Vừa nãy bà gọi nàng là Mịch Nhi đó?
Hừ, thật kinh tởm!
Khuôn mặt của Vân Khương Mịch nhăn lại thành một quả bóng.
Tuy vậy, Đức phi không nhận ra sự mất tự nhiên của nàng, lại hỏi chuyện Ngự thư phòng, bà không khỏi thở dài: “Nha đầu Nghiên Tuyết đó bây giờ thế nào rồi? Lúc trước bổn cung còn thấy nàng ta khá ngoan ngoãn, sao bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy chứ?”
“Chỉ là trước đây nàng ta ngụy trang quá kỹ thôi ạ!” Chu Vũ Oanh bụm miệng, thản nhiên nói: “Đức mẫu phi không biết rồi ngày thường nàng ta dịu dàng như nào, nhưng hôm nay, nàng ta lại dám làm cho Mịch Nhi bối rối trước mặt phụ hoàng đó ạ”
“Con thấy tất cả đều do nàng ta tự tìm đến!”
Đức phi trầm ngâm gật đầu, không biết bà đang nghĩ gì.
Mặc Hàn Vũ đặt chén trà xuống, chế nhạo nói: “Chỉ là một kẻ thành sự thì ít, bại sự có thừa.
Đợi lão Tam tỉnh lại, sợ rằng nàng ta còn không có quả ngọt mà ăn nữa”
“Chàng đừng xen vào chuyện của nữ nhân”
Chu Vũ Oanh bay tới liếc mắt một cái, Mặc Hàn Vũ thành thật im lặng, chỉ cầm tách trà và thưởng trà.
Đức phi nhìn hai người, cười âu yếm o Nhị thường ngày mồm mép lanh lợi, đúng là nên có thê tử như Vũ Oanh đến trị conl”
Trên mặt Mặc Hàn Vũ tràn đầy ủy khuất, thật khiến bọn họ phải bật cười.
Đức phi dời tầm mắt, nhìn Vân Khương Mịch một cách phức tạp.
Nha đầu thối này, chỉ mới trong khoảng thời gian ngắn gần đây mà đã khiến bao người phải nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Tuy vậy bà vẫn có chút không hài lòng… Từ khi Ngũ Quân doanh của Mặc Vân Khinh bị bàn giao lại, nhưng tại sao lại không giao cho Phùng Dương phụ trách?
Bây giờ nha đầu thối này có thể nói trước mặt Hoàng thượng, tại sao không giúp Phùng Dương giành lấy?
Nhìn thấy Đức phi khẽ cau mày, Vân Khương Mịch sao lại không biết trong lòng bà đang nghĩ gì chứ?
Tranh đấu với Đức phi hơn nửa năm qua, một khi bà nhăn mày lại, nàng sẽ biết trong lòng bà đang suy nghĩ điều gì!
Trong lòng nàng thầm cười lạnh, im lặng không lên tiếng.
Đúng lúc này, Mặc Hàn Vũ lấy lệnh bài của Ngũ Quân doanh ra để khoe khoang… Thấy biểu hiện của Đức phi không được tốt lắm, Vân Khương Mịch đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Không ngờ, Tô Bính Thiện lại vội vàng bước vào: “Minh vương phi, Hoàng thượng mời người lập tức đến Ngự thư phòng!”
Trông sắc mặt của ông ta vô cùng lo lắng, như thể lại xảy ra chuyện gì đó…
Mấy người Đức phi cũng bị doạ một trận, vội vàng hỏi: “Tô công công, có chuyện gì vậy?”
“Đức phi nương nương, sự việc rất gấp nô tài xin thỉnh Minh vương phi đến Ngự thư phòng trước đã”
Lời này có nghĩa là không muốn nói nhiều.
Vân Khương Mịch cũng nhận thấy sự việc rất nghiêm trọng nên vội vàng theo Tô Bính Thiện đi đến Ngự thư phòng.
Đức phi đưa mắt nhìn Mặc Phùng Dương, sau đó hắn cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Vũ Oanh và Mặc Hàn Vũ cùng nhìn nhau…
Mặc Hàn Vũ lặng lẽ thu hồi lại lệnh bài.
Ơkìat Không dễ gì mới có cơ hội khoe khoang lệnh bài, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương nói đi là đi liền.
Hôm nay Chu Vũ Oanh xem náo nhiệt cũng mệt rồi, phu thê hai người cũng nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh sau đó, Vân Khương Mịch đã tiến vào Ngự thư phòng.
Nàng thấy Mặc Quốc Thiên đang ôm ngực, nhíu chặt mày, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm.
Sắc mặt của ông ta nhợt nhạt, nhìn bộ dạng có vẻ rất đau đớn.