Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

“Ngươi không muốn giải thích hay không có cách nào giải thích. Mạnh Tâm Nghi, ngươi muốn rời khỏi Vương phủ để ở cùng Cơ Tinh Hồn sao?” Mộ Dung Trần cười lạnh.

“Ta đã nói rồi, lời đồn không phải do ta tung ra, về phần cuộc sống sau khi rời khỏi Vương phủ thì ta vẫn chưa nghĩ tới.” Cung Tuyết Thiến thật sự không biết phải nói sao mới khiến hắn hiểu được.

“Chưa nghĩ tới? Chỉ sợ sớm đã nghĩ kỹ rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh như băng, hoàn toàn không tin tưởng lời nàng.

Cung Tuyết Thiến nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của hắn liền cười lạnh, trái tim co rút từng đợt đau đớn, nhìn hắn nói: “Vương gia, chúng ta nhất định phải đi đến nông nỗi này sao? Coi như chàng đối với ta không có tình, không có yêu, nhưng người ta đã nói “nhất nhật phu thê bách nhật ân, bách nhật phu thê tự hải thâm” (một ngày kết làm vợ chồng thì ân tình thắm thiết sẽ kéo dài mãi, trăm ngày kết làm vợ chồng thì ân tình tựa biển sâu). Ta chỉ cầu xin chàng hãy nghĩ đến tình cảm trước kia mà để cho ta âm thầm rời khỏi nơi đây. Huống chi chàng cũng đã đồng ý rằng nếu chàng muốn thành thân với quận chúa thì sẽ cho ta rời đi. Vì sao chúng ta cứ nhất định phải trở mặt thành thù, đối chọi gay gắt?”

Mộ Dung Trần nhìn nàng một hồi lâu rồi đột nhiên buông bàn tay đang túm lấy vạt áo của nàng ra, bá đạo ra lệnh: “Mạnh Tâm Nghi, mặc kệ những lời đồi thổi đó là thật hay giả, là ai tung ra, bổn Vương đã quyết định rồi, bổn Vương sẽ không hưu nàng, quyết định giam cầm nàng ở trong Vương phủ.”

“Cái gì?” Cung Tuyết Thiến không thể tin nhìn hắn, hắn nói gì? Giam cầm nàng trong Vương phủ sao?

Mộ Dung Trần thờ ơ nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói: “Như vậy đối với ai cũng tốt cả. Mọi người cũng sẽ không bàn luận về Thập tứ đệ nữa.”


“Nhưng ngươi có nghĩ cho ta hay không? Dựa vào đâu mà ta phải hi sinh vì các ngươi? Còn nữa, ngươi giam giữ ta ở trong Vương phủ, ngươi không sợ Nhu Nhi của ngươi buồn sao? Để ý sao?” Cung Tuyết Thiến khó nhịn được tức giận trừng mắt nhìn hắn, sao hắn lại có thể muốn giam cầm nàng?

“Mạnh Tâm Nghi, nàng quá đề cao bản thân mình rồi, sẽ không có ai quan tâm đến nàng đâu, nếu cần hi sinh thì nhất định phải hi sinh nàng. Về phần Nhu Nhi, nàng cũng có thể yên tâm. Bổn Vương đã nói là giam cầm nàng, tuy thân phận của nàng vẫn là tiểu thiếp của bổn Vương nhưng bổn Vương sẽ không đụng vào nàng nữa. Như vậy, Nhu Nhi còn để ý sao?” Mộ Dung Trần dường như lãnh khốc tuyệt tình nói.

“Ngươi….” Cung Tuyết Thiến tức giận đến mức thân mình đều phát run, nàng không ngờ rằng hắn lại đê tiện như vậy, muốn cầm tù nàng. Nước mắt liền ngăn không được mà rơi xuống. Đây là người nàng yêu sao?

Mộ Dung Trần nhìn thấy nước mắt của nàng, trong lòng nhất thời dao động, nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi rời khỏi Vương phủ nàng sẽ lao vào vòng ôm của Cơ Tinh Hồn hắn liền nhẫn tâm, tình nguyện giam cầm nàng trong Vương phủ, cầm tù nàng ở bên cạnh mình.

“Ha ha ha ha.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cười như điên, mặc cho nước mắt trên mặt vẫn không ngừng chảy xuống.

“Nàng cười cái gì? Nàng điên rồi.” Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Trần chiếu thẳng vào nàng, trong lòng hắn cũng đang không ngừng tự hỏi, mình làm như vậy có đúng không?

“Mộ Dung Trần, ta đang cười ngươi đấy, cười ngươi đã yêu ta nhưng lại không dám thừa nhận, không muốn cho ta đi nhưng lại chỉ có thể dùng biện pháp đê tiện đó để giữ ta lại, ngươi nói nha, chỉ cần ngươi nói yêu ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện ở lại đây.” Cung Tuyết Thiến bước tới gần hắn, cứ một câu lại càng tới sát hắn.

“Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương không yêu nàng, người bổn Vương yêu chính là Nhu Nhi, không cho nàng rời khỏi là bởi vì không muốn vì nàng mà khiến thập tứ đệ bị thương tổn.” Mộ Dung Trần gần như quát lên, nhưng trong lòng lại đang dao động, chỉ vì câu nói kia của nàng, ngươi đã yêu ta, không, người hắn yêu luôn luôn là Nhu Nhi.

“Một lí do thật hay, vì Thập tứ đệ?” Cung Tuyết Thiến cười lạnh: “Nếu ngươi đã không yêu thì hãy thả ta đi, ta sẽ rời khỏi kinh thành, đi rất xa, sao thập tứ Vương gia có thể tìm ta được? Rõ ràng ngươi đang chột dạ, rõ ràng ngươi đã yêu ta.” Cung Tuyết Thiến không để cho hắn cơ hội để thở, lại ép sát vào.

“Tùy ngươi muốn nói gì cũng được. Bổn Vương đã quyến định giữ ngươi lại Vương phủ.” Mộ Dung Trần xoay ngươi, giận dữ phất tay áo rời đi, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, người hắn yêu chính là Nhu Nhi.

Nhìn thấy hắn đã rời đi, Cung Tuyết Thiến mới lập tức lao lên giường, nàng không hiểu tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Nếu đã không yêu nàng thì vì sao lại không để nàng đi? Nếu yêu nàng thì tại sao hắn lại đối xử với nàng nhẫn tâm như vậy?


Mộ Dung Trần vẫn mang sắc mặt âm trầm, phiền não không thôi ngồi trong thư phòng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa thư phòng bị mở ra, hắn liền phẫn nộ ném chén trà trên bàn tới: “Cút ra, bổn Vương đã nói rồi, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy.”

“A….” Liễu Nhu vừa vào cửa đã nhìn thấy chén trà đang bay tới từ phía đối diện, liền hoảng sợ kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, vội vàng nghiêng đầu sang một bên.

Xoảng….chén trà đụng phải cửa sổ bên cạnh rồi rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Nhu Nhi? Sao lại là nàng? Nàng có sao không?” Lúc này Mộ Dung Trần mới phát hiện người bước vào là Liễu Nhu, hắn liền vội vàng đi qua đỡ lấy nàng, quan sát từ trên xuống dưới.

“Trần, thiếp không sao.” Bây giờ Liễu Nhu mới hoàn hồn, nói, sau đó lại nhìn hắn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao chàng lại tức giận như vậy?”

“Không có gì, chỉ là chút chuyện phiền não thôi.” Mộ Dung Trần chỉ nói một câu cho qua chuyện.

“Trần, đừng giấu thiếp bất kỳ chuyện gì cả, nói cho thiếp biết đi, cho dù không thể giúp chàng nhưng ít nhất thiếp có thể lắng nghe.” Liễu Nhu nhìn khuôn mặt phẫn nộ của hắn, đau lòng nói.


“Nhu Nhi, nàng vẫn luôn dịu dàng, khéo hiểu lòng người như vậy.” Mộ Dung Trần lấy tay ôm eo nàng, nói.

“Trần, tâm tình của chàng không tốt có phải là do những lời đồn thổi kia không?” Liễu Nhu nhìn hắn, trực tiếp hỏi.

“Nàng cũng đã nghe thấy rồi sao?” Mộ Dung Trần sửng sốt.

“Bây giờ ai ai cũng bàn luận, thiếp muốn giả vờ không nghe cũng khó.” Liễu Nhu cười khẽ một cái rồi mới nói tiếp: “Trần, thiếp thật muốn biết, sao tiểu thiếp này của chàng lại có bản lĩnh như vậy? Mê hoặc được cả Thập tứ Vương gia của chúng ta cùng tên công tử phong lưu trên giang hồ mặt tựa Phan An*, Cơ Tinh Hồn? Nhưng mà thiếp cũng thật tò mò, nàng ta tốt như vậy, có bản lĩnh như vậy, vì sao lại không mê hoặc được chàng?”

Sắc mặt Mộ Dung Trần cứng ngắc, nhưng hắn vẫn nói: “Đó là bởi vì trong lòng ta có nàng.”

* Phan An: Một trong hai đại mỹ nam nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận