Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________34
Sau khi nói xong người bên kia liền ngậm miệng, Phó Đình Xuyên cũng không nói gì.
Khương Lạc Lạc vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi vì bản thân suýt chút nữa thì bị đưa vào cái nơi kia, miệng hơi mở, cơ thể rút vào trong lòng ngực Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên ôm cậu chặt hơn một chút, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ đều đều lên lưng cậu, “Đừng sợ, chồng ở đây.”
Khương Lạc Lạc nghe tiếng ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng và sắc bén của Phó Đình Xuyên hiện rõ trong mắt cậu.
Đôi mắt kia khi nhìn cậu luôn mang theo ý cười, hiện giờ đang âm u nhìn chằm chằm phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng chỉ trong vài giây, người đàn ông dường như đoán ra được gì đó.
Đôi mày hơi cau lại rồi giãn ra, môi mỏng cười khẽ, lời nói không chút để ý: “Chắc là hắn đã xử lí việc này.”
Khương Lạc Lạc nhất thời nghe không rõ, lông mi chớp chớp nhìn về phía Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên cúi đầu nhìn người trong lòng ngực.
Trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú mang theo chút sợ hãi khó thấy, một đôi mắt hạnh ngấn nước nhìn về phía mình, như được bao phủ bởi lớp sương mù.
May mà em ấy không xảy ra việc gì.
Phó Đình Xuyên sờ sờ mặt cậu.
Nhỏ như vậy, mỏng manh như vậy, xinh đẹp như vậy……
Nếu bị người ta mang đi thật, đưa vào cái nơi như thế……
Đợi đến khi mình tỉnh táo lại, thế nào cũng phải khiến bản thân phát điên.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Phó Đình Xuyên vốn đang thả lỏng lại bị bao phủ bởi lớp sương lạnh.
Bạch Đường kia, cậu ta vậy mà dám tính kế!
Mấy năm nay, hắn dựa vào tình cảm khi còn bé, quan tâm tới Bạch gia rất nhiều, ai ngờ lòng người không đủ rắn nuốt voi*, nuôi ra một con sói mắt trắng như vậy!
*Lòng người không đủ và rắn nuốt voi là một cụm từ Trung Quốc. Đó là một phép ẩn dụ nếu dục vọng của con người không được thỏa mãn thì họ sẽ làm điều gì đó giống như rắn nuốt voi; có nghĩa là nếu một người tham lam thì sẽ bị chính dục vọng của mình làm hại.
Kẻ ác tâm địa rắn rết, cũng dám động oai tâm* lên người của hắn.
*suy nghĩ lệch lạc, vặn vẹo
Nếu nhân cách kia không ra tay sớm, bảo bối của hắn đã lưu lạc đến chỗ đó, không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
“Sẽ không để bảo bối nhà của chúng ta có việc gì……”
Phó Đình Xuyên cúi người hôn đôi mắt Khương Lạc Lạc, “Chồng…… Sẽ bảo vệ em.”
Mặc kệ là tôi hay hắn ai ở bên cạnh em, đều sẽ bảo vệ em không chút do dự.
Dỗ dành người trong lòng ngực, Phó Đình Xuyên nhìn giao diện trò chuyện vẫn còn trên điện thoại, “Còn có chuyện gì?”
Người ở đầu kia điện thoại tựa hồ có chút chần chờ: “Phó tổng, Bạch Đường tiểu thiếu gia thì sao? Vẫn dựa theo chỉ thị của ngài đưa tin tức cho Bạch gia sao?”
Trong không khí truyền đến tiếng cười nhạo của người đàn ông, giọng nói lười biếng thông qua microphone đặc biệt lạnh lẽo.
“Tôi chỉ thị? Tôi nào có chỉ thị cái gì.”
“Về phần Bạch gia tiểu thiếu gia……”
Phó Đình Xuyên vỗ bả vai Khương Lạc Lạc, thanh âm thong thả kéo dài, “Tối hôm nay, các người chưa từng có được tin tức về Bạch gia tiểu thiếu gia.”
“Nhớ kỹ chưa?”
Cúp điện thoại, Phó Đình Xuyên đứng dậy bế ngang người lên, “Đi ngủ thôi ~”
Hắn vừa nói chuyện, vừa xấu xa cố ý ném người lên một chút, thân thể Khương Lạc Lạc bay lên, hoảng hốt thét lên một tiếng, vội vàng ôm chặt lấy cổ Phó Đình Xuyên.
Lồng ngực người đàn ông rung lên vì cười, bế cậu một đường đi vào phòng ngủ.
“Vẫn đu trên người anh không muốn xuống à?”
Phó Đình Xuyên trên mặt ý cười vị sâu xa: “Bảo bối của chúng ta nếu thích đu ở trên người chồng như vậy, có muốn thử đổi tư thế làm em sướng hơn không?”
Bị Phó Đình Xuyên ngắt lời một hồi như vậy, mọi sợ hãi trong lòng Khương Lạc Lạc đã sớm biến mất sạch sẽ, cậu luống cuống tay chân từ trên người Phó Đình Xuyên nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhiễm một lớp hồng nhạt: “Lưu manh!”
……
Nhìn Phó Đình Xuyên đi vào nhà tắm tắm rửa, Khương Lạc Lạc mở ra máy chiếu, chọn một hồi lâu, mới tìm được bộ phim điện ảnh mình thích, sau đó nhanh như chớp chạy đến giường, ôm cái gối nhỏ mình thích nhất vào trong lòng ngực, hưng phấn mà nhìn lên.
Không bao lâu, Phó Đình Xuyên sau khi tắm và thay đồ ngủ xong bước tới, khuôn mặt anh tuấn mờ mịt hơi nước, ngũ quan càng thêm góc cạnh và sâu sắc.
Hắn đi đến mép giường, khoanh tay nhìn người trên giường, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Khương Lạc Lạc, đồ em đan cho anh đâu?”
Khương Lạc Lạc nghe vậy ngồi thẳng thân mình, đôi mắt nhìn thoáng qua cổ tay áo đã được vén lên của Phó Đình Xuyên, chỗ cổ tay có khớp xương rõ ràng trống rỗng.
Liền đoán được tám phần là nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên tự mình đem cất rồi.
Đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, Khương Lạc Lạc ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía người đàn ông ở mép giường, giọng điệu ngoan ngoãn mềm mại: “Bảo bối vẫn chưa làm tốt mà~”
Phó Đình Xuyên trên cao nhìn xuống nhìn xuống cậu, lấy ra một món đồ vật từ trong túi áo sát ngực, mở lòng bàn tay ra đưa cho Khương Lạc Lạc, hỏi lại: “Chưa có làm tốt?”
Đồ vật trong lòng bàn tay, rõ ràng là chiếc vòng tay đã đan tối qua.
Khương Lạc Lạc ngượng ngùng ôm chặt gối trong tay, đưa lên mặt cọ cọ lên chóp mũi.
“Thật ra là em yêu hắn?”
Tấm nệm dịch chuyển một chút, Phó Đình Xuyên ngồi lại gần, nhéo cằm Khương Lạc Lạc để cậu nhìn về phía mình, “Tặng cho hắn, không tặng cho anh?”
“Em tự nói với bản thân xem em có thiên vị hay không?”
Vừa nói lời này, vừa trượt hai ngón tay đang nắm cằm cậu xuống cổ áo, “Để anh sờ trái tim Khương Lạc Lạc xem nó có thiên vị bên kia không.”
Làn da vừa tê dại vừa ngứa ngáy, Khương Lạc Lạc trốn ra sau, giọng nói mềm nhẹ mang theo nụ cười vui sướng, “Không thiên vị…… Bảo bối không thiên vị……”
Phó Đình Xuyên vung cánh tay dài lên, kéo gối để kéo đối phương lại gần, chua lòm, “Em chứng minh em không thiên vị bằng cách nào?”
“Lần đầu tiên đan đồ vật cho hắn, lần đầu tiên cái gì cho anh?”
Nút áo ngủ trên cùng của Phó Đình Xuyên không được cài lại, lúc này cổ áo mở rộng, ngón tay Khương Lạc Lạc chống trên cơ ngực lỏa lồ của đối phương, ngón út nhịn không được rụt lại, lời nói lắp bắp: “Lần đầu tiên, lần đầu tiên là cho anh mà……”
Hầu kết của Phó Đình Xuyên lăn lộn một chút, những cái kí ức ăn mòn xương tủy đó mạnh mẽ ùa về.
“Bảo bối, em vốn dĩ chính là của anh.”
Hắn nâng cằm người trong lòng ngực lên, “Nhưng hiện tại em rất thiên vị, chồng rất không vừa lòng, cho nên muốn em bồi thường cho anh.”
“Còn có cái gì em sẽ làm, nhưng hắn không biết……”
Mười phút sau.
Khương Lạc Lạc để chân trần đứng trên cửa sổ lồi, gió nhẹ thổi bay vạt áo cậu, mờ ảo giống chàng tiên nhỏ cuốn theo chiều gió.
Nửa người trên là chiếc áo sơ mi tơ tằm rộng thùng thình, che khuất đùi và chiếc quần đùi màu trắng phía dưới.
Mà Phó Đình Xuyên ngồi đối diện cậu, kéo cái sô pha đơn nhỏ ngồi xuống đối mặt với cửa sổ lồi, hai tay đan vào nhau, vô cùng hứng thú nhìn về phía Khương Lạc Lạc, “Bắt đầu đi.”
Trước khi kí kết hiệp nghị với hệ thống, Khương Lạc Lạc chính là sinh viên khoa múa, nên múa đối với cậu mà nói cũng không khó.
Nhưng Phó Đình Xuyên cùng với những khán giả trước kia của cậu không giống nhau, ánh mắt hắn quá nóng bỏng, hắn lại lưu manh, Khương Lạc Lạc bỗng nhiên bắt đầu hối hận vì nóng đầu mà đồng ý múa cho hắn xem.
Nhưng lời nói đã nói ra thì không có đạo lý thu hồi, may mà hắn chọn cái điệu múa không quá quyến ru.
Tiếng nhạc êm dịu nhàn nhã vang lên, Khương Lạc Lạc nhón mũi chân.
Phó Đình Xuyên dựa vào lưng ghế, thưởng thức hình ảnh trước mắt.
Cửa sổ lồi rộng mở cùng ánh trăng dày đặc tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt diệu, ánh trăng tỏa sáng ngoài cửa sổ, chiếu xuống mũi chân Khương Lạc Lạc, mắt cá chân tinh tế.
Cánh tay nhẹ đưa, xoay tròn, cúi người, ngoái đầu nhìn lại……
Dáng người nhỏ dài mảnh khảnh, vòng eo mềm dẻo linh hoạt, cổ thon dài trắng như tuyết.
Áo sơ mi bay lên theo chuyển động của cậu, nhẹ nhàng uyển chuyển, thỉnh thoảng sẽ lộ ra một đoạn eo trắng mềm, chiếm lấy ánh mắt của hắn, và chỉ trong một giây tiếp theo vạt áo rơi xuống che phủ hoàn toàn, không còn để lại dấu vết gì.
Đôi chân mềm mại thẳng tắp kia vừa trắng vừa dài, ánh trăng cùng ánh đèn tạo một lớp ánh sáng dịu nhẹ bao xung quang cậu, theo sát từng động tác của cậu.
Trên mắt cá chân đeo chiếc vòng tua rua màu vàng, rung leng keng leng keng theo từng chuyển động, cực kì êm tai.
Lúc cúi xuống, cậu cười với Phó Đình Xuyên, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, sóng tình gợn lăn tăn nơi đáy mắt, mỗi một ánh mắt đều mang theo chút câu dẫn.
Khuôn mặt nhỏ trắng thuần, cánh môi mềm mại đỏ bừng, sự ngây thơ mang theo chút dụ hoặc trong vô thức.
Vừa trong sáng vừa quyến rũ, như hồ ly nhỏ non nớt, khóe mắt đuôi lông mày thanh mị, eo thon một tay có thể ôm hết, mềm mại dụ hoặc.
Hầu kết Phó Đình Xuyên lên xuống mấy lần, nhìn chằm chằm người đang múa, đôi mắt sáng như ngọn lửa đang bốc cháy.
Hắn không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng, lại bất động thanh sắc mà nhấc một chân lên, đặt trên một chân khác.
Che khuất dục vọng đang muốn trỗi dậy.
Người trên cửa sổ lồi trong trẻo như chàng tiên nhỏ từ bầu trời bay xuống, cảnh tượng như vậy không thể bị làm bẩn.
Nhưng trong đầu lại có một ý nghĩ cám dỗ hắn——
Em ấy vốn dĩ chính là của mày.
Mày muốn kéo em ấy xuống, ôm vào trong lòng ngực. Để em ấy nhiễm hơi thở của mày. Bị mày hung hăng vấy bẩn.
Tiết tấu âm nhạc tiến vào hồi kết, người trên cửa sổ lồi lấy đà nhảy lên một cái, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, như là đang lơ lửng trong không khí.
Áo sơ mi lọt gió, thổi bay góc áo, phần eo áo sơ mi sụp xuống, dính trên vòng eo, phác họa ra những đường cong duyên dáng.
Eo thon tay trắng, làn da nõn nà.
Sắc đẹp khuynh thành.
Hô hấp Phó Đình Xuyên ngưng trệ, ánh mắt nóng rực, không thể rời mắt khỏi cậu.
Múa xong động tác cuối cùng, Khương Lạc Lạc nhảy từ trên cửa sổ lồi xuống, cùng với một đôi chân trần, cậu tung tăng chạy tới như chú nai con, đứng trước mặt Phó Đình Xuyên.
Bên thái dương lấm tấm mồ hôi, lớp mồ hôi mỏng phát ra ánh sáng mờ mờ, phản chiếu một khuôn mặt nhỏ xinh xắn cực kì tươi sáng.
Giọng nói mang theo chút thở dốc, mềm mại nói: “Em múa xong rồi ~”
Phó Đình Xuyên ngơ ngác nhìn cậu, “Ừ” một tiếng.
Người trước mặt tươi cười, mắt hạnh cong cong: “Chỉ múa cho anh xem.”
Chỉ cho một mình hắn xem.
Cánh tay đang đặt trên thành ghế của Phó Đình Xuyên hơi cử động, trong lòng run run.
Tê dại, như bị mèo con liếm một cái.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, ôm chặt chàng tiên nhỏ vào trong lòng ngực, dục vọng chiếm hữu cố chấp trong mạch máu ồn ào náo động, dường như muốn trào ra ngoài: “Không được múa cho hắn xem!”
“Khi nào cũng không được, chỉ có thể múa cho anh xem!”
Khương Lạc Lạc còn chưa kịp trả lời, thì cơ thể nhẹ bẫng, bị Phó Đình Xuyên bế lên, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà vệ sinh, như là một phút cũng không chờ được.
“Đổ mồ hôi rồi, anh mang em đi tắm rửa.”
Cửa phòng tắm đóng chặt.
Trên kính bán trong suốt, phản chiếu hình bóng một người cao lớn, giọng nói khàn khàn trầm thấp, ôm một người nhỏ xinh hơn trong lòng ngực, nhẹ giọng dỗ dành……
____________________
Cửa sổ lồi: