Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống

Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân

Edit: Gấu Trắng

___________________41

Phó Đình Xuyên đứng ở phía sau, ngực dán vào lưng cậu.

Một tay hắn dắt Khương Lạc Lạc, một tay ra kí hiệu.

Cá heo nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước, cơ thể xinh đẹp vẽ ra một đường cong trên không trung, mang theo hơi thở tươi mát của nước biển, rồi lặn vào trong nước.

Khương Lạc Lạc chỉ vào mặt nước, vẻ mặt có chút tiếc nuối: "Nó chạy rồi......"

Lời vừa mới nói ra, liền nghe thấy "Ào" một tiếng, cá heo biển nhỏ nhảy khỏi mặt nước lần nữa, đội một cái hộp nhỏ trên đầu, miệng nhòn nhọn chạm chạm vào ngón tay đang vươn ra của Khương Lạc Lạc.

Cảm xúc kì lạ truyền đến, ngón tay Khương Lạc Lạc hơi cuộn tròn, nhịn không được lui tới gần lòng ngực của Phó Đình Xuyên, dùng giọng nói ngọt ngào xin giúp đỡ: "Chồng......"

Phó Đình Xuyên từ phía sau hôn hôn sườn mặt cậu, đỡ cánh tay cậu, động viên cậu với tay lấy chiếc hôp trên đỉnh đầu cá heo biển nhỏ.

Khương Lạc Lạc dũng cảm đến lấy chiếc hộp, cá heo biển nhỏ lắc lắc cái đuôi về phía cậu, dựa vào bên cạnh du thuyền, nhìn về phía cái hộp nhỏ trong tay cậu, vẻ mặt tinh nghịch, dường như cũng đang tò mò.

Khương Lạc Lạc mở hộp, con ngươi đen bóng bỗng nhiên phóng to, rồi hiện lên những ngôi sao nhỏ: "Oa!"

Chiếc nhẫn đính một viên kim cương màu xanh biển lẳng lặng nằm trong hộp, các mặt của viên kim cương càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời, mỗi một mặt đều sáng đến lóa mắt.

Màu xanh biển thuần khiết như là bảo vật được tìm thấy nơi đáy biển sâu thẳm từ mấy vạn năm trước, cao quý bí ẩn, giá trị xa xỉ.

Trái tim Khương Lạc Lạc đập thình thịch, quay người lại giống như chợt nhận ra được cái gì đó.

Bộ ngực vốn đang kề sát sau lưng cậu đã rời đi, người đàn ông với khuôn mặt tuấn mỹ ôm một bó hoa hồng lớn, quỳ một gối xuống đất.

Trên mặt tràn đầy lưu luyến dịu dàng, ngẩng đầu lên nhìn cậu, như đang nhìn bảo vật quý giá nhất trên đời.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe theo gió biển quanh quẩn ở bên tai, ánh mắt Phó Đình Xuyên dịu dàng:

"Từ lần đầu tiên mở mắt, anh đã nhận định em là vợ của anh, mà cái suy nghĩ này, là khởi đầu cho sự may mắn của đời anh."

"Anh không biết tại sao mình lại xuất hiện, cũng không biết liệu một ngày nào đó anh có đột nhiên biến mất hay không. Nhưng anh đã nhìn em chìm vào giấc ngủ rất nhiều đêm, anh nghĩ, có lẽ là vì yêu em nên anh mới đến thế giới này, đây là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của anh."


"Bảo bối, trong cuộc đời ngắn ngủi của anh, anh sẽ dùng từng phút từng giây để yêu em say đắm, bảo vệ em, trung thành với em......"

"Anh sẽ bên cạnh em, sinh lão bệnh tử, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn yêu em không thay đổi."

"Trong giây phút này, anh khẩn cầu, em có thể giao cho anh quyền làm chồng em."

Mỗi một chữ của hắn đều chắc chắn và rõ ràng, mỗi một chữ đều giống một cây búa nhỏ, từng chút từng chút gõ vào tim Khương Lạc Lạc.

Hốc mắt có chút nóng, Khương Lạc Lạc nắm chặt chiếc hộp nhỏ kia, hàng mi đen dài run rẩy như cánh bướm, xua tan làn sương mù mịt.

Sau đó đưa chiếc hộp nhỏ qua.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất lấy chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của bàn tay trái tinh tế kia.

Ngón tay mềm mại không xương đặt trong lòng bàn tay hắn, bên trên có một chiếc nhẫn với viên kim cương màu xanh cực lớn, càng thêm trắng trẻo quý phái.

Phó Đình Xuyên cúi đầu, môi mỏng hôn lên những ngón tay kia.

Đây là một nụ hôn cực kỳ yêu thương.

Một cái cảm xúc tê dại truyền đến, như mang theo tia lửa điện, xuyên qua mạch máu quanh co, truyền thẳng tới trái tim.

Khương Lạc Lạc nhìn Phó Đình Xuyên đứng dậy, cảm nhận được vòng eo và bả vai được ôm lấy, đối phương cúi đầu, mũi cao thẳng dựa gần chóp mũi cậu, nhẹ nhàng cọ cọ môi cậu.

"Bảo bối gả cho anh nhé?"

Người bé nhỏ trong lòng ngực, ngoan ngoãn gật đầu, lặp lại câu hỏi của hắn, "Gả cho anh."

Hắn ôm người của mình thở một hơi, như người đang khát nước ở sa mạc cuối cùng cũng uống được chai nước, lại như người trôi lênh đênh trên biển cuối cùng cũng thấy được con thuyền.

Bàn tay to luồn vào mái tóc cậu, Phó Đình Xuyên cúi đầu lần nữa, hôn lên môi cậu.

Mỗi lần hôn hai cái hắn liền lùi ra để nhìn cậu một cái.

Tất cả đều là dịu dàng, lưu luyến.

Như muốn khắc sâu hình dáng của cậu vào trong lòng vĩnh viễn.

Cá heo biển nhỏ bên cạnh du thuyền kích động đánh lên mặt nước, gió biển nhẹ nhàng cuốn đi âm thanh những giọt nước rơi vào mặt nước, mọi thứ đều yên tĩnh và tốt đẹp.


Khuôn mặt của khương Lạc Lạc đỏ một mảng, khi Phó Đình Xuyên cọ cọ vào cánh môi cậu lần cuối, thì cậu chui đầu vào trong lòng ngực đối phương.

-

Buổi chiều trở về nhà không lâu, Khương Lạc Lạc ngồi ở trên sô pha ăn kem ốc quế, nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh bị đóng lại, rồi một âm thânh mơ hồ truyền đến.

Khương Lạc Lạc lắng tai nghe, liền biết hai nhân cách Phó Đình Xuyên lại cãi nhau.

Cậu sợ 'cháy cổng thành vạ cá trong ao'*, hai người Phó Đình Xuyên cãi nhau, cuối cùng lại vạ lây tới Khương Lạc Lạc cậu, nên cậu rón ra rón rén mà chạy ra bên ngoài.

Lúc đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, đã nghe được tiếng khắc khẩu nảy lửa của bọn họ biến thành một người âm dương quái khí khoe khoang miệng vợ mình mềm thế nào, eo thon gọn ra sao.

Khương Lạc Lạc thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ, nhanh như chớp kéo cửa chạy ra ngoài.

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, hai người bọn họ rất nhanh sẽ phải từ một người âm dương quái khí* khoe khoang, biến thành hai người anh tới tôi đi âm dương quái khí khoe khoang.

Cho đến khi có một bên chịu không được, thì trải qua một cuộc "Đánh nhau" giữa các nhân cách, một nhân cách áp chế một nhân cách khác, sau đó thuận lợi khống chế thân thể.

Nhiệm vụ công lược đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, hệ thống cũng được đặc cách cho tạm dừng thăng cấp, trở về bên cạnh Khương Lạc Lạc.

Nhìn Khương Lạc Lạc ăn xong kem ốc quế tiến vào phòng bếp, hệ thống rất là khó hiểu: 【 Lạc Lạc, có phải cậu cảm thấy nhiệm vụ tiến triển quá thuận lợi, nên quyết định nấu cho hắn một bữa ăn hắc ám, sau đó hạ thấp độ hảo cảm của đối phương xuống không? 】

Bị chọc trúng ý tưởng trong lòng Khương Lạc Lạc nhanh chóng phản bác: "Sao có thể! Tay nghề của tôi rất tốt, chỉ có lần trước phát huy thất thường mà thôi ~"

Hệ thống cười hắc hắc: 【 Vậy thì tôi an tâm rồi! 】

Khương Lạc Lạc trụng chín sườn đã cắt, xếp gọn gàng ngay ngắn vào nồi sứ hầm, nồi sứ ùng ục ùng ục nổi lên bọt màu trắng.

Nghe được tiếng bước chân bên ngoài, liền đoán không biết là nhân cách nào tới.

Cả người bị ôm lấy từ phía sau, Phó Đình Xuyên gác cằm trên vai cậu, "Hắn cầu hôn em sau lưng anh?"

Là nhân cách thứ nhất.

Đối với cách dỗ dành người này, sau khi đã trải qua hoa hoè loè loẹt lăn lộn ngày đó, Khương Lạc Lạc cũng đã quen thược.


Giọng nói thủ thỉ chịu thua: "Bởi vì em muốn gả cho anh ~"

Người phía sau được lấy lòng, nhẹ nhàng cười một tiếng, hôn vành tai cậu một cái, "Ngoan vậy sao?"

Hơi thở phà vào mặt, tay Khương Lạc Lạc run lên, con dao thiếu chút nữa rớt lên thớt.

Dao trong tay bị người đàn ông lấy đi đặt trên thớt, cơ thể bị bế lên, Phó Đình Xuyên đặt cậu lên mặt bàn bên kia, hai tay chống bên người cậu: "Nếu hôm nay người cầu hôn là anh, em có đồng ý nhanh hơn không? Bảo bối, em thích hắn hơn, hay là thích anh hơn?"

Khương Lạc Lạc thức thời mà vòng lấy cổ hắn, "Thích anh hơn."

Động tác của Phó Đình Xuyên như là bị tạm dừng trong chớp mắt, trong ánh mắt hiện lên tia u tối.

Khương Lạc Lạc thầm nghĩ không tốt, sẽ không đổi lại ngay lúc này chứ!

Cậu vội vàng sửa miệng: "Em thích anh ấy hơn!"

Giọng nói rơi xuống, liền thấy trong mắt người đàn ông hiện lên một ý cười sâu xa, giọng nói kéo dài: "Hửm?"

Bị lừa rồi!

Ánh mắt của bá tổng Phó Đình Xuyên càng ngày càng nguy hiểm, Khương Lạc Lạc đẩy cánh tay hắn ra rồi nhảy xuống.

Mũi chân còn chưa đụng tới mặt đất, thì đã bị cánh tay của người đàn ông ôm lên.

Quần đùi nhỏ bị kéo xuống, mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, Khương Lạc Lạc hơi giật mình, rồi vội vàng chụm hai tay che lại, miệng nói lắp bắp: "Em, em, em còn đang nấu cơm!"

"Không vội......"

Phó Đình Xuyên rũ mắt nhìn cậu, "Uống dấm cũng uống no rồi, anh không ăn cơm."

Nói xong, bàn tay to rộng đặt lên eo cậu.

Khương Lạc Lạc: "Chúng ta sắp kết hôn rồi, nếu hôm nay em lại phát sốt, thì đến lúc đó sao mà em tham gia hôn lễ được~"

Phó Đình Xuyên nhướng mày, tựa hồ bị lời nói của cậu đả động.

Khương Lạc Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên tiếp tục làm nũng: "Bảo bối rất muốn rất muốn được gả cho anh ~"

Người đàn ông trước mặt chỉ nhìn cậu cười: "Thật sao?"

Đầu nhỏ của Khương Lạc Lạc gật gật như lò xo: "Thật sự thật sự thiên chân vạn xác!"

Bàn tay đặt sau eo cậu buông lỏng trong chớp mắt, ánh mắt Khương Lạc Lạc sáng lên: "Chồng thật tốt ~"

Nụ cười của Phó Đình Xuyên đầy xấu xa: "Chồng còn có thể tốt hơn......"


Cửa phòng bếp bị đóng chặt, thỉnh thoảng có tiếng khóc nức nở khe khẽ theo kẹt cửa truyền ra.

Bên ngoài có tiếng bước chân, chắc là người hầu đi ngang qua, nhìn cửa phòng bếp bị đóng chặt, lại nghe được tiếng động lạ, vô tình chạm vào cây gậy, rồi hét lớn ở ngoài cửa một tiếng: "Người nào! Ra đây!"

Đáp lại gã là một tiếng "Rầm", không biết thứ gì đụng vào cửa từ bên trong, khiến nó giật giật.

Giọng nói tức muốn hộc máu của Phó tổng từ bên trong truyền ra: "Cút!"

Người ngoài cửa ngượng ngùng thu cây gậy, nhanh như chớp chạy mất.

Một giờ sau, Phó Đình Xuyên cởi áo sơmi, ôm người trong lòng ngực đẩy cửa phòng bếp ra đi lên lầu.

Khương Lạc Lạc thay quần áo ở nhà xong được Phó Đình Xuyên ôm vào trong ngực, ngồi trên ghế bập bênh ngoài ban công, nhìn hoàng hôn nơi chân trời.

Gió biển về ban đêm càng lạnh, cũng may cái ôm của Phó Đình Xuyên vĩnh viễn rộng lớn và ấm áp, vĩnh viễn là nơi tốt để cậu tránh mưa tránh gió.

Gió nhẹ phất qua mái tóc Khương Lạc Lạc, những sợi tóc mềm mại quét lên sườn mặt Phó Đình Xuyên, Phó Đình Xuyên hôn hôn đỉnh đầu cậu, ôm chặt người trong lòng ngực, tận hưởng thời khắc yên tĩnh hiếm hoi này.

Khương Lạc Lạc nắm chặt anh đào nhỏ trong tay, cho một quả vào miệng mình, rồi lại cho một quả vào miệng Phó Đình Xuyên.

Khương Lạc Lạc dựa vào trong lòng ngực Phó Đình Xuyên, ngón tay chỉ về phía mặt nước và bầu trời, giọng nói mềm ấm thủ thỉ: "Phó Đình Xuyên ~ anh nhìn kìa~"

Phó Đình Xuyên nhìn về hướng ngón tay cậu chỉ ——

Nơi giao nhau giữa biển và trời, những đám mây cam hồng nhuộm đỏ nửa bầu trời, rồi nhuộm mặt nước màu xanh biển càng thêm nồng đậm rực rỡ, mặt trời đã lặn một nửa phản chiếu trên mặt nước phẳng lặng như gương.

Hải âu dang cánh bay lượn, xẹt qua sát mặt nước, như xuyên qua mặt trời lặn từ phía chân trời.

Giọng nói của người trong lòng ngực cực kì vui vẻ, mang theo cảm giác mỹ mãn: "Thế giới này, thật tốt đẹp ha ~"

Người đàn ông tuấn mỹ nở nụ cười trên môi, cúi đầu hôn hôn sườn mặt mềm mại của người trong lòng ngực.

Có em bên cạnh, thật sự rất tuyệt vời.

______________________

* Cháy cổng thành vạ cá trong ao:

Nguyên nghĩa là cổng thành cháy, người ta dùng nước trong ao để dập lửa, con cá bị liên lụy và chết.

Truyện ngụ ngôn này có hai phiên bản, trong một phiên bản, Chi Zhongyu là tên của một người sống cạnh cổng thành nhà Tống. Một ngày nọ, cổng thành bất ngờ bốc cháy theo gió, nhanh chóng thiêu rụi ngôi nhà của anh. Nhà của Chi Zhongyu bị thiêu rụi vì hỏa hoạn, và Chi Zhongyu đã vô tình bị thiêu chết khi đang dập lửa để cứu đồ đạc của gia đình mình.

Một phiên bản khác là thế này: Có một cánh cổng đang đóng lại bên ngoài kinh thành nhà Tống. Cánh cổng này là bất khả xâm phạm. Mỗi khi có kẻ thù ngoại xâm xâm lược, binh lính và dân thường nhà Tống sẽ đóng cổng thành để bảo vệ sự an toàn cho người dân trong thành. Trước cổng thành có hào bao quanh thành, sông có rất nhiều cá sinh sống. Nước từ hào là nguồn nước duy nhất trong thành phố. Một ngày nọ, một trận hỏa hoạn vô tình bùng phát ở cổng thành. Ngọn lửa dữ dội đến mức ngay sau đó khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ cổng thành. Mọi người bàng hoàng và chạy ra khỏi cổng thành. Do gần đó không có nguồn nước để dập lửa, nên người dân phải vội vã lấy nước từ hào nước để dập lửa. Một số người mang chậu gỗ, một số mang xô nước. Họ đi tới đi lui trước cổng thành, từng chút một đổ nước lên cổng thành. Kết quả là cá trong hào bị thiệt hại. Chúng hoặc bị vớt lên khỏi sông ném vào lửa cùng với nước và chết cháy, hoặc chúng vùng vẫy và ngã xuống đất chết. Sau đó, nước trong hào bị rút cạn do người dân sốt sắng dập lửa. Những con cá không được xúc vào lửa cũng không thoát khỏi cái chết, chết khô trên lòng sông khô cạn.(baidu)

*âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận