“Nha đầu chết tiệt này, nàng ta thật sự muốn phản thiếp mài Có nữ nhân nào mà vui buồn trượng phu chứ? Còn ly hôn, sao nàng ta không lên trời luôn đi!”
Đức phi kéo ống tay áo cứ như muốn đi đánh nhau.
Mặc Quốc Thiên đau đầu.
Ông ta dùng một tay lôi bà trở lại: “Nàng đừng làm loạn nữa!”
“Hoàng thượng, thần thiếp bất bình cho Phùng Dương!
Thần thiếp muốn đi hỏi xem nha đầu chết tiệt đó rốt cuộc muốn làm cái gì! Nàng ta còn dám làm ra loại chuyện to gan tày trời này!”
Đức phi tức đến nghiến răng.
“Lão Thất, trẫm muốn hỏi con, con làm gì mà chọc giận đến Khương Mịch vậy?”
Mặc Quốc Thiên vừa túm lấy Đức phi vừa nhíu mày nhìn Mặc Phùng Dương: “Hôm nay trẫm thấy, nha đầu đó chắc là chết tâm rồi, hẳn là bị con làm tổn thương không nhẹ đấy”
Mặc Phùng Dương cúi đầu: “Phụ hoàng, đều do nhi thân không tốt”
“Con biết không tốt sao, vậy còn không mau đi xin lỗi đi?”
Mặc Quốc Thiên xém nữa là đá cho hắn một cái.
Cái đồ không có chí tiến thủ!
Con phải để con dâu tức giận bỏ đi thì mới biết lợi hại à?
“Hoàng thượng, Phùng Dương mới là con trai ruột của người cơ mà, sao người lại che chở cho nha đầu chết tiệt đó?”
Đức phi không vui nói.
“Nàng còn nói sao?”
Mặc Quốc Thiên không vui lườm bà một cái: “Người mẹ chồng như nàng, trẫm đã nói qua với nàng bao nhiêu lần rồi?
Năm đó mẫu hậu và trãm đối xử với nàng như thế nào?”
“Vậy mà nàng lại đối xử với Khương Mịch như thế nào?”
“Thần thiếp…”
“Nàng đừng nói nữa!”
Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng: “Nha đầu Khương Mịch đó tính tình giống hệt nàng lúc trẻ.
Bản thân nàng vốn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, bất kỳ ai cũng không để vào mắt, vậy mà nàng không cho phép người khác có tính tình giống mình sao?”
“Nàng chỉ cho phép trẫm che chở nàng, không cho phép trầm che chở cho nha đầu kia à?”
“Nếu nha đầu đó không được trãm che chở thì sợ đã bị nàng ăn tươi nuốt sống rồi! Nàng chỉ cho quan châu phóng hỏa mà không cho bách tính đốt đèn à!”
Ông ta khiển trách Đức phi một tràng rồi dừng lại.
Mặt Đức phi lúc xanh lúc trắng cúi mặt ủ rũ.
“Hơn nữa, trãm cũng không phải hôn quân không biết phân biệt đúng sai.
”
Lúc này thấy bà hình như biết sai rồi, Mặc Quốc Thiên cũng nhẹ giọng lại: “Trãm thấy nha đầu đó tuy miệng lưỡi chua ngoa nhưng lại có tấm lòng đậu hũ! Trâm nói nàng sẽ giận, nhưng trãm muốn tốt cho nàng thôi”
“Người con dâu như vậy, nàng có đốt đèn lồng cũng không tìm ra đâu!”
Trong mấy nàng dâu, người ông ta hài lòng nhất chính là Vân Khương Mịch.
Vì vậy, không ai có thể bắt nạt nàng được!
Bị Mặc Quốc Thiên khiển trách một trận, Đức phi thành thực cúi đầu: “Những điều hoàng thượng giáo huấn, thần thiếp đã biết sai rồi”
“Sau này thần thiếp nhất định sẽ đối tốt với nàng ta”
Ngẫm lại, năm đó lúc mới đến kinh thành bà cũng có tính tình phong lưu như vậy.
Nhưng năm đó, thái hậu và Mặc Quốc Thiên lại hoàn toàn che chở cho bà.
Còn Vân Khương Mịch…
Không những bà không đối tốt với nàng mà còn châm ngòi cho Mặc Phùng Dương trừng trị nàng nữa!
Quả thật là không tốt!