Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc


Ai kêu Mặc Phùng Dương bịt miệng của nàng không cho nàng nói chuyện.

Ai kêu hắn đã lâu như vậy mà vẫn còn đặt bạch nguyệt quang Tân Nghiên Tuyết ở trong lòng.

Nàng mới chính là Vương phi danh chính ngôn thuận, là thê tử hắn dùng kiệu tám người khiêng về.

Tuy hai người không có tình cảm nhưng dục vọng chiếm giữ cổ quái làm cho Vân Khương Mịch thấy khó chịu.

Nghĩ đến chuyện Mặc Phùng Dương vẫn còn yêu thích Tân Nghiên Tuyết kia, trong lòng nàng lại bực bội.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Bảo cũng bao phủ một tầng lạnh giá, thể hiện rõ ý không muốn nhìn thấy hắn.

“Mẫu thân, chúng ta đi về viện Ánh Nguyệt đi!”
Phong Bảo tụt từ trên ghế xuống, nắm lấy tay của Vân Khương Mịch rời đi: “Hôm nay thái lão gia đã dạy con làm văn, con đã viết một bài văn rồi, mẫu thân đến xem đi”
“Được”
Mẫu tử hai người đứng dậy rời đi.


Mặc Phùng Dương vừa mới tiến vào còn chưa kịp mở miệng: “…”
Gió Bắc thổi, thổi đến mức tim của hẳn cũng lạnh.

Hắn ta tàng hình hả?
Mẫu tử hai người này, ai cũng không thèm nhìn hắn.

Hắn không chịu đầu hàng, lại chau mày đi theo.

Hắn phát hiện, từ khi Vân Khương Mịch được giải trừ cấm túc đến nay, số lần hắn chau mày đặc biệt rất nhiều.

hiện giờ mi tâm đã có một vài nếp nhăn, chính là do chau mày mà ra.

Tiến vào viện Ánh Nguyệt, vẫn là cảnh tượng mẫu từ tử hiếu.

Trong lòng Mặc Phùng Dương càng thêm khó chịu.

Thấy hắn tiến vào, mẫu tử hai người đều quay lưng không thèm để ý tới hẳn.


Cuối cùng Mặc Phùng Dương chịu không nổi nữa, nắm chặt cổ tay của Vân Khương Mịch: “Vân Khương Mịch, bổn vương muốn nói chuyện tử tế với ngươi”
€ó gì thì cứ việc nói thẳng, cứ nhăn mặt với hắn như thế này, là có ý gì chứ?
“Ta với ngươi không có gì cần phải nói cả! Vương gia có chuyện gì muốn nói thì xin mời đi tìm Doanh vương phi mà nói!
Cho dù ta có làm gì đi nữa thì ở trong lòng ngươi ta cũng không thể nào quan trọng bằng một ngón tay của người ta.


Vân Khương Mịch bỏ tay của hắn ra.

Lời này nghe kiểu gì cũng đều thấy có mùi chua chua.

Mặc Phùng Dương vẫn chưa phát hiện ra, trái lại Phong Bảo chống cằm, ánh mắt lướt qua mặt của hai người lộ vẻ thích thú.

“Mẫu thân, có chuyện gì thì nói rõ ra đi, không nên giấu ở trong lòng.


Phong Bảo liếc Mặc Phùng Dương: “Nếu người dám ức hiếp mẫu thân của con, con sẽ cho nổ tung viện Thanh Trúc của người!”
Đứa nhỏ chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người.

Mặc Phùng Dương: Coi như hắn đã rõ, thì ra tiểu tử này muốn dây pháo là để nổ tung viện Thanh Trúc của hắn.

Tiểu tử thối này to gan lớn mật, nghé con mới sinh không sợ khí thế của hổ, cái này là học từ ai chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như là học từ hắn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận