Rostiute tưởng mình đã tóm gọn được con cá lớn này liền không hề còn chút e ngại bày ra dáng vẻ quyến rũ động tình nhất của mình trước đại công tước.
Đến một chút xấu hổ ngài ngùng của một thiếu nữ cũng không hề có, vì công chúa này phóng đãng hệt như một ả gái điếm bị kích thích đến mức không thể nhẫn nhịn trước mặt đàn ông.
" Nếu ngài không đến kíp chắc thật sự em sẽ chết mất, người phụ nữ đó quả nhiên thật đáng sợ, cho đến giờ lòng em vẫn chưa thể thoát khỏi sự sợ hãi....Đại công tước ngài có thể ở bên cạnh an ủi em một lúc được không ?" Âm thanh mềm mại đến chảy nước, đầy yếu đuối của thiếu nữ run rẩy cất lên.
Rostiute bất ngờ ôm lấy đại công tước, ép sát bộ ngực to mềm mại đầy nóng bỏng của mình lên lồng ngực cứng ngắc của hắn, thỉ thoảng thân thể còn cố tình cọ qua co lại đụng vào phân nhạy cảm trên người đại công tước rồi lại tự rên lên như một thiếu nữ trong trắng bị đùa bỡn.
Bầu không khí lạnh ngắt trong phòng liền cứ thế tràn ngập trong sự nóng bỏng cùng ái muội.
Thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ đầy kích thích như vậy chỉ cần là một tên đàn ông sinh lý bình thường sao có thể lỡ lòng không nghĩ đến chuyện đen tối.
Nhưng ,thứ Anslem đang nghĩ trong đầu lại không tốt đẹp như vậy thậm chí còn có phần hơi đáng sợ.
Hắn thực sự ghê tởm trước cái ôm đầy tục tĩu của cô ta, sát khí trên người bất giác lại không hề kiểm soát toát lên nồng đậm .
Rostiute nhận thấy sự thay đổi bất thường của đại công tước trong lòng bất giác sinh ra chút run sợ con người này, nhưng đã đến được bước này, cô ta nuối tiếc từ bỏ.
Chỉ cần đẩy được hắn lên giường, dù ngày mai đại công tước có nuối tiếc vẻ đẹp của ả nữ tù binh kia mà không chịu ra tay , cô vẫn có bắt hắn chịu trách nhiệm mà trao lại vị trí đại công tước phu nhân cho mình mà thôi.
" Thật xấu hổ khi phải nói điều này...nhưng em thật sự đã yêu ngài mất rồi.
Ngày từ cái nhìn đầu tiên em đã thực sự say đắm trước vẻ đẹp và tài năng của ngài.
Đại công tước người có thể đối xử tốt như vậy với một nữ tù binh, chẳng nhẽ đến một chút cơ hội được ở bên ngài cũng không thể dành cho em sao ? "
Bởi vì không nhận được sự đáp lại câu nói trước, Rostiute càng tiếp tục buông ra nhưng lời đầy dối trá của một trà xanh chính hiệu mà bày tỏ với hắn.
Lúc này đại công tước quả nhiên đã chịu đáp lại lời nói của nàng:
" Say đắm trước vẻ đẹp của ta ? " Anselm ngạc nhiên châm biếm cất lời, khóe môi còn bất giác nhếch lên đầy diễu cợt.
Khiến công chúa của Inasen có chút hoang mang không hiểu lắp bắp mà trả lời lại .
" Dạ...dạ vâng, là đúng...đúng như vậy ạ..." Chẳng nhẽ cô nói cái gì sai sao, những kẻ khiếm khuyết về nhan sắc như hắn đều chẳng phải luôn thèm khát những lời nói khen ngợi ngưỡng mộ bản thân hay sao .
Anslem cũng không phải kiểu người tầm thương đến thế, hắn đương nhiêu hiểu rõ mục đích của cô ta.
Đại công tước dùng ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn vị công chúa này đầy nghi hoặc mà hỏi:
" Đến dung mạo thật sự của ta công chúa còn chưa từng thấy mà đã có thể khiến nàng say đắm đến vậy rồi.
Có phải...."
" Sự thật, đó là sự thật, chỉ cần ngài là chính ngài trong mắt em ngài luôn luôn đẹp đẽ nhất.
Tính yêu của đời em, sao em có thể lừa dối ngài được cơ chứ.
"
Rostiute có chút hoàng hốt nhanh chóng phản bác lại câu hỏi còn chưa kịp nói xong của hắn.
Nhưng hành động bất giác sợ hãi của bản thân như đang ban đứng lời nói dối đầy giả tạo của cô ta.
Rosetiute đã sớm không chịu nổi sát khí dày đặc trên người hắn, bản thân không biết từ lúc nào đã bất giác buông tay thậm chí còn lùi lại vài bước cố giữ khoảng cách đối với đại công tước.
Anslem vẫn luôn nở nụ cười với cô ta, chỉ khác là nó càng ngày càng âm u lạnh lẽo, từng bước từng bước áp bức kẻ giả tạo trước mắt .
" Cảm động thật đấy, nếu công chúa đã thật lòng đến vậy ta cũng không cần phải ngần ngại dấu đi dung mạo ' ĐẸP ĐẼ' của mình trước mặt nàng nữa.
Công chúa nàng nên ngắm kĩ một chút đi, vì đây có khẳng nằng là lần cuối cùng nàng nhìn thấy nó đấy ! " Anslem chạm tay lên phần mặt nạ của mình, dùng âm thanh âm trầm lạnh lẽo nhất của mình mà nói.
" Cạch ! " một tiếng vang nhỏ của chiếc mặt nạ bị ném rời trên đất , trong chớp mắt vậy mà có thể biến quang cảnh trước mặt người phụ nữ như biến thành địa ngục, còn cô ta tửng chừng như đã đối mặt với thần chết.
Trong thoáng chốc âm thanh sợ hãi đến tột độ của phụ nữ liền vang vọng khắp cả toàn cung điện vắng vẻ, thập chí còn thảm khốc hơn cả lúc bị ả nữ tù binh kia bẻ đi cánh tay.
" Ngươi...ngươi không phải là người, tên ác quỷ đội lột kia tránh xa ta ra....mau tránh xa ta ra."
Rostiute lần này thự sự sợ đến muốn ngất luôn cả rồi, đến lớp mặt nạ gian trá trà xanh của mình cũng đã tự lột trần.
Cô ta như thực sự muốn phát điên khi đối mặt với sự thật, lão bá tước kia đã lừa cô, hắn ta căn bản không phải một kẻ xấu xí bình thường mà chính là một con quỷ.
Chỉ có ác quỷ mới mang gương mặt kia mà thôi, cô ta không muốn gả cho hắn nữa, trở về chợ đen cũng được, cả đời này bị những kẻ thấp kém ghê tởm kia cưỡi lên cũng được, chỉ cần ai đó đưa cô ra khỏi chỗ đáng sợ đây mà thôi.
Rostiute đã sớm run rẩy đến không thể đứng vững chứ đừng nói là bỏ chạy, ánh mắt cô ta lại không thể rời khỏi dung mạo đáng sợ kia.
Đại công tước âm trầm lạnh lẽo như ác quỷ đòi mạng kia lại từ tốn từng bước từng bước tiến gần, cánh tay của hắn nắm lấy chuôi kiếm bên người như chuẩn bị rút ra...
Hắn nhẫn nhịn nãy giờ cũng đã đủ lâu quá rồi !