Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

edit: tuyền xù

Cho dù bằng mọi giá không tình nguyện, Yến Vũ Nhi vẫn là trở lại kinh thành, được tin hoàng đế Yến Thăng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàng muội này làm cho hắn cực kì đau đầu, không có chỗ nào giống Tử Nhi làm cho người ta bớt lo chứ?

“Hoàng huynh đừng có gấp, có Công Tôn tướng quân và Nhuế thủ lĩnh, Vũ Nhi sẽ không có việc gì!” Yến Tử Nhi ở bên cạnh vừa khuyên nhủ Yến Thăng, vừa liên tiếp nhìn ra ngoài.

“Đúng vậy hoàng thượng, đệ đệ này của ta Văn Thao Vũ Lược, Vũ Nhi là tức phụ tương lai của hắn, đương nhiên sẽ không để cho nàng chịu chút xíu ủy khuất!” Huệ phi tiến lên đỡ cánh tay trái của hoàng đế, khuyên nhủ.

Yến Tử Nhi lạnh mặt, trách mắng: “Huệ phi nương nương, cơm có thể ăn bậy, nói thì không thể nói bậy, Vũ Nhi là công chúa địa vị cao quý, há có thể mặc cho ngươi tùy tiện nói xằng nói bậy?”

Trong lòng nàng một trận cười lạnh, bát tự còn chưa có phẩy một nét, Công Tôn gia thật đúng là dám coi Vũ Nhi thành vật trong bàn tay của chính mình!

Sắc mặt Hoàng đế cũng có chút không tốt, ánh mắt nhìn về phía Huệ phi ánh mắt liền có chút không tốt. Trải qua chuyện này, Yến Thăng chẳng muốn cưỡng cầu nữa, chỉ mong nàng tìm được người mình thích.

Huệ phi có chút không xuống đài được, nàng cúi đầu ngưng mắt, che đi một tia không cam lòng trong mắt.

Có thái giám xa xa chạy tới, giọng nói kích động cũng bén nhọn the thé hơn: “Khởi bẩm hoàng thượng, Nhạc Bình công chúa, Công Tôn tướng quân cùng Nhuế thủ lĩnh tới!”

“Mau truyền!”

Hoàng đế mừng rỡ, trong giọng nói có một chút kích động, bỗng nhiên nhớ lại chính mình hẳn là nên tức giận, phất tay áo trở lại ngồi trên sạp rồng, Yến Tử Nhi kích động xiết chặt khăn lụa trong tay, Huệ phi cũng ngẩng đầu lên, lộ ra một bộ dáng mừng rỡ.

Một bóng dáng tao nhã đi vào, đến giữa cung điện thì dừng lại, nhẹ nhàng quỳ lạy.

“Thần muội Vũ Nhi khấu kiến hoàng thượng!” Đuôi mắt Yến Vũ Nhi lén liếc nhìn hoàng đế ngồi ở ghế trên, trong lòng không khỏi có phần chột dạ.

Yến Tử Nhi bước nhanh tới bên người nàng, nhìn từ trên xuống dưới, trong miệng mắng: “Vũ Nhi, muội quá tùy hứng rồi!”

Hoàng đế hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, làm ra vẻ rất tức giận: “Muội còn biết trở về hả!”

“Hồi hoàng thượng, không phải thần muội muốn trở về, là người muốn ta trở về! Nếu người thật sự muốn bức ta, ta còn sẽ rời cung trốn đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Vũ Nhi nhìn thẳng hoàng đế, không có chút nào nhượng bộ. Nếu như ngay cả hôn sự cũng không thể theo nguyện vọng chính mình, còn không bằng nàng ở lại dân gian không trở về.

Hoàng đế tức giận nhướng mày một cái, một mảnh hảo tâm của hắn, vậy mà nàng hoàn toàn không cảm kích?

Yến Tử Nhi lo lắng kéo kéo ống tay áo của Yến Vũ Nhi, cái người này lại không chút nào cảm kích, nghênh đón lửa giận của hoàng đế: “Hoàng thượng, Vũ Nhi đã có người trong lòng, vẫn thỉnh hoàng thượng tứ hôn!”

Nghe xong lời này, ánh mắt hoàng đế biến đổi, hắn đã nhận được tin tức, cũng có một chút hiểu biết về tình huống của Tạ Hàn Phong, chỉ là, một người không có cái gì, có thể xứng đôi với Vũ Nhi sao?

Hắn thâm sâu nhìn nàng một cái, lời nói thấm thía: “Vũ Nhi, muội suy nghĩ rõ ràng rồi sao? Công Tôn khanh tài hoa trác tuyệt, lại tuấn tú lịch sự, có rất nhiều danh môn khuê tú chạy theo như vịt, thật sự muội muốn bỏ qua sao?”

“Củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, chắc chắn Công Tôn tướng quân sẽ gặp được người càng thích hợp với hắn hơn Vũ Nhi.” Yến Vũ Nhi kiên định nói. Nàng đần độn mới có thể lựa chọn cái người dối trá tới cực điểm kia.

Công Tôn Chiến đứng yên ở một bên, dáng người cao ngất, khôi ngô tuấn tú tuấn, thật sự là giống một người quân tử khiêm tốn.

“Công Tôn tướng quân, dưa hái xanh không ngọt, ý của ngươi như thế nào?” Hoàng đế hỏi ngược lại Công Tôn Chiến, chú ý của phản ứng trên khuôn mặt hắn. Hắn nắm giữ hơn phân nửa binh lực Thủy Nguyệt Quốc, nếu bởi vì việc này để cho hắn nổi lên ý nghĩ tạo phản thì không tốt.

Huệ phi nghe xong sắc mặt đại biến, muốn nói chuyện nhưng Công Tôn Chiến đã chặn lại trước rồi.

“Đều là Chiến không đủ ưu tú, không lọt vào mắt xanh của công chúa, Chiến toàn bộ nghe theo ý chỉ của hoàng thượng!” Trên mặt Công Tôn Chiến không hề có phản ứng khác thường nào, quả đấm trong tay áo lại nắm càng chặt hơn. Nàng vậy mà không đặt mình ở trong mắt chút nào?

Vốn là hoàng đế đã đồng ý hôn sự của bọn hắn, nàng đã là vật trong bàn tay của chính mình, không nghĩ tới dám một mình rời cung, vậy mà lại còn mang về cái người gọi là chuẩn Phò mã. Hắn đánh giá cao sức quyến rũ của bản thân mình, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!

Hoàng đế nghe hắn nói như vậy, nhìn thái độ của hắn vẫn cung kính như cũ, yên tâm không ít.

Ngay ngày hôm đó hoàng đế truyền Tạ Hàn Phong kiến giá, thấy người này ăn nói bất phàm, ngược lại còn có chút vừa lòng, ban hôn sự, hôn kỳ vẫn là ngày mười tám tháng ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui