Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

“Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi đừng giở thủ đoạn gì ra, sau này cách xa Thập tứ đệ và Vương tử một chút.” Sắc mặt Mộ Dung Trần trở nên âm trầm.

“Mộ Dung Trần, ta cũng cảnh cáo ngươi, ngươi không có tư cách quản ta, ta đến với ai là việc của ta, không mượn ngươi xen vào. Ta cũng nói cho ngươi biết, ta cứ muốn tiến sâu hơn với Thập tứ Vương gia cùng Gia Lỗ Tề đấy, ta thích bọn họ, sao nào?” Cung Tuyết Thiến cố ý chọc giận hắn, hắn dựa vào đâu mà quản nàng chứ.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi thật không biết sĩ diện.” Mộ Dung Trần bóp chặt cằm nàng, trong mắt dâng lên lửa giận, nàng lại còn nói nàng thích bọn họ.

“Vậy ta cũng xin hỏi, một nữ nhân bị hưu còn có sĩ diện sao?” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng hỏi lại hắn.

“Ngươi đang oán hận bổn Vương sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm.

“Không, ta phải cám ơn Vương gia, bởi vì Vương gia hưu ta cho nên ta mới biết được thì ra trên đời này có nhiều nam nhân tốt như vậy, ta cũng mới phát hiện thì ra ta đây cũng rất được chào đón.” Cung Tuyết Thiến cố ý nói.

“Ngươi….ngươi thật là không biết xấu hổ.” Mộ Dung Trần thật sự bị nàng chọc giận. Nghĩ đến hôm nay Gia Lỗ Tề xem thương tích trên chân trần của nàng nhưng nàng lại không hề từ chối, hắn liền tức không chịu được, tay đột nhiên bắt lấy cánh tay nàng, dừng lực, đẩy nàng xuống giường.

“A….” Trong nháy mắt bị ngã lên giường, vết thương của nàng bị đụng vào, nỗi đau đớn lập tức khiến sắc mặt của nàng trắng bệch, trên đầu chảy đầy mồ hôi, trong mắt đong đầy nước mắt, nhưng nàng vẫn cố gắng căn chặt môi, không để mình kêu ra tiếng.

Bộ dáng vừa đau đớn vừa quật cường của nàng khiến Mộ Dung Trần nhói lòng. Vì sao nàng nhất định phải quật cường như vậy? Vì sao không thể nói chuyện hòa thuận với hắn, nhất định cứ phải chọc giận hắn. Trong lòng liền nhẹ nhàng than, lửa giận cũng giảm sút không ít, đưa tay ôm lấy nàng.

“Ngươi làm gì vậy? Buông, không cần ngươi giả vờ tốt bụng.” Cung Tuyết Thiến giãy dụa, lấy tay dùng sức đánh hắn, nước mắt cũng không ngăn được nữa mà chảy xuống.

“Ngoan, đừng náo loạn nữa.” Mộ Dung Trần ôm nàng, nhẹ giọng nói.

Cung Tuyết Thiến hơi cứng người, hắn sao lại có thể nói chuyện với nàng dịu dàng như vậy, nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, nàng cũng không cần, vẫn giãy dụa nói: “Ngươi buông ra, ta không cần ngươi thương hại đồng tình, ta không muốn gặp lại ngươi.”

“Ưm….” Môi của nàng đột nhiên bị hắn hôn lên, nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn đã quên phản ứng.

Mộ Dung Trần ôm chặt nàng, đắm chìm trong đôi môi ngọt ngào của nàng, muốn lấy được càng nhiều.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kịp phản ứng, hắn đang làm gì vậy? Sao hắn lại có thể tiếp tục xâm phạm nàng? Nàng liều mạng muốn thoát khỏi hắn nhưng cánh tay hắn lại vững chắc giống như xích sắt, mặc cho nàng dùng sức mạnh đến đâu cũng không giãy ra được.

Thẹn quá hóa giận, ngay tại lúc ánh mắt của hắn trở nên mơ màng, nàng há mồm ra, bất ngờ cắn vào đầu lưỡi đang thăm dò vào của hắn.

“A….” Mộ Dung Trần bị đau kêu lên, rời khỏi môi nàng, nàng cả gan dám cắn hắn, tuy rằng chỉ cắn được một chút nhưng trong miệng hắn đã tràn ngập mùi máu tươi.

“Ngươi vô sỉ, buông.” Cung Tuyết Thiến tức giận nhếch lông mày lên quát.

Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức biến thành âm tình bất định, thân mình xích lại gần đè nàng lại: “Buông ngươi ra? Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn liền trả thù bằng cách dùng răng cắn lên môi nàng, mặc dù không chảy máu nhưng cũng khiến môi nàng bị sưng đỏ.

Cung Tuyết Thiến bị đau cau mày, trừng mắt nhìn hắn, nhưng do sức yếu ớt nên không có cách nào.

Thân mình Mộ Dung Trần bỗng chốc nổi lên biến hóa, nàng vẫn giống như trước đây, không cần làm gì cả nhưng nháy mắt lại có thể châm lên dục vọng trong thân thể hắn.

Tay bắt đầu không an phận đưa tới trên ngực nàng.

“Đừng, đừng….” Cung Tuyết Thiến vô cùng lúng túng né tránh đôi môi hắn, kêu to lên.

Nhưng Mộ Dung Trần lại không thèm để ý, tay vẫn thăm dò vào trong ngực nàng như trước.

“Mộ Dung Trần, ngươi đê tiện, đừng quên, ngươi đã hưu ta rồi, ta không còn là nữ nhân của ngươi nữa, ngươi không thể làm như vậy.” Cung Tuyết Thiến không ngừng kêu lên.

“Hưu ngươi, nhưng ngươi đã từng là nữ nhân của bổn Vương, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.” Động tác trên tay Mộ Dung Trần vẫn chưa dừng lại.

Cung Tuyết Thiến bị lộ ra cái yếm bên trong, vừa thẹn vừa giận, gấp gáp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi. Đột nhiên nàng nhanh trí hô lên: “Quận chúa, người đã đến rồi.”

Nhu Nhi….Thân mình Mộ Dung Trần cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía cửa, lúc này mới biết mình bị lừa, vừa muốn phát hỏa lại thấy nàng dùng ánh mắt yếu ớt nhìn hắn nói: “Rõ ràng là ngươi thích Nhu Nhi, vì sao còn đối xử với ta như vậy? Ngươi đã hưu ta rồi, vậy cầu xin ngươi buông tha ta.”

Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu rồi đột nhiên xoay người rời khỏi người nàng. Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy? Vì sao nhìn thấy nàng liền không thể khống chế được? Nàng nói rất đúng, người hắn yêu chính là Nhu Nhi, vì sao còn muốn dây dưa nàng?

Không thèm liếc nhìn lại nàng một cái, hắn phẫn nộ xoay người rời đi. Hắn cũng không hiểu mình đang làm gì nữa? Rõ ràng đã hiểu được tất cả, nhưng lại cứ không buông nàng ra được.

Đi khỏi Mạnh phủ, hắn liền nhìn thấy Mộ Dung Phong đang đi tới từ phía đối diện.

“Hoàng huynh, sao huynh lại ở đây?” Hắn kinh ngạc hỏi, nhưng rồi nhìn thấy Mạnh phủ ở bên cạnh, trong lòng đã hiểu rõ vài phần.

“Đi, đi uống rượu cùng ta.” Mộ Dung Trần lại không nói hai lời, kéo hắn đi về phía tửu lâu.

Trong tửu lâu.

Mộ Dung Trần cứ uống từng chén từng chén một, không thèm quan tâm đến Mộ Dung Phong ở bên cạnh.

“Hoàng huynh, đừng uống nữa, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, có chuyện gì cứ nói ra, có lẽ đệ có thể giúp huynh.” Mộ Dung Phong lập tức ngăn hắn lại, nói.

“Ta không sao, ta chỉ muốn uống rượu.” Mộ Dung Trần khẽ gạt cánh tay hắn ra, dứt khoát cầm lấy bầu rượu dốc vào miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui