Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 15

Những nốt nhạc cuối cùng của khúc dương cầm vẫn còn quanh quẩn trên không trung của trường trung học Hằng Kim, nhà kho cũ không biết đã bị dỡ bỏ vào năm nào, cỏ dại mọc lan tràn khắp khu đất trống, từng đóa hoa dại nho nhỏ không biết tên nở khắp nơi, màu sắc khác nhau, thật tươi mới.

Mộ Nam Kiều đứng ở trên mảnh đất trống này, rũ mắt nhìn những bông hoa nhỏ lay động theo gió.

Có tiếng sột soạt vang lên ở đầu tường sau lưng, hắn quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của một nam sinh đang trèo tường. Đối phương mặc đồng phục học sinh của trường trung học Hằng Kim, một chân đã bước qua tường, dường như không nghĩ tới chỗ này cũng có người, cậu ta ngơ ngác mà nhìn Mộ Nam Kiều, thử thăm dò hỏi: "Anh là?"

Mộ Nam Kiều nhướng mày, làm một cái thủ thế tùy ý.

Nam sinh nhẹ nhàng thở ra, lưu loát từ trên đầu tường nhảy xuống, động tác thuần thục như thế chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên cậu ta làm loại sự tình này.

" Em còn tưởng anh là lãnh đạo của trường nữa chứ, làm em sợ muốn chết." Nam sinh vỗ vỗ bụi bẩn trên tay, cởi áo khoác của bộ đồng phục ra, tùy tiện mà khoác lên cánh tay, hỏi: "Anh đứng ở chỗ đất hoang này làm gì vậy?"

Đứng ở chỗ này được một lát, mùi thuốc lá cùng mùi rượu trên người Mộ Nam Kiều cũng bị gió thổi tan đi rất nhiều, hắn cũng tính toán trở về, hai người cùng nhau đi về hướng lối đi bộ.

Đối với vấn đề vừa rồi của nam sinh, ngữ điệu của Mộ Nam Kiều lười biếng thuận miệng đáp: "Suy nghĩ xem sau khi khống chế được cổ phần của Hằng Kim, thì nên xử lý miếng đất trống này như thế nào."

Nam sinh nửa tin nửa ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn vài cái.

Bất luận là một người nào đó nói ra lời này, đại khái đều là thuận miệng nói bậy, nhưng không biết vì sao, cậu ta cảm thấy người này không hề nói giỡn.

" Tôi đệt.... nhảy tường thôi mà còn gặp được một ông lớn...." Cậu ta nhỏ giọng nói thầm hai câu, sau đó nhanh chân đuổi theo Mộ Nam Kiều, " Anh trai, em mời anh một ly thế nào?"

Mộ Nam Kiều:......

Xác nhận bằng mắt, đây chính là "nhà ngoại giao" không thể nghi ngờ.

Ở Thân Thành có rất nhiều người muốn được uống một ly với Mộ Nam Kiều, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn trở lại tiểu khu, lấy cớ xem mấy con mèo nhỏ để uống một ly với nhóc hàng xóm nhà hắn.

Khuôn mặt của hắn lạnh nhạt, ý tứ cự tuyệt rõ ràng, nhưng vẫn là nhắc nhở tên nhóc con này một câu: "Trẻ vị thành niên không được uống rượu."

" Ai nói là uống rượu." Nam sinh chỉ ngón tay về phía bên kia đường, " Đấy, uống trà sữa, tiệm trà sữa của nhà này uống ngon lắm, nếu chờ đến lúc tan học, thì đội ngũ xếp hàng có thể kéo dài tới cổng trưởng luôn, em cố ý trèo tường ra ngoài mua trước, mua cho bạn gái của em!"

Tên nhóc vị thành niên này vậy mà còn có bạn gái, Mộ Nam Kiều im lặng.


Lúc lấy lại tinh thần, hắn đã cầm theo hai ly trà sữa đứng trước cửa phòng 501 rồi.

Đã rất nhiều năm hắn không uống loại có nhiều calo như thế này, không biết Lộc Kỳ có uống hay không, hắn cứ đứng chần chừ ở cửa một lát, lại bị chính bộ dáng rối rắm này của mình làm cho bật cười.

Có cái gì mà phải do dự chứ, lẽ ra hắn nên sớm mời Lộc Kỳ uống trà sữa mới đúng, thời thiếu niên không uống được, hôm nay vừa lúc bù lại, nếu Lộc Kỳ không thích....

Vậy vừa hay hắn có thể hỏi một chút xem cậu thích uống cái gì.

Thành công thuyết phục được bản thân, Mộ Nam Kiều giơ tay rõ cửa.

Bên trong cánh cửa truyền tới âm thanh " cạch cạch" cửa tạm ngừng một chút rồi lại có tiếng mở cửa ra.

Mộ Nam Kiều giơ trà sữa trong tay lên, "Lúc tan làm tôi đi ngang qua một tiệm trà sữa, không biết cậu....."

Bên trong cánh cửa, Lộc Kỳ đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ.

Ý cười của hắn lập tức biến mất, hắn nhíu mày nhìn những chỗ đã đỏ ửng kia, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lộc Kỳ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ thở phì phì nghiêng người, nghẹn ngào nói: "Anh vào đi."

Mộ Nam Kiều vào nhà, đem trà sữa đặt ở huyền quan, hắn treo áo khoác lên giá rồi cúi đầu thay giày. Hắn sốt ruột muốn biết tại sao Lộc Kỳ lại tức giận như thế, nhưng vì chân hắn dài lại phải chen chúc ở nơi huyền quan nhỏ hẹp này, khiến hắn chật vật mãi không xong, còn dẫm vào chân của mình.

Trên chiếc giày được làm thủ công tại Ý in rõ một vết dấu giày khác, Mộ Nam Kiều cũng không quan tâm, hắn đi dép vào trong phòng khách, lại được Lộc Kỳ đưa cho một cái Ipad.

Trên Ipad đang chiếu một chương trình, trên bàn trà nhỏ còn có trái cây đã gọt vỏ, có thể tưởng tượng vừa rồi Lộc Kỳ nằm trên sô pha này ăn trái cây xem tổng nghệ, sao lại khiến bản thân tức giận thành thế này rồi?

Mộ Nam Kiều nhấn vào video.

Trên màn hình xuất hiện một minh tinh.

Chỉ nhìn sơ qua khí chất và ngoại hình của cậu ta thì thấy có chút giống Lộc Kỳ, tuy rằng đường nét khuôn mặt của cậu ta tinh tế xinh đẹp hơn Lộc Kỳ một chút, nhưng cái loại tinh tế này nhìn quá mức giả, trang điểm lại có chút đậm.

Người này Mộ Nam Kiều có biết, chính là tên minh tinh được Lâm Uyên bao nuôi.

Nhưng sao Lộc Kỳ lại biết được?

Hắn nghi ngờ mà nhìn vào mắt Lộc Kỳ, giả bộ không biết mà hỏi: "Đây là ai?"


"Là một minh tinh." Lộc Kỳ rướn người qua, nhấn vào màn hình nói: "Cái này không quan trọng, anh xem đoạn sau một chút."

Cậu vừa nhích qua, Mộ Nam Kiều liền nhìn thấy trên đỉnh đầu của cậu có một nhúm tóc dựng đứng lên, thì ra cái nhúm tóc này không ngoan như vậy là do ở chỗ đó có một cái xoáy tóc.

" Chính là chỗ này!" Lộc Kỳ vỗ một phát vào cánh tay Mộ Nam Kiều, " Anh xem chỗ này."

Lúc này Mộ Nam Kiều mới đem tầm mắt từ trên đỉnh đầu của cậu dời trở về Ipad, cúi đầu xem.

Nội dung của chương trình này nói về cuộc sống hằng ngày, điều bất ngờ là tay nghề nấu nướng của minh tinh này rất tốt. Khi tổ chương trình yêu cầu làm cơm hộp, những vị khách mời khác chỉ tùy tiện làm một chút để lừa gạt cho qua, chỉ có mỗi cậu ta, làm ba mặn một canh, cất vào hộp giữ nhiệt một cách gọn gàng.

Khi những khách mời khác hỏi sao cậu ta có thể nấu ăn ngon như vậy, minh tinh kia cười ngại ngùng: "Tôi có một người bạn tốt, đoạn thời gian trước dạ dày của anh ấy không thoải mái, đều là do tôi nấu cơm đưa cho anh ấy."

Những vị khách mời khác lập tức nhốn nháo, nói rằng quan hệ bạn bè này không bình thường phải không?

Minh tinh nhỏ kia chỉ cúi đầu, mím môi cười, cái thái độ không thừa nhận cũng không phủ nhận này, vô cùng mờ ám.

Lộc Kỳ nói từng chữ qua kẽ răng: "Hộp cơm này tôi đã từng thấy qua rồi."

Mộ Nam Kiều:???

" Lúc đầu tôi còn nghĩ, có thể là cùng một kiểu hay không, sau đó tôi thấy những món ăn mà cậu ta đã làm, còn có cách ép cơm vào khuôn tạo ra một con chim cánh cụt nhỏ...." Lộc Kỳ hít sâu một hơi, " Lúc tôi nằm viện, chính là ăn cơm của người ta làm cho! Tôi còn tưởng rằng là do Lâm Uyên làm, cũng bởi vì cái này nên tôi vô cùng cảm động, vì thế mới đáp ứng cùng hắn hẹn hò...."

Mộ Nam Kiều nghe hiểu rồi, còn Lộc Kỳ thì đã sắp tức giận đến nổ tung rôi.

Lộc Kỳ có thể chất mau nước mắt, lúc cảm xúc kích động, không muốn khóc nhưng hốc mắt vẫn đỏ lên được, giống như hiện tại, thật ra cậu chỉ tức giận thôi, rất muốn cầm gậy đập vỡ đầu Lâm Uyên, cậu thật sự rất tò mò mạch não của người này, nói không chừng mở vỏ não ra thì thấy được: Ôi đệt! Đây căn bản không phải là người trái đất!!

Mộ Nam Kiều nhất thời không biết nói gì.

Phải nói như thế nào đây, hắn vẫn đánh giá khá cao Lâm Uyên rồi, cái tên ngu ngốc này đường đường là thiếu gia của Lâm thị, muốn làm bộ " hiền huệ", chỉ cần gọi một bữa ăn dinh dưỡng ở khách sạn rồi cho vào hộp giữ nhiệt là được, mà trong nhà hắn cũng có người giúp việc mà?

Kết quả, hắn cố tính đi lối tắt, lấy cơm hộp mà tình nhân làm cho mình đưa cho đối tượng mà hắn đang theo đuổi.

Chắc chắn là không phải vì sợ tốn tiền, Lâm Uyên không hề thiếu tiền, chỉ là hắn ta không muốn tốn tâm tư mà thôi.

Mộ Nam Kiều nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Lộc Kỳ, như đang thuận lông cho một chú mèo con đang xù hết lông lên, điểm chú ý của hắn lại không ở trên người của tên ngu ngốc Lâm Uyên kia, " Khoảng thời gian trước cậu nằm viện sao? Bị bệnh gì vậy? Hiện tại khôi phục như thế nào rồi?"


" Không có vấn đề gì lớn...." Lộc Kỳ lẩm bẩm tự nói: "Bác sĩ dùng dao đâm vào mắt của tôi rồi sao? Sao tôi có thể hẹn hò với một người như thế....."

" Đừng nói bậy." Mộ Nam Kiều xoa xoa đầu cậu, như mong muốn mà ấn nhúm tóc không ngoan kia xuống.

Cho đến khi bị Mộ Nam Kiều ấn ngồi xuống ghế sô pha nhỏ, Lộc Kỳ vẫn còn đang trong trạng thái tức giận, đầu óc đều kêu ong ong, trong tay đột nhiên cầm phải một thứ gì đó ấm áp, cậu theo bản năng mà cúi đầu, là một ly trà sữa, ống hút cũng đã được cắm vào.

" Uống chút đồ ngọt đi."

Lộc Kỳ cầm trà sữa đưa lên miệng nhỏ hút một ngụm, hai má phồng lên.

Vị ngọt nhẹ của đào cùng với vị trà sữa ngọt dịu thơm ngon tràn ngập khoang miệng, độ ấm cũng vừa phải, vuốt ve cơn tức giận trong lòng của cậu.

Cậu nhai một miếng đào mềm, lúc này mới chớp mắt: "Cảm ơn anh, cái này uống ngon quá."

Mộ Nam Kiều cũng uống, ly của hắn cho 100% đường, nhưng cũng không cảm thấy quá ngọt, uống cũng không tệ lắm.

Chuyện này căn bản không thể khuyên Lộc Kỳ đừng để ý được, dù cho ai gặp phải trường hợp như thế này cũng đều bị tức chết, hai người nhất thời đều im lặng, Lộc Kỳ vẫn còn tức giận, Mộ Nam Kiều lại nghĩ đánh gãy một chân của Lâm Uyên có phải là còn quá nhẹ hay không.

" Meow...."

May mà trong phòng có bốn con mèo con không biết xem sắc mặt, Lộc Kỳ uống hết ly trà sữa trong tay, sau đó thở dài: "Tôi đi cho mèo uống sữa."

Cậu dứng dậy đi tới phòng bếp, quay đầu thì thấy Mộ Nam Kiều cũng đi theo vào.

" Đã nói là cùng nhau chăm sóc rồi." Mộ Nam Kiều cởi nút tay áo, ung dung thong thả mà vén ống tay áo lên, " Để tôi xem nên làm như thế nào."

Lộc Kỳ hoang mang mà nghĩ lại, cậu có đáp ứng cho Mộ Nam Kiều hỗ trợ chăm sóc mèo con sao? Có thể làm phiền đến hắn quá hay không?

Nhưng Mộ Nam Kiều đã giơ tay lấy hộp sữa bột ở trên kệ xuống, cậu chỉ đành phải tiến lại gần, hai người đứng ở bàn bếp, không gian có chút chật chội, bả vai của Lộc Kỳ chạm vào cánh tay của Mộ Nam Kiều, cùng nhìn vào con số trên nhiệt kế đo nước.

45 độ C, vừa vặn.

Lộc Kỳ chỉ huy Mộ Nam Kiều: "Trước tiên đổ nước vào, sau đó cho sữa bột...."

Người đàn ông bên cạnh rũ mắt, sắc mặt nghiêm túc như đang làm thí nghiệm gì đó, Lộc Kỳ nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào tay của hắn.

Tay của Mộ Nam Kiều rất đẹp, mười ngón tay thon dài, xương gân trên mu bàn tay nhô lên, nhưng ở đốt ngón tay lại hơi đỏ, còn bị trầy da.

" Tay của anh bị làm sao vậy?" Lộc Kỳ hỏi.

Cái tay đang cầm muỗng múc sữa bột căng thẳng, Mộ Nam Kiều tùy ý nói: "Không cẩn thận nên trầy da."

Lộc Kỳ nghĩ thầm, cái tay này sao lại gặp nhiều tai nạn thế nhỉ.


Sau khi đút sữa cho bốn bé mèo con xong, Lộc Kỳ ngồi xổm chơi với mấy bé trong thùng giấy.

Ngón tay thon dài sờ sờ đầu của mèo nhỏ, Lộc Kỳ muốn nói gì đó, bụng lại đột nhiên lên tiếng.

Mộ Nam Kiều đứng ngay phía sau cậu, cậu xấu hổ mà quay đầu lại, quả nhiên trong mắt đối phương có ý cười nhàn nhạt.

" Xem ra còn có bé mèo không ăn no." Mộ Nam Kiều nhìn đồng hồ trên cổ tay, " Phòng bên kia của tôi không có đồ dùng làm bếp, cậu cho tôi mượn phòng bếp nhà cậu đi, thù lao là một bữa cơm chiều, thế nào?"

Lộc Kỳ đánh giá Mộ Nam Kiều từ trên xuống dưới, rất không tin tưởng mà hỏi: "Anh thật sự biết nấu cơm sao?"

" Coi thường ai đấy." Mộ Nam Kiều nhướng mày, " Cậu tùy tiện gọi món đi."

" Nhưng mà..." Lộc Kỳ khụ một tiếng, " Tủ lạnh nhà tôi cũng chỉ còn lại hai quả trứng gà, hay là, ăn cơm chiên trứng đi."

Mộ Nam Kiều:.....

Món ăn làm bài tập của học sinh tiểu học như cơm chiên trứng làm sao có thể triển lãm được tài nghệ nấu nướng cao siêu của hắn cơ chứ?

Quan trọng nhất chính là, hắn không thể dựa vào món cơm chiên trứng này để kéo giẫm cái tên ngu ngốc Lâm Uyên mượn tay nghề người khác được.

" Tôi đi mua nguyên liệu." Mộ Nam Kiều kiên định nói.

Cái bữa cơm hôm nay, hắn định trước rồi!

.....

Dưới lầu có một cái siêu thị lớn, mua nguyên liệu rất thuận tiện, Lộc Kỳ cũng muốn đi theo, nhưng bé mèo trắng lại ọc sữa ra ngoài, cậu đành phải ở lại thu dọn một chút, thuận tiện quan sát tình huống của mèo nhỏ.

Mộ Nam Kiều xách túi mua hàng trở lại dưới cổng tiểu khu, đang muốn ấn mật mã để mở cửa đi vào, đằng sau có một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên ấn còi.

Hắn quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ xe, hắn thấy được một người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế phía sau.

So với mấy đời chủ tịch của tập đoàn Mộ thị, thì Mộ Bách Xuyên xem như còn trẻ, ông cùng vợ kết hôn sớm, Mộ Nam Kiều là đứa con trai duy nhất của ông, lúc có Mộ Nam Kiều, ông cũng mới chỉ 21 tuổi, cho nên hiện tại vẫn được xem là một người đàn ông trong độ tuổi sung sức nhất.

Ông ngồi ở hàng ghế sau, đang lật xem một sấp tài liệu, dù cho ai nhìn thấy cũng có thể nhận ra quan hệ huyết thống của ông và Mộ Nam Kiều, hai cha con rất giống nhau, chỉ là Mộ Nam Kiều có vẻ tuấn tú góc cạnh hơn, còn Mộ Bách Xuyên thì ôn hòa, cho người ta cảm giác ung dung tao nhã.

Trên đùi của ông có một tấm chăn mỏng, Mộ Nam Kiều ngồi xuống còn đè lên một góc, Mộ Bách Xuyên ghét bỏ mà vỗ lên đùi của hắn, lôi tấm chăn mỏng ra.

"Ba." Mộ Nam Kiều bất đắc dĩ mà thở dài, "Ba tới đây làm gì?"

" Ba tới đây hỏi con một chút, bộ chén sứ kia có tám món, nhưng sao lại thiếu đi hai cái chén cùng hai cái thìa?" Khóe mắt Mộ Bách Xuyên có nếp nhăn, ông nhàn nhạt nhìn qua đứa con trai còn cao hơn mình một chút, cười vô cùng hiền lành, " Mẹ của con mở ra nhìn, phát hiện thiếu hai cái."

Mộ Nam Kiều:.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận