Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75
Mấy ngày nay, tin tức phu nhân sắp nạp thiếp cho lão gia lan nhanh như lửa đốt.
Những nha hoàn ở Hải Đường viện bắt đầu bồn chồn, đi khắp nơi để dò hỏi tin tức.
Trong khoảng thời gian này, các nha hoàn đều tích cực làm việc nhằm thể hiện trước mặt phu nhân.
Có người muốn leo lên cành cao, cũng có người thì không.
Bảo Linh xuyên không đến đây, là người hầu của Thượng thư phủ, và làm nha hoàn hạng hai ở Hải Đường viện.
Khi nàng xuyên qua, phụ mẫu đều đã qua đời, chỉ còn lại nàng và đệ đệ Bảo Huy.
Hiện đệ đệ đang làm một số việc lặt vặt ở tiền viện, nên không sống cùng nàng.
Sau khi thử nhiều phương pháp khác nhau mà vẫn không thể quay trở lại thời hiện đại, Bảo Linh quyết định ở lại Thượng thư phủ làm nha hoàn.
Nàng cũng từng suy nghĩ về việc có nên trốn khỏi Thượng thư phủ, nhưng đây là thời cổ đại nên không thể đi đâu nếu không có giấy tờ tùy thân, hơn nữa nô lệ bỏ trốn sẽ bị quan phủ bắt đi xử tử.
Ở Thượng thư phủ, nàng học được quy tắc ứng xử của nha hoàn, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn cảm thấy mình và mọi người đều bình đẳng.
Dù rằng không thể thay đổi hoàn cảnh, nhưng nàng vẫn có thể kiên định giữ nhân cách bình đẳng và độc lập.
May mắn thay, Thượng thư phủ là một nơi khá tốt, bình thường cũng không hà khắc với nha hoàn, điều này khiến cuộc sống của nàng nhẹ nhàng hơn một chút.
Nàng đang lên kế hoạch cho tương lai của mình, nàng nghĩ cách tốt nhất bây giờ là gả cho một người giàu có trong phủ, chứ không phải để sau này bị tùy tiện hứa hôn với bất kỳ ai.
Với ý tưởng này trong đầu, nàng tìm được mục tiêu là Vương Dũng, con trai út của Vương quản gia.
Theo quan sát của nàng, nhà Vương quản gia hiển nhiên có địa vị cao nhất trong số những người hầu trong phủ.
Do đó, thê tử của Vương quản gia và mấy người tẩu tử chỉ làm một số công việc nhẹ, nếu nàng được gả vào đó chắc chắn cũng có đãi ngộ tương tự.
Bản thân Vương Dũng tuy không đẹp xuất sắc, nhưng là một người chính trực và sống rất có trách nhiệm.
Dưới sự tiếp cận có chủ đích và sự dụ dỗ của nàng, y đã có “tình yêu sâu đậm, không cưới ai khác ngoài nàng.” Ngay sau đó, Vương Dũng ngã bài với người nhà của mình, phu thê Vương quản gia dù không muốn con mình cưới một cô nhi, nhưng vẫn không bỏ được thói quen nuông chiều con.
Sau khi Vương Dũng làm loạn vài lần, phu thê Vương quản gia đã đồng ý việc hôn sự này.
Thê tử của Vương quản gia, Hà thị, đã hứa với Vương Dũng rằng mấy ngày nữa sẽ đi cầu hôn với phu nhân.
Tuy nhiên, mấy ngày nay tính tình của phu nhân không tốt, nói đến chuyện cưới xin cũng không phải là thời điểm tốt nên bị trì hoãn.
Chẳng mấy chốc, tin tức phu nhân sẽ nạp thiếp cho lão gia lan truyền ra.
Mọi người đều biết nguyên nhân khiến tâm trạng của phu nhân không tốt, nên chuyện này lại càng khó nói.
Bảo Linh cảm thấy trong lòng có chút bất an, bèn nhờ người hẹn Vương Dũng đến vọng lâu của Thượng thư phủ.
Khi đến vọng lâu, Vương Dũng nhìn thấy sắc mặt của Bảo Linh nên hỏi: "Bảo Linh muội muội, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt muội không được tốt lắm."
Dù rất gấp gáp nhưng Vương Dũng vẫn giữ khoảnh cách từ 3 đến 5 mét đối với Bảo Linh, nên nếu ai đó đi qua nhìn thấy cũng không thành vấn đề.
Vọng lâu thoáng đãng mọi phía, hai người lại cách xa như vậy nên cũng không có cái gì không ổn.
Vương Dũng luôn tôn trọng nàng, ngoại trừ việc hai người có một số va chạm thân thể lúc Bảo Linh cố tình quyến rũ y, thì lúc sau Vương Dũng rất giữ lễ nghĩa với nàng.
Dù nàng không hề tiếc cho y một chút ngọt ngào trước hôn sự.
"Đại Dũng ca, gần đây trong phủ có tin phu nhân muốn nạp thiếp cho lão gia, tin này là thật sao? Cuộc hôn sự của chúng ta vẫn chưa được định đoạt, khiến muội có hơi e ngại."
"Bảo Linh muội muội, muội đừng sợ.
Nương ta nói dù phu nhân muốn nạp thiếp, thì cũng phải chọn đại nha hoàn của Hầu phủ.
Còn muội là nha hoàn của Thượng thư phủ, kế ước bán thân ở trong tay lão phu nhân, nên phu nhân sẽ không chọn muội.”
“Nhưng lòng muội vẫn còn nhiều đắn đo, chàng có thể về kêu nương nói chuyện hôn sự với phu nhân không? Muội muốn ở bên Đại Dũng ca càng sớm càng tốt."
Nghe đến đây, Vương Dũng cảm động đến mức muốn lao đến và ôm chầm lấy Bảo Linh.
Nhưng y chỉ bước tới một bước, rồi nhanh chóng kiềm chế lại.
Y nhìn nàng chăm chú, như thể muốn khắc ghi những lời nàng nói lúc này vào trong tâm trí.
"Được rồi, Bảo Linh muội muội.
Ta sẽ về nói với nương, nương nhất định sẽ đồng ý."
“Vậy muội đợi tin vui của chàng.” Nói xong nàng giả vờ đỏ mặt chạy đi.
Còn Vương Dũng đứng đó một lúc mới rời đi, nhưng y không thể giấu được niềm vui trên khuôn mặt của mình.
Khi hai người rời đi, một phu nhân và một ma ma bước ra từ phía sau hòn núi giả.
Không ai khác là Tề thị, vợ của lão gia Thượng Thư phủ, và người còn lại là Tôn ma ma.
Tề thị nhìn nơi hai người vừa đứng hồi lâu mà không nói lời nào, trong lòng hiện tại rất ganh ghét.
Nàng ta tất nhiên chẳng có tình ý gì với Vương Dũng cả, một người hầu thấp kém làm sao có thể sánh được với tướng công, nhưng sự săn sóc của Vương Dũng dành cho nha hoàn Bảo Linh, những lời nói ngọt ngào của hai người, và ánh mắt của Vương Dũng khi nhìn Bảo Linh, nâng niu cẩn thận như thể bảo vật quý giá.
Tất cả đều là cảm giác Tề thị chưa từng trải qua.
Tề thị hài lòng với tướng công, nhưng mặt khác hắn quá yêu công việc của mình.
Dù ở phủ, hắn luôn chọn đọc sách hoặc giải quyết công việc trong thư phòng, do đó cả hai hiếm khi nói chuyện với nhau.
Ngay cả khi trên giường, hắn cũng chỉ đến chỗ Tề thị vào một số ngày cố định trong tháng như thể hoàn thành nhiệm vụ.
Trước đây Tề thị không có ý kiến gì, bởi vì hầu hết các cặp phu thê giàu có ở kinh thành đều có cách sống giống hai người.
Vả lại nàng ta ở trong nhà riết quen, chẳng bao giờ biết những cặp tình nhân khi yêu nhau sẽ ra sao.
Tề thị bỗng nghĩ đến cảnh sau khi hai người hầu kia thành thân, rồi đứa nha hoàn hèn mọn kia sẽ ân ái thắm thiết với đứa trượng phu thấp kém.
Nàng ta bỗng dưng rất tức giận, như thể chỉ có trút giận mới khiến tâm trạng cảm thấy tốt hơn.
Đứa nha hoàn đó sẽ được nam nhân nâng niu trong lòng bàn tay, còn Tề thị - người phu nhân danh giá cao quý, lại chưa bao giờ được đối xử như vậy.
“Tôn ma ma, nha hoàn đó có ở chỗ của chúng ta không?”
“Dạ có, nha hoàn đó tên là Bảo Linh, một nha hoàn hạng hai trong viện.
Không ngờ ngày thường im im, thế mà cũng biết tranh thủ tìm lối thoát tốt cho mình.
Nam nhân kia là con trai út của Vương quản gia, ước chừng ngày mai nương của hắn sẽ đến tìm ngài xin hôn sự."
“Thật sao?” Tề thị không nhịn được nở một nụ cười tàn nhẫn.
Tôn ma ma lo lắng siết chặt chiếc khăn trong tay khi nhìn thấy nụ cười này.
Vừa rồi bà và phu nhân đang đi dạo trong vườn và bàn bạc chuyện chọn thiếp, lúc đi tới phía sau hòn núi giá đã nghe thấy có người nói chuyện.
Bà định đi ra mắng hai người hầu ngu dốt dám quấy rầy chủ nhân, thì bị phu nhân ngăn lại, từ đó hai người đều chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của hai người hầu.
Nhìn thấy nụ cười của phu nhân lúc này, Tôn ma ma không khỏi có chút sợ hãi.
Mặc dù phu nhân luôn đối xử tốt với bà, nhưng là người chăm sóc phu nhân từ nhỏ, làm sao bà có thể không biết tính khí thực sự của phu nhân chứ?
Tề thị thừa hưởng sự tàn nhẫn của Hầu phu nhân, không thiếu những lần hành hạ nha hoàn trong Hầu phủ.
Lúc sau, nàng ta gả đến Thượng thư phủ, vì thích lão gia và cuộc sống thoải mái hơn khi không phải tranh đấu gay gắt với tỷ muội, nên cũng từ từ kiềm nén tính khí xấu của mình, ngày thường đều ra vẻ hiều thục.
Thế nhưng dạo gần đây tính tình phu nhân lại bắt đầu cáu gắt, vì chuyện lão gia phải nạp thiếp.
Nhìn vẻ mặt lúc này của phu nhân, có lẽ hai người hầu vừa rồi sắp gặp xui xẻo rồi.
"Thưa phu nhân, theo quan sát của nô tỳ hai ngày qua thì Hàm Yên là một cô gái tốt.
Lúc chúng ta loan tin về việc nạp thiếp của lão gia, những đại nha hoàn khác đều nhanh chóng đi hỏi thăm tin tức, chỉ có Hàm Yên vẫn làm việc chăm chỉ."
"Hừm, ta thấy cũng chẳng an phận đâu, mà là trầm ổn.
Sáng nay, ta có ám chỉ có một sắp xếp công việc quan trọng hơn dành cho nàng, nên nàng không cần hầu hạ ta nữa.
Nàng trả lời như thế nào? Nàng nói làm nô tỳ phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng vẫn có chút sốt ruột.”
Tề thị bị buộc nạp thiếp cho trượng phu, tưởng tượng đến ngày sau phải chịu cảnh chung chạ của tướng công với đứa tiện nhân quyến rũ.
Tề thị cảm tưởng mình không thể kiềm chế tính khí của mình nữa.
"Chọn nàng đi, không sợ người thông minh, chỉ sợ người tự cho mình là thông minh.
So với những người tự cho mình là thông minh, chi bằng chọn nàng đi."
"Dạ, phu nhân, vậy ngày mai xin ngài đến nói với lão phu nhân một tiếng, nô tỳ thấy người bên kia đã gấp gáp lắm ạ.”
“Sáng mai đi thỉnh an ta sẽ nói.”
Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75.