Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Edit: Preiya

Tửu lâu Vạn Khách Long tọa lạc trên đường lớn tại đại môn phía Đông, trên dưới ba tầng, diện tích rất lớn, có thể so với khách sạn cấp sao, vẫn là chi nhánh sản nghiệp của Mộ Dung gia, gần đây bởi vì đối thủ cạnh tranh cập nhật món ăn mới, Vạn Khách Long chịu ảnh hưởng rất rõ ràng, đoạn thời gian trước thậm chí xuất hiện hiện tượng hao tổn.

Thế nhưng công phu mấy ngày nay, buôn bán của tửu lâu lại bắt đầu như ngọn lửa bùng lên, thậm chí càng náo nhiệt hơn trước kia, những thứ này đều là bởi vì món ăn đẳng cấp do Yến Vũ Nhi cung cấp, dẫn đến buôn bán của Vạn Khách Long phát triển không ngừng, mà Gia Cát Lượng phía sau màn Yến Vũ Nhi này lại chưa từng ra mặt một lần, tự nhiên đưa tới sự chú ý của một số người.

Bất quá lúc này ngoài tửu lâu, đã xếp thành một hàng dài từ cửa cho đến cuối phố, mặc dù chờ đợi làm người nóng lòng, nhưng những khách nhân này cũng là hết sức kiên nhẫn, vẫn đứng chờ rất có trật tự.

Đang chờ đợi, mọi người liền bắt đầu bàn luận.

"Thật không hỗ là Mộ Dung gia, mấy ngày nay sửa cũ thành mới, chen lấn rất nhiều tửu lâu được trăm năm sang một bên rồi."

"Đó là đương nhiên, từng uống qua canh ngũ sắc này chưa, nghe nói có thể mỹ dung dưỡng nhan kéo dài tuổi thọ đó, ta muốn để đầu bếp đi theo học một ít, nhưng làm ra mùi vị luôn là không lý tưởng."

Yến Vũ Nhi ở trong một góc khuất, vừa đúng nghe được lời nói như thế, không khỏi có chút xấu hổ toát cả mồ hôi, kéo dài tuổi thọ? Còn không có lợi hại như vậy đi!

Nghị luận vẫn tiếp tục nhưng lại có một giọng nói: "Đâu chỉ dừng lại ở canh ngũ sắc, cái salad trái cây rau dưa gì đó cũng là nhất tuyệt, nhìn tất cả đều là tươi sống, đổ vào trộn đều mấy cái vậy mà chính là mỹ vị nhân gian! Khí trời nóng bức như vậy, ăn vào mát tận đến đáy lòng!"

Người nọ vừa nói, còn vừa làm ra dáng vẻ say mê, Yến Vũ Nhi len lén che miệng, suýt nữa bật cười.

"Đúng vậy, cũng không biết Mộ Dung gia đào đâu ra món ăn tươi xanh như vậy, gãi cho lòng người ngứa ngáy. Nhưng mình lại không làm được, cũng quá lợi hại!"

"Nghe nói salad trái cây rau dưa này cùng với thịt bò bít tết rượu đỏ đều là bài thuốc tổ truyền nhân gia của một người tên là ‘Hỏa Sơn Phiêu Tuyết’, cũng khó trách, trừ Mộ Dung công tử giao du rộng rãi ra thì còn có ai có được trân bảo hiếm thấy như vậy chứ?"

Yến Vũ Nhi nghe một hồi, lời mọi người nói đại khái đều là như vậy, hé miệng cười cười, lặng lẽ rời đi.

"Chủ tử, làm sao người biết được nhiều như vậy? Trước kia trong ngự thiện phòng chưa từng có những thứ đồ này!" Liễu Nhứ đi theo phía sau, không hiểu hỏi.

"Xuỵt! Nhỏ giọng một chút, làm cho người ta nghe được giờ!" Yến Vũ Nhi vội vàng ngăn nàng lại, tới gần bên tai của nàng nói: "Thật ra thì những thứ này đều là ta bịa đặt, ha ha, không nghĩ tới thật là có người mua! Ha ha!"

"Thật sao? Chủ tử, người thật lợi hại!" Liễu Nhứ sùng bái nàng càng ngày càng tăng rồi.

"Khụ ~" Yến Vũ Nhi có chút chột dạ, che giấu ho khan một tiếng, "Thật ra thì, ngươi cũng biết ta thường nằm mơ, có lúc gặp ác mộng, có lúc liền nằm mơ thấy mình đi tới các địa phương khác nhau trên thế giới, là những địa phương khác chúng ta chưa từng thấy qua từ trước tới giờ, cũng có mỹ thực chúng ta chưa từng ăn qua từ trước tới giờ, sau khi tỉnh lại ta liền nhớ, không ngờ thật sự lại ăn ngon đấy."

"Oa, hóa ra nằm mơ cũng thú vị như vậy!" Hiện giờ Liễu Nhứ không hề có một chút hoài nghi nào với lời nàng nói, nàng nói gì, nàng ấy tin cái đó, còn linh nghiệm hơn thánh chỉ.

"Cái đó, chúng ta trở về phủ trước đi, đừng để bị người phát hiện." Yến Vũ Nhi không muốn tiếp tục lừa gạt cái tiểu cô nương đơn thuần này nữa, dời đi đề tài.

"Ừm!" Liễu Nhứ đáp một tiếng thanh thúy, hai chủ tớ vội vã rời khỏi tửu lâu Vạn Khách Long.

Chỗ ngồi gần cửa sổ lầu hai, một nam tử hơn hai mươi tuổi nhìn hai bóng người đang dần dần đi xa trên đường, đôi mắt đào hoa cong lên, tâm tình dường như cực tốt.

"Công tử!" Một nam tử áo xanh đi tới, cung kính nói, "Thuộc hạ đã nghe ngóng hỏi thăm được, những món ăn kia cũng không phải ở trong hoàng cung Thủy Nguyệt Quốc, hỏi rất nhiều người, cũng chưa từng nghe nói qua."

"Hả?" Mộ Dung Hoài dời tầm mắt từ bên ngoài về, có chút kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy?"

"Người của chúng ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định chính là, những thứ kia tuyệt đối không phải ở hoàng cung Thủy Nguyệt." Nam tử áo xanh khẳng định nói.

"Chẳng lẽ chúng ta thực sự chỉ có thể lấy bài thuốc từ trong tay nàng thôi sao?" Mộ Dung Hoài khẽ nhíu mày, "Nữ nhân kia quá thông minh, nàng vừa mới rời đi, thấy buôn bán thịnh vượng như vậy, không biết còn có thể nâng cao giá cả hay không."

"Còn nâng? Công tử, có cổ phần của Vạn Khách Long cũng đã rất cao giá, nàng không phải không biết tốt xấu chứ!" Nam tử áo xanh kinh ngạc không thôi.

"Ai biết được?" Mộ Dung Hoài giễu cợt cười một tiếng, "Tề Quốc lớn như vậy, thế nhưng không người nào có thể làm ra món ăn tốt hơn nàng, như vậy đi, ngươi tiếp tục tìm, các địa phương đều lấy tới đây cho ta, tốt nhất có thể tìm được tốt hơn nàng. Bên này, chúng ta tiếp tục hợp tác, hi vọng nàng không cần công phu sư tử ngoạm."

Nam tử áo xanh lĩnh mệnh rời đi, Mộ Dung Hoài ngồi một mình trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ.

"Khấu khấu", lại có người gõ cửa.

"Vào đi!" Mộ Dung Hoài đứng lên, mặt hướng về cửa sổ, chỉ để lại cái bóng lưng cho người tới.

Người đến là lão quản gia Tề Vân Sơn Trang - Mộ Dung Trung, vừa đi vào cửa liền quỳ xuống thỉnh an: "Lão nô bái kiến Đại công tử!"

"Trung thúc, sao thúc lại tới đây?" Mộ Dung Hoài liền vội vàng đỡ ông dậy ngồi xuống cái ghế ở một bên.

"Đại công tử, phu nhân nói ngài không trở về thì người sẽ thay ngài hứa hôn, ngài mau trở về đi thôi!"

"Hiện tại ta rất bận, thúc cũng không phải là không thấy, chờ đến lúc rãnh rỗi thì ta sẽ trở về. Về phần chuyện hứa hôn thì vẫn là không cần nóng vội, đừng thành ván cầu của người khác." Sắc mặt của Mộ Dung Hoài không phải rất tốt.

"Ôi chao, công tử của ta. Mộ Dung gia hiển hách như vậy, vô luận là người nào đáp lên chiếc thuyền này đều là một ván cầu, chỉ cần mọi người đều mang lại lợi ích theo nhu cầu cho nhau là tốt rồi, ngài cần gì phải quá mức chấp nhất chứ?" Mộ Dung Trung khuyên nhủ.

Ông gấp gáp thay Nhị lão Mộ Dung gia, tuổi giống như công tử vậy, đừng bảo là thế gia, chính là gia đình bình thường thì cũng đã là cha của mấy hài tử rồi, nhưng hắn thì ngược lại, Mộ Dung gia cứ một dòng độc đinh như vậy, cho tới bây giờ dám không chịu thành thành thật thật hứa hôn một mối, khiến cho song thân Mộ Dung gia gấp đến độ không kiềm được, cho nên mới muốn trực tiếp hứa hôn cho hắn.

Mộ Dung Hoài lại khinh thường cười một tiếng nói: "Ta đường đường là công tử Mộ Dung gia, muốn kết hôn với người tức phụ nào mà còn cần phải vội vã như vậy sao? Trung thúc, thúc về nói lại cho mẫu thân, ta nhất định phải tìm được một nữ nhân mà mình yêu làm thê tử, nếu như không tìm được thì đời này ta cũng không có ý định thành thân."

Hắn nói thật nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lại làm cho Trung thúc gấp đến hỏng rồi. "Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ngài là muốn chọc giận lão gia phu nhân đến hỏng sao?"

"Dù sao lời ta nói ở chỗ này, nếu như các ngươi nhất định phải ép buộc ta, ta sẽ dứt khoát đi thật xa, để cho Mộ Dung gia chặt đứt hương khói thì như thế nào?" Mộ Dung Hoài tà tà cười một tiếng, vỗ vỗ lưng của Trung thúc, xoay người đi ra khỏi phòng, lưu lại một mình Trung thúc ngu ngơ sững sờ đứng ở nơi đó, không biết như thế nào cho phải.

"Thành thân?" Mộ Dung Hoài giễu cợt cười một tiếng, dù cho phải thành thân cũng phải tìm một nữ tử tâm đầu ý hợp, tùy tùy tiện tiện nhét một người cho hắn thì những lời hắn mới vừa nói kia thì tuyệt đối làm ra được.

——— ————

Dụ Vương Lý Thư cưỡi ngựa đứng trên một ngọn núi nhỏ ngắm nhìn nơi xa.

Khuy Tinh trước hiệu. Giữa tháng sáu là thời điểm nóng bức nhất trong một năm. Trên cây bên đường, từng lá từng lá ủ rũ cúi thấp đầu, ve sầu ở trên cây miễn cưỡng hát, âm thanh cũng không vang dội, nức nức nở nở phờ phạc rã rượi. Nơi xa, sông Nghi Thủy quanh co đưa về phía phương xa, trên mặt nước lăn tăn từng gợn sóng, thoạt nhìn một vùng yên tĩnh.

Cũng đừng nhìn bề ngoài như thế, đến định kỳ lũ lụt, Nghi Thủy giống như là một con sư tử nổi giận, lũ lụt không ngừng, lúc gặp khô hạn thì mùa màng lại thường thường không được tưới kịp thời, nông dân thu hoạch ít, có người dứt khoát bỏ làm ruộng, dẫn đến đồng ruộng hoang vu một vùng lớn.

Cự ly hiện giờ bọn họ cách Giang Châu chỉ là mấy ngày hành trình nữa, hơn tháng hành quân trên đường, trời chưa từng mưa, vì vậy, thời gian của bọn hắn vẫn rất dư dả.

Hai mắt Dụ Vương híp lại, ánh nắng mặt trời quá gay gắt, hắn khó chịu nheo mắt lại.

"Đi nói với Ngụy Tướng quân và Tiết Đô úy, tất cả mọi người mệt mỏi, nghỉ ngơi nửa ngày, giờ dần sáng mai lại tiếp tục lên đường."

"Dạ!" Một tùy tùng bên cạnh lên tiếng đáp, đi xuống thông báo.

"Vương gia, rất nhanh sẽ tới Giang Châu, không phải là chúng ta nên chọn hành động gì rồi sao?" Lý Dịch thúc ngựa lên sườn núi nhỏ, thấp giọng hỏi.

Lý Thư trầm mặc trong chốc lát, đè thấp giọng nói: "Ngươi dùng bồ câu đưa tin, lệnh cho mấy ảnh vệ tin được đi làm sự tình này trước là được, nhớ kỹ, không nên đả thảo kinh xà."

Tuy giọng nói hắn trầm thấp, nhưng cũng không mất uy nghiêm.

"Thuộc hạ hiểu!"

"Đúng rồi, ngươi lại phái người đưa một phong thư trở lại Kinh Thành, nếu không phỏng chừng có người mất hứng." Khóe môi hắn hơi cong lên, có một chút bất đắc dĩ.

Lý Dịch hiểu hắn nói tới ai, thông minh không nói lời nào.

Các tướng sĩ Hổ Uy Doanh phía dưới nghe nói được nghỉ ngơi nửa ngày thì cùng nhau hoan hô lên. Cho dù bọn họ làm bằng sắt thì cũng là người! Mấy ngày hành quân liên tiếp thật sự không dễ chịu, khó trách Hoàng Thượng phải phái Thiết Quân bọn họ xuôi nam, đổi thành những quan văn khác thì đoán chừng đã sớm mệt mỏi nằm gục xuống, chỗ nào còn có thể thi hành nhiệm vụ chứ?

Ngụy Hổ nhìn dáng vẻ kích động của các tướng sĩ, thật thà phúc hậu cười cười, mà vẻ mặt của Tiết Kỳ Sơn còn lại thì không cho là đúng, nói với Ngụy Hổ: "Ngụy Tướng quân, Dụ Vương này thật sự lại thu mua lòng người, ngài xem trên đoạn đường này, ngược lại có không ít người đi về phía bên hắn rồi!"

Sắc mặt Ngụy Hổ hơi phiếm hồng, "Tiết Đô úy đây là có ý gì? Ngươi dám không nghe theo lệnh của Vương gia sao? Ngươi cũng đừng quên, Vương Gia mới là Khâm sai trị sông lần này, trước mắt nửa giọt mưa cũng chưa rơi xuống, nghỉ ngơi nửa ngày thì có gì không thể?"

Tiết Kỳ Sơn đây là bày tỏ bất mãn với hắn đó! Kể từ sau lần gặp phải Bảo Kiển Trại, ấn tượng của các tướng sĩ đối với Dụ Vương thay đổi thật lớn, ngay cả Ngụy Hổ hắn cũng ở trong đó, tâm cũng không khỏi tự chủ nghiêng về ngài ấy. Thử hỏi, một người đứng ra cứu giúp ngay thời điểm ngươi gặp nguy hiểm, thật sự nếu không biết cảm ơn, vậy còn là người sao?

Mà Tiết Kỳ Sơn lại không phải, hắn ta cho rằng hành động đó của Dụ Vương cũng chỉ là thu mua lòng người, đại đa số mọi người đều bị hắn lừa.

"Cũng không có gì có thể hay không, chẳng qua chỉ hi vọng là Ngụy Tướng quân còn nhớ rõ chức trách của mình, nếu không thì đừng trách Tiết mỗ không để ý đến tình nghĩa đồng bào, tổn thương đến tình cảm thật nhiều!" Tiết Kỳ Sơn thổi râu, hừ nói.

"Không biết tí gì!" Ngụy Hổ cũng tức giận, theo quân hàm, ông là Tướng quân, cao hơn Tiết Kỳ Sơn mấy cấp, lần này hắn ta lại dĩ hạ phạm thượng, nếu là ở trên chiến trường thì lập tức chém đầu hắn ta cũng không ai dám nói nữa chữ không.

Đây là lần đầu tiên hai người nổi lên tranh cãi tan rã trong không vui ở bên ngoài, trong lòng từng người đều đã có chút vướng mắc.

——— ——————

Lại là một đêm trăng tròn, Yến Vũ Nhi viết xong một tờ thực đơn, xoa xoa cánh tay có chút ê ẩm, đầu lắc lắc một chút, cảm thấy thư thái hơn chút, giơ bút tiếp tục viết.

"Chủ tử, đêm đã khuya, ngài mau mau nghỉ ngơi đi!" Liễu Nhứ quan tâm bưng trà tới để ở một bên, khuyên nhủ.

"Không sao, ngươi ngủ trước đi, ta viết hết mấy tờ thực đơn là tốt rồi." Mộ Dung Hoài chết tiệt, an bài nhiệm vụ cho nàng, ngày mai có khách quý quang lâm, hôm nay cần phải chuẩn bị xong năm thực đơn chưa từng dùng qua trước kia, tiền thù lao ngày trước tăng thêm năm trăm lượng bạc, ngày mai hắn phái người tới lấy.

Nàng đã viết một hồi lâu, cánh tay cũng tê cứng, âm thầm oán giận. Có lẽ cái tên Mộ Dung Hoài này là cố ý đi, hắn xuất tiền và cổ phần mua bí truyền của nàng, trong lòng sợ là không thoải mái, liền muốn làm vậy để chỉnh nàng, nếu không vì sao nhất định đợi gần đến thời gian rồi mới để cho người đưa tin.

Thật vất vả mới viết xong cuối cùng, Yến Vũ Nhi nhìn một chút, không có gì không ổn, hà hơi làm khô vết mực, lệnh Liễu Nhứ cất xong, lúc này mới thổi đèn trở về nội thất.

Vừa mới vén màn lên, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng bay vào cửa sổ, kêu lên cục cục.

"Ah, chim bồ câu từ đâu tới?" Liễu Nhứ tiến lên bắt con chim bồ câu kia, con ngươi xoay chuyển một vòng, làm cho người ta yêu thích không buông tay.

"Liễu Nhứ, lấy ống trúc trên chân nó xuống." Đây rõ ràng là một con bồ câu đưa tin, trước kia nàng đã từng dùng nó để đưa tin, chẳng qua là tại sao tối nay lại có chim bồ câu? Chẳng lẽ có người đưa tin cho nàng?

"Ồ!" Liễu Nhứ đáp một tiếng, liền vội vàng cúi đầu xem xét, quả nhiên là thấy nơi chân con chim bồ câu có buộc một ống trúc nho nhỏ, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện được.

Nàng cởi ống trúc ra, giao cho Yến Vũ Nhi.

"Chủ tử, chẳng lẽ là Vương gia đưa tin trở lại?" Liễu Nhứ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói.

Yến Vũ Nhi nheo mắt lại, nhanh chóng mở ống trúc ra, một tờ giấy nho nhỏ liền hiện ra.

Trên tờ giấy tràn đầy chữ viết lít nhít, còn nhỏ hơn con kiến.

"Tiểu Vũ Nhi của ta,"

A a, thật là cái tên Lý Thư kia, hắn vẫn luôn gọi nàng là Tiểu Vũ Nhi, nàng chỗ nào nhỏ hả? Bàn về tuổi, kiếp trước kiếp này cộng lại thì nàng cũng đã ba bốn mươi tuổi, hắn mới là Tiểu Thư Thư đó, hừ!

Bàn về vóc người, chỗ nên mập chỗ nên gầy trên người nàng cũng không nhiều thêm một lạng thịt, tại sao hắn phải gọi nàng là Tiểu Vũ Nhi chứ?

"Thấy chữ như thấy mặt, trong nháy mắt đã cách biệt hơn tháng, thật sự rất là nhớ nhung…"

Lại vẫn còn thấy chữ như thấy mặt thật sự rất là nhớ nhung là có ý gì nha, nói rất tình thâm chân thành, cũng không che đậy được sự thật chuyện hắn ăn xong rồi liền bỏ chạy, đến bây giờ đã hơn một tháng, lâu như vậy mới đưa tới một chút tin tức, rốt cuộc là có ý gì?

Hơn nữa, nàng cũng không hề nhớ hắn một chút nào, hắn không có ở trong phủ, khỏi phải nói nàng có bao nhiêu thích ý, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tiểu tam tiểu tứ không có tới tranh giành tình nhân, còn ra ngoài tự do làm một chút nghề, miễn miễn cường cường được coi như là một tiểu phú bà nho nhỏ đi, hắn thích ở bên ngoài bao lâu thì bấy lâu, tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng trở lại.

Yến Vũ Nhi nghĩ như vậy, nhưng lại cầm tờ giấy lên tiếp tục xem tiếp, nàng thật muốn xem một chút rốt cuộc da mặt người kia dày bao nhiêu, và muốn nói những gì. (ha ha, dĩ nhiên nàng sẽ không thừa nhận nội tâm hiện giờ của mình thật là có một chút kích động nho nhỏ!)

Liễu Nhứ thấy vẻ mặt của nàng biến ảo, một lát cười, một lát oán, một lát giận, đương nhiên biết thật sự là thư của Vương gia. Nàng nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi nội thất, từng chút từng chút hạ màn châu xuống, màn tơ cùng màn trúc tương phi*, để lại không gian cho một mình chủ tử.

*trúc tương phi: trúc đốm (tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm)

Người này thật không phải là thứ đồ gì hết, đột nhiên đưa lá thư này trở lại là ý gì? Nàng hung hăng vò tờ giấy thành một cục, lại hung hăng nắm chặt nhào nặn, nhào nặn xong lại nắm chặt, rồi lại đè dưới cái gối.



"Tiểu Vũ Nhi," Giữa mơ hồ mông lung, một bóng dáng màu trắng chậm rãi đi về phía mình, dần dần tới gần, đó là một người một ngựa giống như tuyết trắng, dáng vẻ xuất chúng hơn người, làm lóa mắt của tất cả mọi người.

Hắn mỉm cười với nàng, đưa tay ra: "Tiểu Vũ Nhi, tới đây!"

Nàng giống như là bị mê hoặc, vẻ mặt ngơ ngác, nghe lời đưa tay ra nắm lấy tay hắn, hắn nắm chặt tay của nàng, thuận thế kéo một cái liền đặt nàng vào trước người mình, cùng cưỡi một con ngựa.

"Giá!" Hắn giơ roi lên quật một cái, con ngựa chạy như bay, hắn vây lấy nàng chạy như bay, "Ha ha… Ha ha ha…" Bọn họ cười thoải mái, trong trái tim tràn đầy hạnh phúc.

Con ngựa trắng chở hai người chạy như bay, hai người một trắng một đỏ gắt gao tựa sát vào nhau.

Con ngựa dần dần chậm lại ở một bờ cỏ bên cạnh một dòng sông nhỏ, hắn lưu loát xoay người xuống ngựa, ôm nàng xuống, con ngựa nghỉ ngơi nhàn rỗi vẫy đuôi ăn cỏ trên mặt đất.

Hai người bọn họ thân mật dựa sát vào nhau, nhìn chăm chú vào ráng mây chiều rực rỡ phía chân trời, lẳng lặng không nói một câu.

"Yến Vũ Nhi, ngươi trả lại mạng hài nhi cho ta!" Một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh khó được này, hai người nhanh chóng tách ra, chỉ thấy vẻ mặt Hồ Mi Nhi hung thần ác sát, trên mặt còn mang theo máu tươi, trong tay cầm một thanh trường kiếm đi về phía bọn họ.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên lại có một giọng nói thê lương truyền đến: "Vương gia, Vương gia… ngài là của ta, ngài vĩnh viễn đều là của ta!" Giọng nói này khổ sở đáng thương, ánh vào mắt nàng là khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Tưởng Dung, mái tóc nàng ta rối bời, ánh mắt ngơ ngác nhìn Yến Vũ Nhi, chợt tràn đầy quang mang ác độc: "Ngươi trả Vương gia cho ta, ta là Vương phi! Trả ta!"

Vừa kêu, nàng ta vừa xông về phía mình, hai nữ nhân đều ép tới gần mình, mà cái tên đầu sỏ gây nên lại không thấy bóng dáng, họ dùng hai tay bóp chặt cổ của nàng, nàng không thể động đậy, cảm thấy hô hấp đều sắp hít thở không thông, "Khụ khụ, ta nghe lời, ta trả lại cho các ngươi là được!"

"Chủ tử chủ tử, người lại mơ thấy ác mộng sao?" Một sức lực thật lớn truyền đến, Yến Vũ Nhi mở mắt, chống lại hai con ngươi lo lắng.

"Liễu Nhứ?" Giọng nói của nàng có chút khàn khàn, cổ họng có chút đau.

Thì ra cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng sao nàng lại có cảm giác chân thật như vậy chứ?

"Chủ tử, người uống miếng nước đi! Cổ họng hẳn là đau rồi!" Liễu Nhứ quan tâm đưa nước tới bờ môi nàng, đút nàng uống vào.

Đặt ly trà xuống, Liễu Nhứ giúp nàng thuận khí, quan tâm nói, "Chủ tử, đã rất lâu rồi người không mơ thấy ác mộng, làm sao vậy?"

Yến Vũ Nhi cũng có chút buồn bực, cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng, giấc mộng lần này có khác biệt thật lớn với trước kia, trước kia đa số là mơ thấy tình cảnh kiếp trước và lão nhân râu bạc, mà lần này lại là Lý Thư và cơ thiếp của hắn.

Nàng chợt vén chăn lên xuống giường, tìm được phong thư đã bị vò không ra hình dạng ở dưới gối, liền để đến ánh nến đốt đi, nàng nhìn từng chút từng chút một hóa thành tro bụi, mới ném nó vào trong chậu than.

"Chủ tử, người đang làm gì vậy? Vương gia biết thì sẽ mất hứng đấy!"

"Hừ! Quản nãi nãi hắn có cao hứng hay không, hiện tại cô nãi nãi ta liền vô cùng mất hứng!" Yến Vũ Nhi nổi giận, lúc mới vừa nhận được thư, nàng còn có một chút cảm giác động lòng, nếu là cứ tiếp tục như vậy thì tình cảnh trong giấc mộng kia tuyệt đối sẽ biến thành sự thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui