Bàn tay to bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé quả là một hình ảnh trông rất ấm áp.
Vân Khương Mịch chỉ cảm thấy một dòng điện chạy dọc từ lòng bàn chân đi lên.
Nàng giống như bị giật điện!
Trước kia, không phải nàng chưa từng nắm tay Mặc Phùng Dương, nhưng hôm nay nàng được hắn nắm tay lại có cảm giác hơi khang khác.
Có thể là vì nàng bị hắn cưỡng hôn chăng?
Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn.
Hắn vẫn nhắm hai mắt, hai tay bị năm chặt khiến nàng không thể làm chuyện xấu.
Vân Khương Mịch đổi sang dùng chân đá hắn: “Ngươi, ngươi buông ta ra.
Nếu không ta đá chết ngươi!”
Mặc dù lời của Vân Khương Mịch mơ hồ không rõ, nhưng đại khái Mặc Phùng Dương vẫn nghe rõ những lời này.
Một tiếng “bùm’, máu nóng xông lên đỉnh đầu hắn.
Nữ nhân này thật là to gan.
Không biết là Mặc Phùng Dương đang làm chuyện xấu, hay là trừng phạt, hắn đột nhiên há miệng, cắn mạnh môi của nàng.
Vân Khương Mịch bị đau, nàng ra sức giấy giụa.
Mặc Phùng Dương thấy nàng đau dữ dội, lúc này hắn mới đắc ý buông nàng ra.
“Mặc Phùng Dương, có phải ngươi biến thành chó rồi không?”
Nàng tức giận vô cùng, thẹn quá thành giận đánh cánh tay của hắn, thở hổn hển giậm chân: “Sao ngươi lại cắn người? Ta thấy không nên gọi ngươi là Minh Vương nữa, sau này phải gọi là Cẩu Vương mới đúng!”
“Cẩu Vương!” Nàng hung tợn nói.
Cẩu Vương Mặc Phùng Dương đắc ý, hắn hừ nhẹ một tiếng: “Vân Khương Mịch, lần này ngươi đã biết sự lợi hại của bổn vương chưa?”
Còn lợi hại cơ à?
Căn người mà là lợi hại sao?
Như thể sợ không ai biết vậy.
Vân Khương Mịch dùng sức lau miệng, môi dưới của nàng đã bị hắn cắn sứt, mùi máu tanh tràn ngập ở trong cổ họng.
Nàng không đau mà là rất tức giận.
Nàng hung tợn trợn mắt nhìn Mặc Phùng Dương, thừa dịp hắn không chú ý… Nàng đưa tay ra và nhón chân, bưng mặt của hắn rồi cắn mạnh lên môi hắn.
Hành động đột ngột của nàng làm Mặc Phùng Dương giật mình.
Cho đến lúc môi bị đau…
Hắn mới cúi đầu nhìn nàng một cách kinh ngạc.
Hắn cũng không đẩy ra mà cứ để nàng tùy ý cắn môi mình như vậy, đến khi có một tia máu lan ra giữa môi và kế răng, lúc này Vân Khương Mịch mới đắc ý buông tay.
Nàng đã căn nát môi hắn.
“Ngươi chiếm tiện nghỉ của ta nên ta chiếm lại thôi”
Nàng đưa tay chỉ Mặc Phùng Dương rồi chỉ vào mình, dáng vẻ đắc ý như một con hồ ly nhỏ đạt được thứ mình muốn: “Ngươi cắn ta, ta cũng cắn lại ngươi rồi”
“Nên bây giờ, chúng ta hết nợ”
“Ngươi chắc là hết nợ chứ?”
Ánh mắt Mặc Phùng Dương tối sầm lại.
Hắn nâng ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve bờ môi rồi dùng lòng bàn tay lau nhẹ cho sạch vết máu.
Hắn nhìn nàng thật sâu cứ như một con yêu tỉnh vừa hút máu người.
Cưồng dã, mê hoặc.