Tiểu Thê Bảo


Thẳng đến buổi tối giờ Tuất canh ba, trong cung mới có người được Tấn Nguyên Đế đồng ý truyền tin đến các thế gia trong kinh, nói là Thái Tử điện hạ tuy bị thích khách đâm bị thương, nhưng thương thế không nặng, chỉ là bị đâm bị thương cánh tay phải, sau khi được các thái y băng bó thì thương thế không còn đáng ngại.

Mà các thống lĩnh của vệ quân cùng vài vị có địa vị lớn trong kinh đều lưu lại trong cung, tuân mệnh truy ra kẻ đứng sau màng hành thích Thái Tử.

Vệ Tây Châu thấy màn đêm đã buông xuống liền ngủ lại trong cung, Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm sau khi biết được tin, rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi, nên đã ghé vào ngủ say.

Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, Vệ Tây Châu mỏi mệt đi từ trong cung trở về, ông một đêm không ngủ, vội vàng rửa mặt vực dậy chút tinh thần, đi đến phòng ăn, ăn đồ ăn sáng thì mới phát hiện Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm đang ngồi ở trong phòng, ánh mắt sáng ngời mà chờ mình, đáy mắt đều nói lên là muốn bà tám.

Vệ Tây Châu không khỏi có chút bật cười, hỏi Bạch Quả: "Tối hôm qua con ở trong phủ ngủ có ngon không?"
Bạch Quả gật đầu, nói tốt.

"Tối hôm qua phụ thân ở trong cung cùng vài vị đại nhân chính là tra người chủ mưu sau màn ám sát Thái Tử hả?" Vệ Lương Âm cầm cái bánh bao nấm đông cô tử đưa cho Bạch Quả, lại cầm lấy cái bánh bao thịt nhét vào tay Vệ Tây Châu, vội gọi bọn họ ngồi xuống vừa ăn vừa nói.

Tối hôm qua Vệ Tây Châu vốn không ăn được nhiều, ngửi thấy mùi hương của bánh bao liền nhịn không được cạp ăn mấy cái mới, từ từ nói: "Thẩm vấn ra được, tên thích khách ám sát là tàn dư của đám tham ô kho lúa ở Giang Nam mấy năm trước do Thái Tử hạ lệnh tra rõ mà bị túm đuôi.

Nhưng mà lần này thật đúng là nhờ có Tĩnh Vương, nếu không có Tĩnh Vương lúc trên đường hồi phủ vừa vặn gặp phải đám người kia có hành tung đang nghi, nên âm thầm sai người đem đám này bắt lấy, bằng không thì đám kia cũng chạy ra khỏi thành rồi."
Vệ Lương Âm nghe vậy không khỏi hỏi: "Tĩnh Vương điện hạ tại sao lại nghĩ bộ dạng của những người đó khả nghi?"
Bạch Quả cũng buông đũa, hai tròng mắt tràn đầy tò mò.

"Chỉ có thể nói là đúng lúc." Vệ Tây Châu cảm thán một tiếng nói, "Mấy tên thích khách lành nghề kia thấy ám sát Thái Tử không thành liền dịch dung cải trang thành bộ dáng của bình dân, Tĩnh Vương nói lúc mình đang ngồi trên xe ngựa vô tình thấy đám người gánh trái cây hướng ra ngoại thành, không ngờ có bá tánh tới gần mua trái cây, những người đó một mở miệng muốn tống cổ, liền vô tình làm lộ khẩu âm Giang Nam của mình."
"Chỉ nghe giọng nói......!Tĩnh Vương liền sinh nghi?" Vệ Lương Âm chép chép miệng, nhỏ giọng thầm nói, "Vậy bệnh đa nghi của hắn cũng quá nặng rồi đấy."
Vệ Tây Châu rất thính, nghe thấy lời nhi tử lẩm bẩm, liền vỗ vỗ y trán, bất đắc dĩ nói: "Chuyện nhỏ không đáng ngại, Tĩnh Vương lần này làm quả thật không tồi."
Bạch Quả ngồi ở một bên, cũng gật gật đầu theo.

Vệ Lương Âm nghiêng đầu thấy Bạch Quả ngây ngốc hùa theo cha mình khen ngợi Tĩnh Vương kia, liền nhịn không được buồn bực.

Tên Tĩnh Vương kia nhìn là biết có bệnh đa nghi nặng, cảm xúc không dễ nắm lấy, biểu đệ ngốc của y nghe xong không sợ hãi, mà còn gật đầu theo, thật là......!
"Cha, mau dùng xong bữa sáng, con mang biểu đệ đi dạo." Vệ Lương Âm đánh gãy cái đề tài này, kéo Bạch Quả mới ăn xong chớp chớp mắt nói.

Vệ Tây Châu không muốn tên tiểu tử này cứ lắc lư trước mặt mình, xua xua tay nói: "Chờ lát nữa các con đi thì nhớ tới phòng thu chi lấy chút bạc, thích cái gì thì mua cái nấy."
Vệ Lương Âm hoan hô một tiếng: "Cha, cha nói, muốn mua cái gì cũng được?"
Vệ Tây Châu trừng y một cái, nhìn về phía Bạch Quả, dặn dò nói: "Bạc đều để ở chỗ Bạch Quả, Quả Quả nhớ giám sát biểu ca con, nếu là nó đòi mua mấy thứ tào lao, thì không cần thay nó trả tiền."
Bạch Quả co quắp bất an mà nhìn về phía Vệ Lương Âm, hơi mở miệng muốn thay y biện giải vài câu, lại bị Vệ Lương Âm giữ chặt, dùng ánh mắt ra hiệu.

Bạch Quả: "......?"
Vệ Lương Âm nhìn cậu chớp chớp mắt, lại nhìn cha mình nói: "Vâng vâng vâng, tiền đều giao cho biểu đệ quản."
Vệ Tây Châu nhíu mày, hoài nghi mà nhìn Vệ Lương Âm.

Vệ Lương Âm đứng dậy, lôi kéo Bạch Quả chạy: "Cha, chúng ta đi đây!"
Tới phòng thu chi lấy chút bạc, Vệ Lương Âm quả thực đem toàn bộ tiền nhét vào túi tiền của Bạch Quả, liền chờ không nổi gấp gắp lên phố.

Ra ngoài Vệ phủ, hai người bọn họ đều là không quen thuộc địa hình hoành thành, chỉ là đi đến nơi nào liền tham quan nơi đó, không bao lâu, trên tay mỗi đứa đều có một xâu kẹo hồ lô.

Kẹo hồ lô được làm rất tinh xảo, giữa quả sơn tra có một lỗ hổng, bên trong bao chút khoai lang tím, rồi bọc bên ngoài là một lớp đường, cắn một ngụm chua ngọt mềm mềm.

Bạch Quả ăn một ngụm, chua chua ngọt ngọt, chỉ chốc lát sau liền ăn xong, ngược lại Vệ Lương Âm không thích hương vị như này cho lắm, ăn một viên còn lại đưa hết cho Bạch Quả, còn mình thì chạy qua bên đường mua cái giấy da lửa đốt ăn(??).

Hai người đi dạo trên đường, thấy cái gì ăn có vẻ ngon chơi có vẻ vui liền mua thử cho biết, nhìn giống như mấy tên nhà quê từ trên núi xuống lần đầu tới hoành thành, nhìn là biết tấm chiếu mới chưa trải sự đời.

Huống chi lúc ra ngoài hai người cực kỳ tùy ý, không muốn mang người hầu đi cùng, vì thế, nhiều người nổi lên tâm tư xấu xa lừa gạt kiếm chút đỉnh.

"Hai song nhi, không có ai đi theo."Ở một con hẻm nhỏ, mấy người giả trang bình dân đứng ở chỗ tối, chụm vào nhau thầm thì nói.

Cuối cùng, tên cầm đầu dứt khoát quyết định, cười hắc hắc, xoa xoa tay nói, "Là một con mồi béo bở, các huynh đệ, chuẩn bị giàu rồi."
Tuy ở dưới chân thiên tử, nhưng hoành thành vẫn xuất hiện những tên không sạch sẽ chuyên ăn cắp vặt, đại quan, quý nhân đi ra ngoài lúc nào cũng có tùy tùng cùng thị vệ bên người, loại người này mấy kẻ chuyên ăn cắp một là không dám chọc, hai là muốn trộm cũng trộm không được, cho nên mục tiêu lúc nào cũng là mấy tên mới tới hoành thành, không có quan hệ với bá tánh ở đây.

"Lên!"
Hôm nay phát hiện đối tượng phát tài, mấy cái kẻ chuyên ăn cắp cũng không hề do dự, cúi đầu đi vào bên trong phố.

Lúc đó Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm đang đứng chờ ở một quầy làm kẹo đường, không hề hay biết có mấy kẻ muốn trộm túi tiền của bọn họ.

"Mấy vị cũng biết, là quân tử không nên giậu đổ bìm leo."
Đột nhiên, có một giọng nói nhàn nhạt quen thuộc phát ra từ phía sau Bạch Quả.

Bạch Quả quay đầu lại, liền thấy phía sau có mấy người thị vệ ngăn chặn hành động của nam nhân kia, thần sắc cung kính.

Mà người ở bên cạnh thị vệ, mặc trường bào ngọc, người thẳng tắp......!
"Tĩnh Vương điện hạ?" Bạch Quả hơi hơi kinh ngạc nói.

Tác giả có lời muốn nói:
Tĩnh Vương: Đến phiên ta làm anh hùng cứu mỹ nhân!
...........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui