Trương quý quân được thái y khám ra hỉ mạch, có mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Tấn Nguyên Đế ngoài miệng nói không thích sủng hạnh song nhi, nhưng từ trước đến nay luôn đối đãi rộng lượng với cung phi có thai, Trương quý quân bệnh tật ốm yếu từ trong bụng mẹ, cho dù ở trong cung điều dưỡng tốt mấy năm, dùng qua nhiều dược liệu đều không tốt lên bao nhiêu.
Mấy năm trước có thái y giúp Trương quý quân bắt mạch, kết luận cuộc đời này của Trương quý quân chú định là vô pháp dựng dục con nối dõi, còn đem tin tức này truyền khắp toàn bộ hậu cung, cung phi khác liền nói mấy lời châm chọc bên tai Trương quý quân, nhưng cố tình chỉ trong hai ba năm, mặt đã bị tát cho sưng.
Trong đó, kinh hỉ nhất xem ra là Tấn Nguyên Đế cùng Triệu thái hậu, ban thưởng liên tiếp như nước chảy đi vào trong tẩm cung của Trương quý quân, Trương quý quân còn đang ngốc lăng chưa tin được đó là sự thật, bên kia là ngọc lưu li trân quý, tơ lụa, bạc trắng hoàng kim đang ở ngay trước mắt.
"Quý quân, chúng ta ở trong cung xem như là khổ tận cam lai."Cung nữ bên người lúc trước là của hồi môn đi theo vào cung hốc mắt hồng lên hu hu nói.
Trương quý quân lại cười rộ lên: "Từ khi tiến cung tuy không nhiều quân sủng, nhưng có phân vị của bổn cung, chưa từng có người dám khinh nhục bổn cung, sao có thể nói là khổ?"
Cung nữ bên người nghe vậy, vội nín khóc mỉm cười nói: "Là nô tỳ nhất thời nghĩ sai, mới vừa rồi thái y bắt mạch nói thân thể của quý quân nửa năm gần đây khoẻ mạnh không ít, đồng thời người mang thai con vua, nên nói là mừng vui gấp bội mới đúng!"
Trương quý quân cúi đầu sờ sờ bụng nhỏ của hắn, lộ ra tươi cười ôn hoà, lại ngước mắt nói: "Ngươi thả tin tức ra ngoài cung, kêu mẫu thân chuẩn bị chút tạ lễ, lần lượt đưa đến ba vị Vương phi trong phủ, Tần Vương phi, Tĩnh Vương phi, Dự Vương phi......!Nếu không phải nhờ các nàng, nghĩ đến có lẽ đến bây giờ bổn vương cũng không biết mình mang thai, lại tiếp tục muốn mấy thuốc đó."
Thân thể hắn là cái ấm sắc thuốc quanh năm, uống qua vô số dược, có một số dược có dược tính mạnh mẽ, nếu không có ba vị Vương phi mở miệng khuyên bảo hắn làm lay động chút tâm tư, chỉ sợ hài nhi khó được này của hắn có duyên nhưng không có phận.
Nghĩ đến loại cảnh tượng đó, thân thể Trương quý quân run lên, sợ là chịu không nổi.
Cung nữ bên người cũng nghĩ đến chuyện này, biểu tình hàm chứa cảm kích, nghiêm túc gật đầu: "Quý quân yên tâm, nô tỳ liền đưa tin đến phủ đệ, có lẽ khi phu nhân nghe được tin tốt của quý quân, nhất định lại muốn đi chùa Hàn Sơn bên ngoài kinh tạ lễ thần."
Trương quý quân lắc đầu cười cười, trong mắt tràn đầy chờ mong đối với hài nhi chưa thành hình trong bụng.
Nhưng mà, trong tẩm điện Trương quý quân hài hoà thế nào, Hà Huệ tần đầu kia lại xé nát bảy tám cái khăn tay.
Ỷ vào trong bụng có mang con vua, từ sau khi Hà Huệ tần phục sủng trong tiệc cuối năm liền luôn nổi bật, nàng làm cung phi mười mấy năm khó khăn lắm mới hoài long thai, cho dù ăn, mặc, ở, đi lại đều được bọn nô tài trong cung nâng lên không ít cấp bậc, dựa theo chi phí mỗi ngày, so với bốn phi cộng lại còn xa xỉ hơn nhiều.
Hà Huệ tần là nhân vật đang đắc ý, nhưng mắt thấy thân phận ngày được dâng cao, không biết sao trên mặt nàng lại nổi lên mất vết lốm đốm, dung mạo vốn diễm lệ lại bị vết ban che phủ, vô duyên vô cớ làm dung nhan già đi vài phần, ngay cả Tấn Nguyên Đế cũng từng hai ba ngày đi tới đây gặp nàng một lần, biến thành nửa tháng mới đặt chân tới chốc lát, cũng sẽ không lựa chọn ngủ lại.
Nàng là kẻ nghi thần nghi quỷ, luôn cho rằng là đồ vật ăn uống hằng ngày của nàng có người động tay động chân, nhưng làm loạn thỉnh thái y tới xem vài lần, thái y lại chỉ nói đây là hiện tượng bình thường của người mang thai, có nữ nhân sau khi mang thai có thể xuất hiện vết ban béo phì.
Này nhưng làm Hà Huệ tần chịu không nổi, muốn kêu thái y chẩn trị bệnh này của mình, nhưng nàng hoài long thai, thái y làm sao dám khai dược cho nàng, chỉ dỗ Hà Huệ tần uống một đống đồ bổ, vết ban thì không hết, người còn béo lên ba vòng, không còn sắc đẹp vô song.
Mà ở thời điểm này, Trương quý quân đồn là không thể có thai thế mà lại có hỉ! Cảm xúc phập phồng làm Hà Huệ tần choáng cả đầu, xé khăn còn chưa hết giận, thấy cung nữ nâng một chén trà nóng, tức giận hất văng ly trà, thanh âm bén nhọn nói: "Tiện nhân nhà ngươi! Là cố ý muốn bỏng chết bổn cung cùng hài nhi trong bụng phải không!"
Tiểu cung nữ kia bị tạt cả người ướt nhẹp, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ không phải cố ý! Nô tỳ không có muốn hại nương nương cùng tiểu hoàng tử trong bụng nương nương! Nương nương minh xét, tha cho nô tỳ!"
Hà Huệ tần dùng chân đạp lên bả vai tiểu cung nữ, cung nữ kia quỳ không được, trực tiếp bò trên mặt đất.
"Chà, tỷ tỷ thật đúng là hung dữ." Một âm thanh mỹ lệ của nữ nhân bỗng nhiên truyền vào trong điện, Huệ tần ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi cài trâm màu xanh biếc, mặc trang phục của cung phi màu hồng cánh sen, cười khanh khách mà đi vào trong điện, thương tiếc mà nâng dậy tiểu cung nữ kia, chậm rãi nói, "Trời thấy còn thấy thương, ngươi đúng là số khổ, mau đi thay quần áo đi, tránh bị nhiễm lạnh."
Tiểu cung nữ ngước mắt, run run rẩy rẩy mà kinh ngạc nói: "Bảo......!Bảo tiệp dư nương nương!"
Bảo tiệp dư cười cười, ôn nhu nói: "Là ta."
"Sao ngươi lại tới đây?" Hà Huệ tần nhìn thấy người tới, đồng tử co rụt lại, đôi tay theo bản năng che ở trên bụng nhỏ.
Bảo tiệp dư đi vào tẩm điện của Huệ tần giống như tới nhà mình vậy, tự nhiên ngồi lên một chỗ ngồi, cười khẽ nói: "Có lẽ từ biệt mấy tháng, phương pháp giáo huấn người hầu trong cung của nương nương vẫn không thay đổi, không chút tiến bộ nào."
Hà Huệ tần: "Ngươi làm càn!"
"Tỷ tỷ, muội muội làm càn chỗ nào?" Trên mặt Bảo tiệp dư lộ ra chút ủy khuất, đáy mắt cũng không hề có ý cười, nàng tùy ý đánh giá bài trí trong tẩm điện một chút, chống cằm nói, "Nếu là nói làm càn, muội muội lại cảm thấy tỷ tỷ mới thật sự là làm càn, chỉ là một phi tần nho nhỏ thôi, thế nhưng thoạt nhìn so với chi phí ăn mặc của Hoàng Hậu nương nương còn xa xỉ hơn, nếu để bá quan văn võ trong triều bắt được......!Ai nha, nhưng thế thì nguy mất thôi."
Hà Huệ tần nghe nàng nói, trong miệng nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi rốt cuộc tới đây làm cái gì?"
Bảo tiệp dư cười cười: "Chỉ là nhàm chán, muốn cùng tỷ tỷ nói chuyện cũ, không nghĩ là......!Tỷ tỷ không chào đón muội muội sao?"
"Ai cùng ngươi tỷ tỷ ngươi muội muội!" Sau khi Hà Huệ tần mang thai tính tình liền trở nên hỉ nộ bất thường, dễ bị chọc giận, nàng chán ghét gương mặt của Bảo tiệp dư, không khỏi há mồm nói, "Cho dù bây giờ ngươi được sủng ái, cũng không thay đổi được việc ngươi chỉ là một tiện tì có chút nhan sắc bò lên long sàng thôi! Năm đó rửa chân cho bổn cung, chẳng lẽ ngươi một nô tỳ đê tiện như ngươi đã quên?"
Bảo tiệp dư biến sắc: "Ngươi ——" miệng nàng phun nửa chữ, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, cười mỉm chi nhìn về phía bụng của Huệ tần, "Huệ tần nương nương nói như vậy, muội muội thật ra cũng nhớ chút chuyện cũ, nhớ đến nương nương ngài cho ta đại ân đại đức, muội muội ở chỗ này cho dù cả đời không dám quên......"
Nàng nói ôn nhu, nhưng Hà Huệ tần lại cố tình nghe ra chút ý vị ngoan độc.
Ôm bụng, nàng thấy ánh mắt của Bảo tiệp dư dừng ở trên người mình không dời đi, trong lòng không biết vì sao có chút hoảng loạn: "Ngươi nhìn chằm chằm vào bổn cung làm gì."
Bảo tiệp dư nói: "Muội muội đang nhìn bụng ngài, dân gian nói bụng nhòn nhọn là nam nhi, mượt mà là nữ nhi hoặc song nhi, muội muội chỉ nhìn, cái bụng tròn xoe của nương nương, có lẽ là một tiểu công chúa hoặc là tiểu công tử."
Sau khi Hà Huệ tần mang thai không muốn nghe nhất điều này, nàng một lòng nhận định trong bụng chính là một tiểu hoàng tử, nghe được Bảo tiệp dư nói vậy, tức đến nỗi cả người run rẩy, nhưng nàng theo bản năng cúi đầu, nhìn cái bụng tròn vo không chút nhọn nào của mình, nháy mắt trước mắt tối sầm, tức đến ngất xỉu!
Bảo tiệp dư thấy thế, hơi hơi kinh ngạc, lại như cũ không vội không nóng nảy nói: "Thân thể tỷ tỷ sao yếu vậy, sao lại ngất rồi? Còn không mau kêu người tới tuyên thái y, đừng để xảy ra chuyện gì không tốt."
Hai đời nhìn sủng phi tranh đấu mắt thường có thể thấy được tràn ngập khói thuốc súng, các cung nhân đều lui ở một chỗ không dám lên tiếng.
Bảo tiệp dư lộ ra nôn nóng lo lắng, đáy mắt lại đều là vui sướng khi có người gặp hoạ.
Chờ thái y tiến đến, kinh hãi dùng kim châm đánh thức người dậy, Hà Huệ tần mới từ từ chuyển tỉnh: "Ta làm sao vậy?"
"Tỷ tỷ tức giận, mới vừa rồi hôn mê bất tỉnh." Bảo tiệp dư bắt lấy tay Hà Huệ tần, rơi xuống hai giọt nước mắt, "Ngài thế mà hù chết muội muội, nếu tỷ tỷ có bất trắc gì, muội muội nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể làm rõ."
Nàng hu hu khóc lóc, Tấn Nguyên Đế chạy tới xem nhìn thấy một màn này.
Bảo tiệp dư là phi tử yêu mến của ông, tất nhiên cưng một ít, bước tới nâng nàng dậy, bất đắc dĩ lau nước mắt ở khoé mắt nàng: "Huệ tần ngất xỉu thì có quan hệ gì với ngươi? Cái tính tình mít ướt này của ngươi khi nào mới sửa đây?"
Bảo tiệp dư tất nhiên yếu ớt nói: "Tính tình thần thiếp không đổi được, chính là thích khóc, chẳng lẽ bệ hạ ghét bỏ?"
Tấn Nguyên Đế dỗ nàng: "Trẫm sao có thể ghét bỏ ái phi?"
Lời này nói ra, Bảo tiệp dư nín khóc mỉm cười, ôm cánh tay Tấn Nguyên Đế không buông tay.
Hà Huệ tần cho dù ở thời điểm sủng ái nhất cũng cũng chưa từng dám làm nũng vậy với Tấn Nguyên Đế, nàng mới vừa tỉnh lại, Tấn Nguyên Đế lại chỉ liếc nàng một cái liền không thèm nhìn, chỉ lo hống cái tiện nhân kia, thực sự làm nàng tức giận trong lòng một lần nữa: "Bệ hạ!"
Tấn Nguyên Đế lúc này mới nhớ tới là đang ở tẩm điện của Huệ tần, nhàn nhạt mà ngước mắt nhìn nàng: "Thái y nói là ngươi tức giận quá nên bất tỉnh, sao lại thế này?"
Hà Huệ tần cắn cắn môi, sắc mặt tái nhợt mà che bụng lại, đang muốn mở miệng, không ngờ lại bị Bảo tiệp dư đoạt trước: "Đều là thần thiếp sai, vốn là hôm nay tới bái kiến tỷ tỷ, là muốn dính chút phúc khí của tỷ tỷ, không ngờ thần thiếp nói sai lời, làm tỷ tỷ tức giận."
Tấn Nguyên Đế nhíu nhíu mi: "Ái phi nói gì làm làm Huệ tần tức giận?"
Bảo tiệp dư thấp cúi đầu, giống như là hài tử làm sai: "Trước kia thần thiếp chỉ nghe từ một lão nhân nói, nói là bụng nhòn nhọn là nam nhi, còn bụng tròn tròn là nữ nhi hoặc song nhi, thần thiếp nhìn đến bụng tỷ tỷ, không chút nghĩ ngợi liền nói câu đó, ai ngờ tỷ tỷ nghe xong, cho rằng thần thiếp là châm chọc trong bụng nàng không phải là tiểu hoàng tử......"
Tấn Nguyên Đế nghe vậy, nhìn về phía bụng của Hà Huệ tần, sau một lúc lâu nhàn nhạt nói: "Quả thật tròn xoe."
Hà Huệ tần không dám tin tưởng: "Bệ hạ?!" Nàng vừa nói ra, chỗ bụng liền truyền đến một trận đau đớn, cảm giác đau đớn này ngày càng mạnh, nhịn không được làm mặt nàng trắng bệch bắt lấy cung nữ bên người nói, "Bụng, bụng ta đau quá, đau quá!"
Thái y ở bên ngoài chưa đi xa, nghe được tiếng vội chạy vào, nhìn thấy hạ thân của Hà Huệ tần bắt đầu đổ máu, không khỏi kinh hãi nói: "Huệ tần nương nương sắp sinh non, mau! Mau kêu bà mụ lại đây! Còn thỉnh bệ hạ cùng Bảo tiệp dư nương nương đi ra ngoài trước, để vi thần giúp Hà Huệ tần nương nương kéo chút thời gian!"
Tấn Nguyên Đế cũng kinh ngạc một chút, kéo tay Bảo tiệp dư: "Theo trẫm ra ngoài trước"
Ánh mắt Bảo tiệp dư tối sầm lại, rũ xuống hai mắt ẩn ẩn đắc ý mà nhìn Hà Huệ tần một cái.
Mà cái liếc mắt này, Hà Huệ tần mẫn cảm nhận thấy được, càng đau đớn hét lên một tiếng, đáy mắt tràn đầy ghen ghét với Bảo tiệp dư.
Đáng tiếc nàng hiện nay đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, còn nghe theo phân phó của thái y hít sâu, chỉ cố nén đau chờ đợi bà mụ đã đến.
Hài tử trong bụng của Hà Huệ tần chỉ được hơn bảy tháng, lần này đẻ non cho dù có thể bình an sinh hạ, khả năng hài tử có thể sống không vẫn là một ẩn số, mọi người trong cung nghe được tin này, người thì vui sướng khi người gặp họa, nhưng càng nhiều cung phi đều coi chuyện như không hề liên quan đến bản thân, chỉ có Triệu thái hậu phái người tới hỏi một câu.
Tấn Nguyên Đế thật ra cũng không có quá nhiều kiên nhẫn chờ cung phi sinh con, nhưng bất đắc dĩ Bảo tiệp dư trong lòng ông lại đang tự trách, ông liền nhịn không được giữ lại, thở dài nói: "Ái phi chớ có lo lắng."
Hốc mắt Bảo tiệp dư hồng hồng, thấp thấp lên tiếng.
Nói đến, Hà Huệ tần thực sự thuận lợi sinh thai này, có lẽ là bởi vì hài tử không đủ tháng, vóc người nhỏ, em bé mới vừa sinh hạ nhắm chặt mắt, suy yếu mà đã khóc một tiếng, liền không có động tĩnh.
Hà Huệ tần khổ sở chống đỡ thân mình, bắt lấy người bên cạnh hỏi: "Là, là tiểu hoàng tử hay là công chúa?"
Bà mụ đỡ đẻ cười không thấy mắt, đại hỉ nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là tiểu hoàng tử!"
Hà Huệ tần nghe vậy, miễn cưỡng thả lỏng tinh thần chớp mắt, còn không kịp lộ ra biểu tình, người đã hôn mê.
Bên ngoài phòng sinh, Tấn Nguyên Đế cũng biết tin đứa nhỏ mới sinh của Huệ tần, ông cao hứng vỗ tay, gọi người thưởng Huệ tần một ít đồ bổ, liền hỏi lão thái giám Triệu Lâm hầu hạ bên người: "Dựa theo thứ tự, đứa nhỏ chính là con trai thứ bảy của trẫm?"
Lão thái giám Triệu Lâm cười tủm tỉm nói: "Bệ hạ nói không sai."
Ngoại trừ mấy vị hoàng tử thành niên được phong thân vương, dưới gối Tấn Nguyên Đế thật ra còn có hai vị hoàng tử vị thành niên, nhưng mẹ đẻ của hai vị hoàng tử kia không có địa vị trong cung, cho nên cũng không nổi bật được.
Tấn Nguyên Đế gật gật đầu, trầm tư một chút nói: "Vậy thất tử ban tên Lưu, Tạ Lưu."
Lúc này Bảo tiệp dư đi tới, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chúc mừng bệ hạ có long tử."
Tấn Nguyên Đế nhìn nàng, bỗng dưng cười rộ lên nói: "Lại nói tiếp, hôm nay trẫm muốn cho ái phi một kinh hỉ."
Bảo tiệp dư nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ muốn cho thần thiếp kinh hỉ gì?".