“Vũ, ta thật sự xem ngươi như bằng hữu, bằng hữu tốt nhất’’ Cung Tuyết Thiến kêu tên của hắn, nhìn hắn không nghĩ hắn lại thương tâm khổ sở như vậy .
“Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng có chút kinh hỉ, nàng kêu tên mình, không phải nàng đối với mình không có một chút hảo cảm, mặc kệ thế nào? Đây là khởi đầu tốt. “Ta nguyện ý làm bằng hữu của nàng.” Nếu nàng đã nói như vậy, vậy cứ làm bằng hữu, hắn sẽ chậm rãi từng chút từng chút làm nàng cảm động, hắn đã chờ năm năm, nên cũng không ngại chờ thêm vài năm, một ngày nào đó nàng sẽ thích chính mình.
“Cám ơn, cám ơn ngươi’’ Cung Tuyết Thiến thở phào, tâm tình lập tức thoải mái hơn.
“Tâm Nghi, nàng hát cho ta nghe đi, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng chính là nghe được nàng đang hát.” Mộ Dung Vũ nói sang chuyện khác.
“Được, ngươi muốn nghe hát gì?” Cung Tuyết Thiến vui vẻ đồng ý, nếu ca hát có thể biểu đạt lời xin lỗi thì không chỉ một bài mà một trăm bài nàng cũng nguyện ý.
“Tuỳ nàng đi, chỉ cần nàng hát ta đều thích nghe” Mộ Dung Vũ nói.
“Bao năm tháng qua, có một người từng trải qua bao gió mưa, nước mắt và sai lầm, và biết bao điều gian khổ không nhớ hết. Khi thật sự yêu thương thì mới hiểu sự cô đơn, biết vượt qua gian khổ để vươn lên, rồi cuối cùng bạn sẽ mãi trong tim tôi.”
Cung Tuyết Thiến hát bài Bằng hữu của Châu Hoa Kiện. (Mag: Bài này mình thích nhất nè, có soái ca nào thích nghe ta hát không ta? ^^ Quinn: đừng đầu độc soái ca trong PDG chứ ^^)
Ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Vũ mang theo chút ảm đạm nhìn chằm chằm nàng, một nữ tử vừa thông minh vừa xinh đẹp, không thích mình lại thích hoàng huynh, hắn thật sự có chút ghen tỵ với hoàng huynh.
Núp ở phía sau mặt mọi người khiếp sợ khi nghe tiếng ca tuyệt vời, Mộ Dung Trần lại không thể tưởng tượng, nàng lại có thể cự tuyệt làm Vương phi, trong ấn tượng xuất hiện vẻ quật cường khư khư cố chấp, làm việc không từ thủ đoạn, sau đó lại xuất hiện vẻ mặt ngây thơ ở trước mắt, hắn có chút không hiểu nàng.
“Bạn ơi, chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa. Một tiếng bằng hữu, bạn có biết không? Dù có đau, có khổ, có đi đến đâu cũng có tôi bên cạnh bạn.”
Cung Tuyết Thiến chậm rãi kết thúc bài hát, ánh mắt chân thành nhìn hắn: “Bằng hữu, ngươi hiểu không?”
“Ta hiểu, nàng xem ta là bằng hữu của nàng.” Mộ Dung Vũ trong lòng có chút đau xót nhìn đoá hoa bay xuống qua người hắn, nàng xinh đẹp tựa như một đoá hoa đào tiên tử, làm cho người ta mơ hồ. không tự chủ được, hắn đi tới hái xuống một đóa hoa đào, cài lên tóc nàng. Có thể làm bằng hữu của nàng cũng là may mắn.
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, sau đó thản nhiên cười: “Cám ơn.”
Nhìn nụ cười rực rỡ, hắn không khỏi thốt ra: “Nàng biết không? Ta thật sự ghen tỵ với hoàng huynh, có nàng thương huynh ấy mà huynh ấy lại để mất đi, không biết quý trọng.”
“Người yêu hắn nhiều lắm, huống chi hắn muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Mà ta không có giá trị gì để hắn yêu thích, có điều ta cũng đã muốn buông xuôi, lạm tình mười mấy tiểu thiếp như vậy, hắn có quý trọng ai đâu.” Cung Tuyết Thiến hạ thấp mình nói, nàng sẽ không để ý hắn đối đãi với mình ra sao, bởi vì nàng hoàn toàn không có thương hắn.
Lạm tình? Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói hoàng huynh lạm tình.
Sắc mặt Mộ Dung Trần âm trầm, Mạnh Tâm Nghi, thì ra ngươi là vì nguyên nhân này mới rời đi vương phủ, vốn tưởng rằng qua năm năm ngươi đã trưởng thành không ngờ ngươi cư nhiên so với trước kia càng quá phận.
“Không, không phải, ngươi hiểu lầm hoàng huynh rồi, huynh ấy không phải kẻ lạm tình, trong lòng huynh ấy có nỗi khổ.” Mộ Dung Vũ đột nhiên nói.
Cung Tuyết Thiến sửng sốt “Có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn có chuyện gì không muốn người khác biết.”