Khoảng thời gian gần đây, hắn tập trung mọi sức lực, chiêu gì cũng dùng tới nhưng tiểu tử thối này vãn không nhận hắn làm phụ thân.
Thật không ngờ Phong Bảo còn cố ý gạt hắn sang một bên.
Đứa nhỏ này tuy chỉ là một tiểu hài tử nhưng lại thông minh hơn những đứa nhỏ bình thường khác.
Từ miệng của đám người Trương nhũ mẫu, đứa nhỏ này biết được chuyện mẫu thân bị Mặc Phùng Dương cấm túc bốn năm.
Lại còn chuyện đám người Đức phi đối xử không tốt với Vân Khương Mịch..
Vân Lâm Phong đang cố ý trút giận thay mẫu thân đây mà.
Giống như trước đó vài ngày đứa nhỏ này nói với Vân Khương Mịch: “Cho bọn họ nghẹn chết, cho bọn họ buồn đến chết, con không thèm nhận bọn họ đâu!”
Ai kêu bọn họ ức hiếp mẫu thân làm gì?
Mặc Phùng Dương chau mày nhìn thấy bóng lưng của mẫu tử hai người biến mất trước mắt, lúc này mới nói với Như Minh: “Phong Bảo thích món đồ chơi nào? Thích loại điểm tâm gì? Ngươi đã hỏi rõ ràng chưa?”
Như Minh biết rõ thời gian gần đây chủ nhân của nhà mình đều phải đầu hàng trước mặt tiểu công tử.
Thế nhưng, chủ nhân lại là một người “mềm nắn rắn buông”, trong lòng tức giận cũng không dám phát tiết với tiểu công tử, chỉ có thể trút hết lên đầu bọn họ.
Như Minh rụt đầu rụt cổ, cẩn thận từng li từng tí: “Tiểu công tử nói, muốn có dây pháo…”
“Dây pháo?” Mặc Phùng Dương nhíu mày thật chặt: “Tiểu tử này muốn dây pháo để làm gì? Tết cũng qua rồi, mấy đứa nhỏ chơi pháo rất nguy hiểm”
“Lập tức đi mua.”
Hắn vung tay lên, nói không chút do dự.
Như Minh: “… Chủ nhân, vừa rồi chẳng phải người nói mấy đứa nhỏ chơi pháo rất nguy hiểm sao?”
“Nhi tử của bổn vương muốn sao trên trời, bổn vương cũng hái xuống cho nó, huống hồ gì chỉ là mấy dây pháo nho nhỏ? Bổn vương sẽ chơi cùng với nó, nếu như tay Phong Bảo bị thương bổn vương sẽ hái đầu của ngươi làm cầu cho nó đá”
Nước mắt rơi đầy mặt Như Minh: “…”
Chủ nhân nhà mình thực sự ẩn giấu tố chất của một bạo quân.
Ngài ấy chơi pháo với tiểu công tử, nếu như tay bị thương thì sẽ hái đầu của hắn ta làm cầu để cho tiểu công tử đá.
Đây là đạo lý gì hả?
Quả thực không còn thiên lý nữa rồi!
Tiểu công tử người ta vẫn còn chưa nhận ngài là thân phụ, vậy mà lúc nào cũng luôn miệng “nhi tử của bổn vương”, gọi giống như là thân thiết lắm vậy.
Da mặt của Vương gia đúng là dày thật đấy!
Lúc trước còn khăng khăng cho rằng, tiểu công tử là “nghiệt chủng” của gia đình kia.
Ngày ngày nghiến răng nghiến lợi nói Vương phi đã đội nón xanh cho người, phải hành chết Vương phi và tiểu công tử.
Bây giờ cũng không biết là ai luôn đến gần mong đợi lấy lòng Vương phi và tiểu công tử nữa.
Vương gia tự đánh vào mặt mình chắc là đau lắm nhỉ?
Như Minh tức giận nhưng không dám nói ra.
Sau khi tuôn ra ở trong lòng mới ủ rũ đi mua dây pháo.
Nhưng vừa rồi hắn ta quên chưa nói, tiểu công tử nói muốn mua pháo không phải để chơi, mà là muốn… muốn nổ tung viện Thanh Trúc của Vương gia đó.
Ai kêu ngài luôn ức hiếp mẫu thân.
“Chủ nhân…”
Như Minh nhớ ra chuyện này, vừa xoay người đã nhìn thấy Mặc Phùng Dương đã tiến vào chính sảnh.
Thôi vậy, đi mua pháo trước đã.
Mặc Phùng Dương tiến vào chính sảnh, nhìn thấy mẫu tử hai người đang cười nói vui vẻ.
Thấy hắn tiến vào, Vân Khương Mịch xem như không thấy gì.
Nàng vẫn còn tức giận vì chuyện ban nãy trên xe ngựa.