Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
__________________21
“Không có gì, chắc là van nước hỏng rồi. Tôi có quần áo, lát nữa lên xe thay.”
Lý Hoành Phóng nói xong câu đó, ngẩng đầu nhìn người hầu đang bận việc bên ngoài, trong lòng có chút bực bội.
Bữa tiệc lớn như vậy, để không làm mất hứng thú của khách mời, khắp nơi đều có người hầu lo liệu mọi việc, làm sao có thể xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn này.
Nếu không phải ngoài ý muốn thì chắc chắn là cố ý.
Những người hầu của Bạch gia, thật là quá đáng!
May mà người bị ướt là hắn ta, ngày thường hắn ta bị những người đó chế giễu cũng quen rồi.
Nếu Khương Lạc Lạc lần đầu tiên tham dự yến hội đã bị xối nước chật vật như vậy, thì sẽ bị những người chờ xem kịch vui dìm chết.
Khi hắn ta vừa bước ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
“Anh Phóng, Lạc Lạc, hai người ở đây à!”
Giọng nói ngọt ngào của Bạch Đường truyền tới.
Khi đối mặt với Khương Lạc Lạc không có chút vệt nước nào, cậu ta rõ ràng kinh ngạc một chút, cùng người hầu gái bên cạnh nhìn nhau, rồi mới cười nói: “A Trinh nói người ở bên này, tôi tới tìm hai người ~”
Cặp mắt đào hoa kia rơi xuống áo khoác ướt đẫm của Lý Hoành Phóng, trên mặt cậu ta toát ra vẻ thật khiếp sợ: “Anh Phóng, anh bị làm sao vậy?”
“Vòi phun nước trong vườn hỏng rồi, bắn lên người tôi, tôi đi thay quần áo trước đây.”
Trong lòng Lý Hoành Phóng cực kỳ phức tạp, hắn không phải là không nhìn thấy động tác nhỏ của Bạch Đường, hắn ta chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi
Người hắn ta thích lâu như vậy, sao có thể làm loại chuyện bỉ ổi này?
Hắn qua loa bỏ xuống vài lời, rồi bước nhanh ra ngoài, nhưng mới vừa đi một bước, đột nhiên lại quay lại với vẻ mặt nghiêm túc:
“Khương Lạc Lạc, đừng quên lời tôi đã nói với cậu.”
Khương Lạc Lạc gật đầu.
Bạch Đường nhìn hai người bỗng nhiên thân thiết, đáy lòng có chút khó chịu.
Mấy năm nay Lý Hoành Phóng chạy trước chạy sau lấy lòng cậu ta lâu như vậy, thế nhưng đột nhiên bắt đầu để ý tới người khác……
Trong lòng Bạch Đường lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng nháy mắt bị thay thế bởi tia nhiệt tình quen thuộc: “Lạc Lạc, đi thôi, tiệc thử rượu sắp bắt đầu, chúng tôi đang chờ cậu~”
Chờ tôi?
Chờ tôi chui vào bẫy sao?
Khương Lạc Lạc né tránh cánh tay đang duỗi lại của cậu ta, nhìn tầng tầng lớp lớp nụ cười giả tạo trên mặt Bạch Đường, trong lòng không chút gợn sóng.
Cậu cũng không giỏi giả vờ nhiệt tình để trò chuyện, cũng lười phối hợp với loại tâm địa gian xảo đầy mình chờ xem trò hay của cậu.
Khương Lạc Lạc nhìn thẳng người trước mắt, từ chối: “Không được, chồng tôi bảo tôi đợi anh ấy.”
Sắc mặt Bạch Đường thay đổi.
Xung quanh trái phải không có ai, cậu ta cũng không che giấu.
“Cậu cũng xứng gọi anh ấy là chồng?”
Bạch Đường cười nhạt, trong mắt tràn đầy khinh thường: “ Sao không cúi đầu nhìn bản thân mình trong gương xem, cậu là cái thứ gì? Tên nhà quê dưới đáy xã hội bán mông cho tầng lớp thương lưu, bị đưa vào biệt thự ngủ mấy lần, cậu thật sự cho rằng mình là thiếu gia sao?”
Khương Lạc Lạc nhìn lại cậu ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Vậy sao cậu không soi gương nhìn chính mình đi, dùng thân thể mình cùng lúc quyến rũ bốn, năm tên đàn ông, yên tâm thoải mái lấy lợi ích từ người ta, khác gì vịt con* bán rẻ tiếng cười trong hộp đêm không?”
*vịt là trai bao
Bạch Đường nghẹn đỏ mặt: “Cậu——”
“Tại sao cậu cảm thấy bản thân so với bọn họ cao quý hơn, là bởi vì khách hàng của cậu hào phóng hơn, có tiền hơn và cưng chiều cậu hơn?”
Bạch Đường khó thở, “Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi? Thân phận của cậu là gì còn thân phận của tôi là gì? Tôi là người mà Phó Đình Xuyên đau khổ yêu nhiều năm như vậy, là thiếu gia nhỏ của Bạch gia, mà cậu chỉ là món đồ chơi được hắn bao nuôi!”
“Cậu có tin không, tôi chỉ cần nói một câu là có thể khiến hắn vứt bỏ cậu, sau đó để những đàn ông khác chơi chết cậu!”
Nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Bạch Đường, Khương Lạc Lạc chậm rãi mở miệng: “À ~”
Một quyền đánh vào bông, Bạch Đường tức giận đến nghiến răng.
Khương Lạc Lạc nâng cằm, “Hắn tới rồi kìa, cậu có thể thử xem.”
Cặp môi đỏ bừng kia mang theo chút ý cười, tốt bụng đề nghị.
Trong mắt Bạch Đường, đây chắc chắn là một sự khiêu khích trần trụi.
Tiếng bước chân từ ngã rẽ truyền đến, càng ngày càng gần, Bạch Đường nhìn Khương Lạc Lạc gầy yếu mảnh khảnh trước mặt, đôi mắt đào hoa xoay chuyển, thừa dịp đối phương không phòng bị mà đẩy một cái.
Khương Lạc Lạc hơi lùi lại, sau đó thấy Bạch Đường bay qua, “Bụp” một tiếng mà ngã trên mặt đất.
Khóe miệng Khương Lạc Lạc run rẩy, đã rất lâu rồi cậu không thấy loại thủ đoạn hãm hại như học sinh tiểu học này.
Bạch Đường ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cho Khương Lạc Lạc một ánh mắt:
Không cần quan tâm có trẻ con hay không, miễn là có thể hãm hại cậu!
Một chân từ ngã rẽ vườn hoa bước ra, Bạch Đường nhanh chóng thay đổi thành bộ dáng đáng thương, quỳ rạp trên mặt đất, chờ Phó Đình Xuyên ra.
Giây tiếp theo, một trận cười ầm lên từ ngã rẽ vườn hoa truyền đến.
Người tới có gương mặt xa lạ, không kiêng nể gì mà cười nhạo Bạch Đường trên mặt đất: “Ha ha ha ha ha ha ha~ Bạch thiếu gia ~ ngài cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha ha ~”
Sắc mặt Bạch Đường tối sầm, không phải nói Phó Đình Xuyên tới sao? Sao lại là Tô Thần đối thủ một mất một còn của cậu ta!
Đây không phải là làm trò cười cho người ta sao!
Khương Lạc Lạc cười đến cong mắt, rời mắt khỏi người đang cười “Ha ha ha ha ha” kia, nhìn xuống Bạch Đường với vẻ hối lỗi:
“Bạch thiếu gia, tôi tưởng là chồng tôi tới~ làm cậu hiểu lầm, thật sự xin lỗi ~”
Bạch Đường tức giận tới xanh mặt!
Cậu ta vậy mà bị vật nhỏ này chơi đùa!
Bạch Đường vỗ vỗ bùn trên tay, chật vật đứng lên, hầu gái chạy nhanh đi đỡ, chỗ ngã rẽ lại truyền đến giọng nói:
“Lạc Lạc!”
Vẻ mặt Bạch Đường chấn động, từ chối sự giúp đỡ của hầu gái, ngã trở về chỗ cũ.
“Lạc Lạc!”
Phó Đình Xuyên thân cao chân dài, vài bước là đã tới đây, lập tức đi đến bên người Khương Lạc Lạc, nắm lấy cổ tay của cậu: “Làm sao vậy?”
Khương Lạc Lạc lắc đầu, sợ Phó Đình Xuyên không nhìn thấy, lại rất là thiện lương chỉ Bạch Đường trên mặt đất: “Bạch thiếu gia bị té ngã.”
Giọng nói Bạch Đường nhu nhược, mang theo chút làm nũng: “Anh Đình Xuyên ơi……”
Phó Đình Xuyên không thèm nhìn cậu ta, ôm lấy eo Khương Lạc Lạc, vẻ mặt nôn nóng: “Em có bị dọa không?”
Tô Thần đang xem trò vui, nghe vậy thì càng cười đến ngửa tới ngửa lui.
Xứng đáng!
Anh ta rất chán ghét vẻ ngoài giả tạo của Bạch Đường, ánh mắt hận không thể quyến rũ đàn ông khắp thiên hạ, làm tất cả mọi người đều bị cậu ta hấp dẫn và cưng chiều cậu ta!
Lúc này đá lên tấm sắt đi*!
*踢到铁板:Có thể coi là từ chối và thất vọng, hoặc cũng có thể coi là cho rằng đối phương dễ bắt nạt, nhưng hóa ra đối phương mạnh hơn mình nghĩ(như đá vào một tấm sắt dày và làm tổn thương chính mình).
Bạch Đường vỗ bùn trên người mình, vành mắt đỏ bừng, “Anh Đình Xuyên, anh không hỏi tại sao em té ngã sao?”
Rõ ràng trước kia không phải như thế……
Rõ ràng trước kia Phó Đình Xuyên, luôn quan tâm mình……
Chắc chắn là bởi vì tiểu tiện nhân này!
Là nó đã quyến rũ Phó Đình Xuyên rồi! Là nó làm mình mất mặt!
Đều do nó!!
Oán độc trong mắt chưa kịp thu hồi, Phó Đình Xuyên cuối cùng cũng quay người qua.
Ánh mắt lạnh lẽo sâu không thấy đáy làm cho người ta sợ hãi, màu đen quay cuồng cơ hồ muốn cướp lấy hô hấp cậu ta.
Khuôn mặt tuấn mỹ nhẹ nhàng cười, bên môi tràn đầy vẻ bất mãn và lạnh lùng, giọng nói trầm thấp như ác quỷ bò ra từ địa ngục:
“Bạch thiếu gia cần phải cẩn thận, nếu lần sau lại té ngã, thì chưa chắc cậu có may mắn mà bò dậy được như hôm nay đâu……”
Ánh mắt tàn nhẫn của người đàn ông rơi xuống đùi cậu ta.
Bạch Đường khiếp đảm mà lui về phía sau một bước, như rơi vào động băng.