Hắn đưa tay chạm vào cái cổ nhỏ nhắn và cái chân ngắn rồi lại ôm cậu bé vào lòng: “Mẹ ngươi đã dạy vậy phải không?”
“Còn cái gì gọi là thà chết chứ không chịu nhục? Ta không phải người xấu, ta sẽ không làm gì ngươi đâu”
“Nói mau, ngươi muốn cho nổ tung viện Thanh Trúc của ta phải không?”
“Đúng vậy!”
Phong Bảo tức giận quay đầu lại: “Đáng tiếc là ta lại không có nhiều pháo đến vậy! Nếu không ta đã làm nổ banh cái viện này của ngài rồi, để ngài phải ngủ ngoài đường đấy!”
Như Minh và Như Vân ở phía sau cũng không thể nhịn nổi mà bật cười.
Dù cả phủ Minh Vương này có nổ tung thì chủ nhân nhà chúng ta cũng không phải ngủ ngoài đường đâu?
Chỉ là vị tiểu công tử này…
Tuổi tác còn rất nhỏ mà đã có sự dứt khoát như vậy rồi?
Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.
Mặc Phùng Dương bị làm cho bật cười, sau đó hắn nghiêm túc nhìn cậu bé: “Bổn vương là phụ thân của ngươi đấy! Ta làm gì có mối thù sâu đậm nào với ngươi đâu? Vậy mà ngươi lại muốn làm nổ tung viện Thanh Trúc của ta?”
Nghe thấy câu “bổn vương là phụ thân của ngươi” khiến Phong Bảo căng thẳng mà nhíu mày.
Phụ thân sao?
Hắn! Không xứng!
Chỉ cần người nào bỏ rơi nương thì kẻ đó là kẻ xấu xal “Ngài đã làm nương giận đến mức phải bỏ nhà đi, ngài còn muốn nhận là phụ thân của ta sao, ngài nằm mơ đi!”
Phong Bảo không do dự tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
Như Minh và Như Vân nhìn nhau rồi nhẹ nhàng ho một tiếng, hai người họ nhanh chóng nói: “Chủ nhân, còn có việc cần phải xử lý, thuộc hạ xin phép cáo lui trước.
”
Rõ ràng bây giờ chủ nhân đang bị gây phiền phức.
Sau khi thấy dáng vẻ và sắc mặt không thay đổi của hắn, hai người nhanh chóng rời đi.
Vị tiểu công tử này dám nói vậy sao!
Trên thế gian này có bao nhiêu người muốn làm nhỉ tử của chủ nhân, nhận chủ nhân làm cha, nhưng hắn đều không đồng ý.
Vậy mà tiểu công tử này, chưa nói đến có phải là con trai ruột của hắn hay không…
Chỉ là hắn yêu thương cậu bé như vậy, cậy bé cũng không nên cố ý chọc tức chủ nhân như vậy chứ!
Lúc này hai người nhanh chóng chạy đi.
Hai má Mặc Phùng Dương phồng lên, dường như hắn đã bị những lời của Phong Bảo chọc giận đến mức không còn gì để nói.
Một lúc lâu sau, hắn mới hạ thấp giọng hỏi: “Những lời nói này do nương của ngươi dạy đúng không?”
“Ta đâu phải là tiểu tử ngốc, tại sao ngài cứ khăng khăng nói do nương của ta dạy ta những lời này vậy?”
Có lẽ là Phong Bảo không sợ hắn.
Chuyện nổ tung viện cậu bé còn dám làm, vậy hẳn trừng mắt nhìn thì cậu bé sợ chắc?
Nghe thấy vậy, Mặc Phùng Dương mới cảm thấy yên tâm.
Đúng vậy, mặc dù miệng lưỡi của nữ nhân Vân Khương Mịch kia ăn nói không khéo làm người khác có ác cảm…
Nhưng ngày thường nàng cũng rất quan tâm đến việc dạy dỗ Phong Bảo.
Nàng luôn dạy Phong Bảo phải trở thành một con người chính trực.
Hơn nữa nàng chỉ muốn cho cậu bé thấy được sự tốt đẹp của thế giới này, chắc chắn nàng không muốn để cậu bé nhiễm bụi trần đâu.
Cho nên những lời “tam quan bất chính” như vậy, Vân Khương Mịch chắc chắn sẽ không dạy cho Phong Bảo.
Mặc Phùng Dương thở dài: “Phong Bảo, chuyện của người lớn, tiểu hài tử không được xen vào”
“Sao ta lại không được xen vào?”
Phong Bảo hỏi ngược lại: “Ngài có biết ngài đã làm nương của ta giận thành ra thế nào không?”
Chuyện này, Mặc Phùng Dương đúng thật là không biết gì.
Chẳng lẽ không phải do Vân Khương Mịch làm hắn tức điên lên sao?