Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc


Trong lòng Vân Khương Mịch thầm nói một tiếng không xong r Đối với người nam nhân này, một chút sức kháng cự nàng cũng không có!
Lúc trước nàng chỉ cảm thấy Mặc Phùng Dương là chó, nhưng bây giờ nhìn lại thì… hắn vẫn còn một mặt như thế này nữa.

Má ơi, đúng là hình tượng nam thần trong lòng nàng mà!
Nếu còn nhìn tiếp, chắc nàng sẽ mê mẩn mất.

Nàng nhướng mày quay người rồi đưa lưng về phía Mặc Phùng Dương: “Vậy ngươi nói xem, thế nào mới gọi là hết nợ?
Lẽ nào ta phải nuôi một tiểu bạch kiểm mới coi là chúng ta hết nợ sao?”
Mặc Phùng Dương: Nàng còn dám nhắc đến chuyện này sao?
Xem ra, vừa nãy hắn giáo huấn còn chưa đủ nặng rồi?
Mặc Phùng Dương ngươi đúng là chó! Sau này ta sẽ gọi ngươi là cẩu vương, để xem hai chúng ta ai sẽ mất mặt!”
Nàng thở phì phò nói.

“Vậy à? Vậy sau này, ngươi là cẩu vương phi rồi?”
Mặc Phùng Dương nhìn bóng lưng nàng, tâm trạng hắn bỗng vui vẻ hiếm khi thấy được.


Vân Khương Mịch: “…
Đúng rồi!
Sao nàng lại quên điều này chứ?
Nếu Mặc Phùng Dương là cẩu vương, vậy không phải nàng là cẩu vương phi sao?
Măng hẳn thì thôi đi, sao nàng lại kéo bản thân vào mắng chung chứ… Vân Khương Mịch đưa tay lên nhẹ nhàng gõ vào đầu mình: “ Sao mình lại ngốc vậy chứ?”
“Ngươi mới biết ngươi ngốc sao?”
Giọng Mặc Phùng Dương vẫn lành lạnh.

Còn Vân Khương Mịch thì tức muốn nổ phổi.

Ngày thường chỉ có nàng khiến người ta tức chết.

Nhưng hôm nay lại bị tên cẩu nam nhân này nắm thóp, đúng là tức muốn điên lên!
Hóa ra mùi vị bị người ta chọc cho tức điên là như thế này.

Lúc này nàng nghĩ đến Triệu hoàng hậu và Đức phi… dường như họ cũng hơi đáng thương.


Vân Khương Mịch bất ngờ xoay người lại: “Mặc Phùng Dương ngươi đừng có đắc ý!”
“Vừa rồi ngươi dồn ta vào tường, còn cướp đi nụ hôn đầu của ta! Ngươi nói xem phải làm sao để bồi thường cho ta đây?
Ngươi đừng nói cái gì mà lấy thân báo đáp, ta không thèm đâu!”
Dồn vào tường?
Nụ hôn đầu?
Hai từ này cũng mới mẻ quá nhỉ.

Mặc dù Mặc Phùng Dương chưa từng nghe qua, nhưng đại khái hắn cũng hiểu được hai từ này có nghĩa như thế nào.

“Nụ hôn đầu? Ngươi chắc đó là nụ hôn đầu chứ? Không phải bốn năm trước bản vương đã lấy đi nụ hôn đầu của ngươi rồi sao?”
Hắn dùng những lời vô cùng vô sỉ để giúp Vân Khương Mịch nhớ lại.

Sắc mặt hắn dường như cũng có vài phần vô sỉ: “Bốn năm trước, lúc động phòng hoa chúc, dưới thân của bản vương…
Đó không phải là việc ngươi mơ ước tha thiết sao?”
Sỉ nhục!
Quả là sỉ nhục!
Vân Khương Mịch như bị sét đánh vào đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận