Ngày đi thăm ban, Tiểu thiếu gia dậy thật sớm, mới sáu giờ đã cau mày chọn quần áo trong phòng, cậu lục tới lục lui, lục đi lục lại cũng không tìm được bộ nào thích hợp.
Bình thường cậu mặc quần áo đủ màu sắc khác nhau, nhưng cậu nghĩ đi thăm Tiểu thần tượng thì không thể tùy tiện như vậy, phải chọn bộ nào trang trọng một tí.
Bác quản gia đứng cạnh thấy dáng vẻ xoắn xuýt của cậu chủ nhỏ nhà mình thì lắc đầu cười, ông bước lại giúp cậu lựa quần áo.
Cuối cùng nhờ quản gia giúp đỡ, Tiểu thiếu gia mặc áo khoác cao bồi và áo liền mũ đơn giản.
Tiểu thiếu gia nghĩ mặc màu sắc đơn giản sẽ trở nên thành thục hơn một tí, nhưng cậu không biết cậu mặc vậy trông như học sinh cấp 3, còn là học sinh non nớt mặt búng ra sữa.
Cậu ăn điểm tâm rồi vui vẻ mang quà tặng Tiểu thần tượng ra cửa.
Hôm nay Tiểu thần tượng có cả cảnh diễn sáng, trưa, chiều, Tiểu thiếu gia đến vừa lúc anh diễn xong cảnh thứ hai.
Tiểu thần tượng mặc trang phục cổ trang đang bước chậm đến ghế tựa nghỉ ngơi, bỗng một li nước uống đưa tới từ sau lưng, anh kinh ngạc mất
hai giây rồi nhận lấy, là thức uống ấm.
Tiểu thần tượng quay đầu, chạm phải đôi mắt mang ý cười.
“Ban nãy anh thật là giỏi!”- Đây là lần đầu tiên Tiểu thiếu gia xem Tiểu thần tượng quay phim, cậu hưng phấn muốn chết, quên mất phải giữ khoảng cách với Tiểu thần tượng, cậu ngồi chồm hổm trên đất, mái đầu mềm như nhung tiến gần mặt Tiểu thần tượng- ” Anh mau uống đi, đây là latte trà xanh tôi mới xếp hàng mua đấy, tôi bụm nó lại nên chưa lạnh đâu.
”
Nhìn vào đôi mắt sáng hơn cả vì sao, bỗng nhiên Tiểu thần tượng không biết phải nói gì.
Latte trà xanh, trước đây anh từng đăng Weibo nói anh thích uống loại này, không ngờ Tiểu thiểu gia lại nhớ kĩ chuyện mà anh không thèm để tâm.
Tiểu thần tượng cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, không bình thường cho lắm.
Anh miễn cưỡng ổn định tâm tình, đưa tay kéo Tiểu thiếu gia, giọng nói có vẻ buồn cười: “Cậu ngồi chồm hổm không tê chân à? Hửm?”
Tiểu thiếu gia ngây ngốc nhìn Tiểu thần tượng kéo cậu đứng dậy, còn lấy một cái ghế qua cho cậu ngồi.
Hôm nay thật là hạnh phúc.
Được gặp Nam Nam, Nam Nam còn quan tâm chân cậu có tê hay không.
Lúc ngồi xuống Tiểu thiếu gia đã nghĩ như vậy.
Tiểu thần tượng không giỏi giao tiếp, đa phần thời gian anh giữ im lặng, vì vậy mấy năm nay công ty đặt hình tượng cao lãnh(cao ngạo lạnh lùng) cho anh cũng không có gì giả dối, vẫn luôn duy trì được.
Thật ra Tiểu thiếu gia cũng không thích nói chuyện, nhưng mà cậu thích nói với Tiểu thần tượng, nhưng khi nhìn thấy người ta cậu lại lui vào trong vỏ bọc, không dám nói gì.
Vì vậy hai người ngồi im lặng một góc, chỉ nghe âm thanh nhỏ phát ra khi Tiểu thần tượng uống Latte trà xanh.
“Anh… Anh quay phim thuận lợi chứ?”- Im lặng cả buổi, Tiểu thiếu gia đánh tan không khi im ắng trước.
Tiểu thần tượng: “Mọi thứ đều rất tốt, cảm ơn cậu.
”
Tiểu thiếu gia thẹn thùng, đầu hơi cúi xuống: “Không cần cảm ơn tôi đâu, anh vui là được rồi.
”
Giọng cậu nhỏ nhẹ, Tiểu thần tượng lại nghe rõ ràng, anh thầm kinh ngạc, vô thức cầm chặt li đồ uống nóng.
Anh đã xác định tính cách của Tiểu thiếu gia qua vài lần tiếp xúc, thế nhưng cuộc sống vật lộn ba chìm bảy nổi mấy năm nay khiến anh không thể gỡ tấm màn phòng bị một cách dễ dàng để tin tưởng một người, tin tưởng ai đó thật sự thuần khiết như vậy, chỉ muốn một người khác vui vẻ mà không mong đợi thứ gì.
Thật sự… có loại tình cảm như thế ư?
Đôi mắt Tiểu thần tượng hiện vẻ phức tạp, anh âm thầm thu lại đôi mắt vốn đặt trên Tiểu thiếu gia.