Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Thấy hoàng huynh không ngừng uống rượu, Mộ Dung Phong chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, không quản hắn nữa, để hắn phát tiết những khó chịu trong lòng.

Mộ Dung Trần lại không ngừng dùng rượu để khiến bản thân tê dại, trong đầu, hình dáng của Liễu Nhu và Mạnh Tâm Nghi không ngừng luân phiên xuất hiện, khiến hắn đau đớn không chịu được.

“Hoàng huynh, đừng uống nữa, huynh say rồi.” Mộ Dung Phong nhìn thấy bàn tay cầm chén rượu của hắn đã bắt đầu lung lay liền nhịn không được đưa tay ra giành lấy chén rượu trong tay hắn.

“Đưa ta, ta không say, ta vô cùng tỉnh táo.” Mộ Dung Trần lấy tay quơ quơ muốn giật lại chén rượu, trong lòng hắn rất tỉnh táo.

“Hoàng huynh, chẳng qua chỉ vì một nữ nhân, huynh hà tất phải biến bản thân mình thành thế này. Nếu huynh muốn thì cứ giữ cả hai nàng ở bên người, ai lại dám nói gì?” Mộ Dung Phong nhìn hắn, thật sự không rõ trong lòng hắn đang rối rắm chuyện gì? Chuyện đơn giản như vậy, lại khiến hoàng huynh luôn lạnh lùng không thể khống chế được.

“Đệ không hiểu, nếu là nữ nhân bình thường thì ta có thể ép buộc, nhưng các nàng lại không phải.” Mộ Dung Trần thống khổ ghé vào trên bàn, hắn không thể thất hứa với Nhu Nhi, hắn không thể cô phụ Nhu Nhi, nhưng trong lòng của hắn lại không thể khống chế được nghĩ đến một nữ nhân khác.

“Hoàng huynh, đệ không biết huynh đang khổ sở vì điều gì? Nhưng mà huynh cũng đã lựa chọn rồi, huynh chọn Liễu Nhu, nếu đã vậy huynh đừng có bất kỳ dây dưa không rõ gì với Mạnh Tâm Nghi nữa.” Mộ Dung Phong chân thành nói.

“Ngũ đệ, đệ đã nghe qua câu này chưa?” Mộ Dung Trần say, ánh mắt lờ mờ nhìn hắn hỏi.

“Câu gì?” Mộ Dung Phong sửng sốt.

“Thân bất do kỷ.” Mộ Dung Trần nói rõ, trái tim của hắn chính là thân bất do kỷ.

Ai…Mộ Dung Phong thở dài, lại hỏi: “Hoàng huynh, vậy huynh yêu Liễu Nhu nhiều hơn hay là yêu Mạnh Tâm Nghi nhiều hơn?”

“Không biết.” Mộ Dung Trần lắc đầu: “Ta yêu Liễu Nhu nhưng cũng không muốn Tâm Nghi rời đi. Đệ biết không, nhìn thấy nàng ở cùng một chỗ với Thập tứ đệ, hay với nam nhân khác, ta sẽ ghen tỵ, ở trong tiềm thức của ta, nàng là của ta, nàng vẫn luôn là của ta.”

“Nếu đã như vậy, sao huynh còn hưu nàng?” Mộ Dung Phong nhìn hắn, đây không giống như chuyện hắn sẽ làm.

Hắn không nghe được câu trả lời, bởi Mộ Dung Trần đã gục xuống bàn ngủ say.

Mộ Dung Phong đứng dậy đỡ hắn lên, dọc theo đường đi, trong miệng hắn không ngừng gọi: “Nhu Nhi”….”Tâm Nghi.”

Ngày hôm sau, trong thành vô cùng náo nhiệt hoan nghênh Gia Lỗ Tề Vương tử đến. Cung Tuyết Thiến nhàm chán ngồi một mình trong phòng. Nàng biết hôm nay sẽ không có ai đến.

Nhìn thấy sắc trời bên ngoài dần tối, nàng cũng không hề buồn ngủ, bởi vì chân không thể cử động nên ban ngày đã ngủ rất nhiều.

“Tiểu thư, Thập tứ Vương gia đến.” Tiểu Vân đi tới nói.

Cung Tuyết Thiến sửng sốt, đã trễ thế này, hắn còn tới thăm nàng? Nàng phân phó: “Tiểu Vân, đỡ ta dậy, mời hắn vào.”

“Dạ.” Tiểu Vân đỡ nàng dậy, mặc y phục cho nàng rồi mới đi ra ngoài.

Rất nhanh, Mộ Dung Vũ liền đi đến, trên người mang theo mùi rượu, nhìn nàng nói: “Tâm Nghi, đỡ hơn chút nào không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, Vũ, đã trễ thế này, sao ngươi không về nghỉ ngơi mà lại còn đến thăm ta?” Cung Tuyết Thiến nói, phần tình nghĩa này của hắn khiến trong lòng nàng cảm kích.

“Yến tiệc trong hoàng cung vừa mới kết thúc, ta cũng không mệt nên đến thăm nàng một lát.” Mộ Dung Vũ nói.

“Đúng rồi, Gia Lỗ Tề Vương tử đến đây làm gì? Không phải là hòa thân chứ?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, hỏi đùa.

“Ừ, đúng rồi, chính là đến để hòa thân.” Nhưng Mộ Dung Vũ lại khẽ gật đầu.

“Lại là một cuộc hôn nhân chính trị.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu.

“Đây là sự bất đắc dĩ của người trong Hoàng tộc.” Mộ Dung Vũ thở dài, sau đó lại nói: “Nhưng mà Gia Lỗ Tề cũng không để Phụ hoàng ban hôn mà muốn tiếp xúc trước đã rồi mới tự mình quyết định.”

“Vậy cũng tốt.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, như vậy tối thiểu cũng có nền tảng tình cảm.

“Được rồi, Tâm Nghi, ta không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa, nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi trước.” Mộ Dung Vũ đứng dậy nói, nhìn thấy nàng không sao, hắn mới an tâm.

“Được, Vũ, ngươi đi chậm một chút.” Cung Tuyết Thiến nói.

Trong Hoàng cung.

Mộ Dung Trần vừa định rời khỏi Hoàng cung liền nhìn thấy một thái giám vội vàng chạy tới hành lễ nói: “Vương gia, nương nương mời người.”

“Có chuyện gì sao?” Hắn lạnh lùng nói, tuy rằng Nhu Nhi đã trở lại nhưng trong lòng hắn nỗi hận đối với mẫu phi vẫn không thể tiêu tan.

“Bẩm Vương gia, nô tài không biết, nương nương chỉ bảo nô tài đến mời Vương gia, bảo là có việc muốn nói.” Công công hồi đáp.

Mộ Dung Trần suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Đi thôi.” Đúng lúc hắn cũng có lời muốn nói.

“Mời Vương gia.” Công công làm động tác mời.

Vừa đến đại sảnh, mặc dù giọng nói của Mộ Dung Trần lạnh lùng không có chút tình cảm nhưng vẫn hành lễ: “Nhi thần tham kiến mẫu phi.”

“Trần Nhi, đứng lên đi.” Quý phi nương nương hơi kích động, tuy rằng giọng nói của hắn rất lạnh lùng, nhưng hắn đã chịu gọi bà là mẫu phi. Bà phân phó với cung nữ, thái giám bên cạnh: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

“Dạ, Quý phi nương nương.” Cung nữ thái giám đều lui xuống.

“Có lời gì thì nói đi.” Mộ Dung Trần nhìn bà, trực tiếp hỏi.

“Trần Nhi, con cứ phải đối xử với mẫu phi như vậy sao? Con xem, không phải Liễu Nhu đã trở về sao?” Vẻ mặt của Quý phi nương nương rất bi thương, nếu không phải vì hắn thì ai lại bằng lòng thương tổn con mình chứ.

“Đúng là nàng đã trở về nhưng nàng trở về không có nghĩa là có thể xóa bỏ hết tất cả những gì bà đã làm.” Mộ Dung Trần nắm chặt tay, ánh mắt nhìn bà không có một tia ấm áp.

Sắc mặt của Quý phi nương nương có vẻ tức giận khó coi, nhưng bà cố nén sự tức giận trên mặt, ép mình dịu lại rồi nói: “Trần Nhi, hôm nay ta gọi con đến không phải là muốn nói về chuyện của nàng ta, ta là muốn hỏi về Mạnh Tâm Nghi.”

“Mạnh Tâm Nghi? Nàng có quan hệ gì với bà sao? Bà muốn hỏi gì về nàng?” Ánh mắt Mộ Dung Trần Nghi hoặc nhìn bà.

“Ta muốn hỏi con, vì sao lại hưu nàng?” Quý phi nương nương hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui