Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc


“Ta nói mười lần nữa vẫn là như thế này.

Ngươi không ngắm nghía lại mình trong gương đi, nhìn xem cái mặt mình to tát đến đâu mà còn nói là ta ghen.

Ta sẽ ghen vì ngươi sao?”
Vân Khương Mịch như con vịt chết mạnh miệng: “Thật là nực cười! Ngươi đúng là tự mình đa tình!”
Mặc Phùng Dương: “…” Hắn nhịn!
Hắn nắm chặt hai tay, trên trán nổi đầy gân xanh, đường cong gò má cứng ngắc, lạnh như băng.
‘Vân Khương Mịch sống với hắn lâu như vậy, sao nàng lại không biết tính tình của hắn như thế nào?
Cái vẻ mặt này của Mặc Phùng Dương rõ ràng là hắn đang tức giận tới cực điểm.
Ngày thường, sợ là nàng đã sớm kinh sợ rồi.
Nàng sợ bị hắn đánh.

Nhưng hôm nay, lửa giận bốc ngùn ngụt trong lòng khiến Vân Khương Mịch không chọc hắn phát điên nàng thề không bỏ qua.
“Ngươi được phép có bạch nguyệt quang với mụt ruồi son, mà không cho phép ta nuôi tiểu bạch kiểm à? Ngươi đúng là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!”

Tên cẩu nam nhân này, nàng tức chết mất thôi!
Cuối cùng Mặc Phùng Dương cũng cảm nhận được khi Triệu hoàng hậu cùng Đức phi bị nữ nhân này chọc tức là mùi vị gì.
Hắn giận đến mức huyệt thái dương giật “thình thịch”, đầu cũng đau vô cùng.
Ngực hẳn cũng có vẻ bị co rút, hẳn giận đến mức trong cặp mắt đầy tơ máu.
“Vân! Khương! Mịch!”
Miệng lưỡi nàng bén nhọn.

Nàng chẳng những mạnh miệng mà còn nói một câu cãi mười câu, cứ tiếp tục như vậy thì ai mà chịu nổi?
Mặc Phùng Dương nhìn hai cánh môi mỏng cứ quang quác, mấp ma mấp máy, mãi không khép lại của nàng, hắn cũng không nhịn được nữa…
Tay hắn nắm lấy ót Vân Khương Mịch, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi nàng.

Cái tay còn lại của hắn dùng sức ôm eo thon của nàng.
Cử động bất ngờ của hắn đã làm Vân Khương Mịch kinh hoàng.
Không phải là nàng sợ, dù gì nàng cũng là phụ nữ thế hệ mới xuyên không từ thế kỷ hai mươi mốt về đây, chẳng lế còn sợ bị hắn mút cái miệng nhỏ nhắn hay sao?
Chỉ là khi thấy lông mi rung động nhè nhẹ của nam nhân này, trong lòng nàng đột nhiên hơi kinh ngạc.
Sau khi tỉnh hồn lại, nàng dùng sức đẩy Mặc Phùng Dương ra.

Nhưng nàng không làm gì được, sức lực của tên cẩu nam nhân này cực lớn, giống như hắn đã ăn đại lực hoàn vậy.
Mặc cho Vân Khương Mịch giấy giụa như thế nào đi nữa, hắn cũng thờ ơ.
“A, Mặc Phùng Dương, tên chó má này! Ưm ưm…”
Vân Khương Mịch bị hắn chặn miệng, nàng chỉ mắng được một câu mơ hồ không nghe rõ.
Vân Khương Mịch thấy hắn vẫn không buông mình ra, nàng đảo tròng mắt.

Sau đó cái tay nhỏ bé tà ác đưa về phía cái hông của hắn…
Tám múi cơ bụng thì sao? Thịt bên hông mềm, nên đau vẫn hoàn đau.
Tay nàng đã nhằm trúng thịt mềm bên hông hắn, cái tay nhỏ bé dùng sức véo một cái.

Cả người Mặc Phùng Dương chấn động, nhưng hắn vẫn hôn nàng không chịu buông tay.
Nếu hắn buông ra… Cái miệng của nữ nhân này lại không ngừng quang quác.
Mặc Phùng Dương bị nàng làm phiền, hắn chỉ cảm thấy mình làm như vậy mới có thể chặn miệng nàng lại.

Dù hắn có đau đi nữa thì cũng cố nhịn.
Cho đến khi Vân Khương Mịch tăng thêm sức lực, Mặc Phùng Dương mới không chịu nổi nữa.
Hắn giương mắt nhìn bức tường sau lưng nàng, rồi dứt khoát dùng sức đẩy một cái… Lưng của Vân Khương Mịch dính lên trên vách tường.

Mặc Phùng Dương rút tay lại, bắt lấy cái tay nhỏ bé làm chuyện xấu của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận