúp tỷ hết giận."
Lý Tử Du nghe vậy, nhất thời khai thông tư tưởng, trầm giọng nói: "Tỷ tỷ chỉ cần lo làm Tần Vương phi, còn lại đều giao cho đệ đệ."
Lý thái phó vuốt râu, nhìn chị em hai người lắc đầu, nhất thời không biết là bi hay hỉ: " Hai đứa nhỏ các con......"
"Không nói cái này nữa," Lý Tiên Nhi lại bưng lên chén tổ yến, đưa tới trước mặt Lý thái phó, "Cha nhanh nếm thử cháo tổ yến này đi, vẫn còn ấm á."
Lý thái phó tiếp nhận, uống một ngụm, Lý Tử Du chính nhớ lại lời mẫu thân mới vừa giao phó, chỉ nghe thấy quản gia chạy hồng hộc trong viện làm kinh động chim chóc trên cây.
......
"Tướng quân, không tốt rồi! Thái Tử điện hạ vừa rồi ở trong hẻm gặp phải mười mấy tên thích khách che mặt đánh lén, nghe nói là bị thương ở chỗ yếu hại, hiện giờ hơn mười vị thái y đều bị kêu vào cung, nghe nói thương thế không rõ!"
"Ngươi nói cái gì?!"
Trong phòng ăn của Vệ phủ, mới vừa đem Bạch Quả ngồi xuống liền nghe binh lính báo cáo, khiếp sợ mà từ ghế trên đứng lên, trầm giọng nói: " Đã điều tra thích khách từ đâu mà tới chưa, thế mà dám can đảm ám sát Thái tử ngay giữa lòng hoành thành?"
Vệ binh lắc đầu, chỉ nói thích khách xuất hiện ở trong hẻm, bị không ít bá tánh thấy, dẫn đến hoảng loạn không ít, mà lúc một quan binh lính gần đó chạy tới, đám thích khách kia giống như là đã biết trước, đâm Thái Tử bị thương liền nhanh chóng bỏ chạy.
Vệ Tây Châu nhíu mày, trầm tư một lát, đột nhiên nghiêng đầu mang vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Bạch Quả.
Bạch Quả mím môi: "Cữu cữu......!Là muốn vào cung sao?"
"Thái Tử bị ám sát là chuyện trọng đại, cữu cữu cần phải vào cung xem xét......" Vệ Tây Châu đi đến hết sờ mặt rồi tóc Bạch Quả, "Thực xin lỗi, cữu cữu đêm nay không thể bồi cùng nhau ăn tiệc tẩy trần rồi."
Bạch Quả nghe vậy vội lắc đầu nói: "Cữu cữu mau vào cung đi......!con......!Không cần bồi đâu."
Vệ Tây Châu lại nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Lương Âm, Vệ Lương Âm cũng thúc giục ông chạy nhanh tiến cung đi, vì thế liền không hề ở lâu, lập tức giục ngựa chạy tới hoàng cung.
"Haizz, làm Thái Tử thật là không dễ dàng."
Vệ Lương Âm chống cằm, gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng cảm thán nói.
Bạch Quả khẩn trương hỏi: "Thái Tử điện hạ sẽ không có việc gì chứ......"
Vệ Lương Âm chỉ nói mình cũng không biết.
Trong phòng ăn Vệ phủ, hai người an tĩnh dùng xong một bữa cơm tẩy trần, trong mắt từng người đều mang theo nồng đậm lo lắng.
————
Thái Tử bị ám sát, thương thế không rõ, sinh tử không biết.
Nghĩ đến, chắc chắn sẽ có nhiều người một đêm không ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Quả: Hoàng gia thật đáng sợ!
Thái Tử: Ai nói là ta đã chết??
Ngày mai buổi chiều 6 giờ phát chương mới, nếu không có tác giả liền livestream ăn bàn phím=)))
...........