Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Đi đến cửa Vương phủ, tiến lên phía trước mở đường là vài tên thái giám, hai bên là các vị Vương gia cũng đứng ở cạnh. Long liễn ngừng lại. Thái giám xốc rèm lên, nói: “Hoàng thượng, đến Vương phủ rồi, thỉnh người xuống kiệu.”

Cung Tuyết Thiến chỉ thấy một bóng người từ bên trong đi ra, còn chưa kịp nhìn rõ, cũng cảm giác được người bên cạnh đều quỳ xuống, nàng cũng quỳ xuống theo: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Tất cả đứng lên đi.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên phía trên đầu..

“Tạ ơn hoàng thượng.” Mọi người đứng dậy.

“Phụ hoàng, nhi thần dẫn người vào phủ.” Mộ Dung Trần đi tới, cung kính nói.

“Đi vào xem.” Hoàng đế gật gật đầu với người bên cạnh, Cung Tuyết Thiến đứng thẳng người lên, lúc này mới vụng trộm bắt đầu đánh giá vị hoàng đế này.

Thế này mới phát hiện không giống như trong tưởng tượng của nàng, khoảng bốn mươi mấy tuổi, người hơi hơi mập, trên mặt khí sắc lại tốt. Khuôn mặt mặc dù có một chút dấu vết của năm tháng, nhưng đây tuyệt đối là một tinh phẩm, điều này cũng không có gì kì quái khi thấy các con của ông ta tại sao lại anh tuấn như vậy.

Đang nhìn ngây ngẩn, chợt cảm giác có người kéo chân mình, vụng trộm liếc mắt nhìn một cái, là Tiểu Vân, lập tức hiểu được là nàng đang nhắc nhở chính mình chú ý. Vội vàng đứng vững lại, thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đôi chân.

Đột nhiên một đôi giày màu đen thêu chỉ vàng dừng ở trước mặt của nàng.

Cung Tuyết Thiến cả kinh cố gắng trấn định. Không có để ý tới.

“Mạnh Tâm Nghi phải không?” Giọng nói hơi quen thuộc. Đã từ đứa trẻ biến thành nam nhân, nhưng nàng vẫn biết là Thập tứ Vương gia.

“Phải.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, vẫn chưa ngẩng đầu, hôm nay tránh không khỏi chỉ có thể thừa nhận.

“Tâm Nghi, thật là ngươi”. Giọng điệu Thập tứ Vương gia mang theo vui mừng, vừa định nói tiếp, chợt nghe có người thét lên: “Thập tứ đệ, nhanh lên một chút, mau theo vào đi.”

“Đến ngay.” Mộ Dung Vũ đáp, sau đó nói với nàng: “Chờ ta, buổi tối ta sẽ đến tìm ngươi.” Liền chạy nhanh đuổi theo.

Nhìn tất cả mọi người đi theo Hoàng Thượng tiến vào Vương Phủ, nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhiệm vụ hoàn thành, nói không chừng tiệc tối, còn không có chỗ cho nàng đâu, nàng càng không muốn đi ấy chứ.

“Tiểu Vân, chúng ta trở về.” Nàng phân phó nói.

“Dạ.” Tiểu Vân gật đầu.

Trở lại Tuyết Uyển, nàng bình tâm lại, không để ý đến bên ngoài đang vô cùng náo nhiệt như thế nào, chuyện này không liên quan gì đến nàng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Màn đêm buông xuống, nàng ngồi ở trong viện nhìn đại sảnh của Vương phủ, nơi đang ca múa mừng cảnh thái bình, đèn đuốc sáng trưng, nàng và nơi đó dường như không hợp nhau.

“Nô tỳ tham kiến Thập tứ Vương gia.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Tiểu Vân.

“Đứng lên đi.” Mộ Dung Vũ nhẹ giọng phân phó, sau đó đi vào.

“Là ngươi, tại sao ngươi lại tới nơi này?” Cung Tuyết Thiến giật mình hỏi hắn, hắn không sợ người khác sẽ đàm tiếu sao? Huống chi hiện tại Hoàng Thượng còn đang ở đây.

“Tâm Nghi, ngươi có khỏe không? Mấy năm nay ta vẫn muốn tới thăm ngươi, nhưng mỗi một lần đều bị ngăn ở ngoài cửa. Hôm nay thật vất vả tìm được cơ hội này, thầm nghĩ muốn đến thăm hỏi ngươi một chút?” Mộ Dung Vũ trong giọng nói đã tràn ngập áy náy, lúc trước hắn không nên đi tới để cho hoàng huynh trừng phạt nàng.

“Vương gia, ta rất khỏe. Ngươi nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đây không phải là nơi ngươi nên đến.” Cung Tuyết Thiến nói.

“Ta biết, nhưng ta kềm lòng không được, chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện một lúc thôi.” Mộ Dung Vũ nói, hắn không còn là một tiểu tử ba năm trước, hắn biết nàng là tiểu thiếp của hoàng huynh, và bản thân không nên tới nơi này.

“Chúng ta đây đi ra ngoài nói đi.” Thấy hắn không muốn đi, Cung Tuyết Thiến đề nghị, ở bên ngoài so với trong phòng này thì tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không để cho người khác hiểu lầm.

“Đi ra ngoài? Được.” Mộ Dung Vũ đột nhiên đồng ý, cũng cảm tạ sự khéo hiểu lòng người của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui