Ai ngờ hắn ta vẫn cắn chặt không buông… vậy thì phải khiến hắn ta nhớ thật lâu, sau này cũng sẽ không dám tùy tiện tính toán hắn nữa!
Nếu không thì sau khi giải quyết chuyện lần này, Mặc Vân Khinh vẫn sẽ tiếp tục tính toán hắn thêm vô số lần.
Chỉ khi cắt đứt gốc rễ mới có thể vĩnh viễn chấm dứt hậu hoạn!
Mặc Phùng Dương nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.
Hắn dùng phương pháp đơn giản nhất và cũng thô bạo nhất: Trực tiếp trói Khâm Thiên Giám Lưu Đại Văn lại.
Đó là một đêm trăng thanh gió mát… Lưu Đại Văn vừa mới nằm xuống thì đã bị một tên mặc áo đen bắt đi rồi mang hắn ta đến bờ sông Hộ Thành.
Lưu Đại Văn thất kinh nhưng lại không thể giấy giụa được.
Đến bờ sông Hộ Thành, sau khi nghe thấy tiếng nước chảy thì trong lòng hắn ta vô cùng hoảng hốt.
Lưu Đại Văn bị trói tay chân, mắt bị bịt lại, trong miệng còn ngậm một cục gõ.
Mặc dù không thấy rõ tình hình xung quanh nhưng hắn ta lại có thể nghe được những động tĩnh nhỏ xíu vô cùng rõ ràng.
Càng như vậy hắn ta càng sợ hãi.
Mới đầu Lưu Đại Văn còn mạnh miệng uy hiếp: “Các ngươi là ai? Các ngươi bắt ta để làm gì? Ta cảnh cáo các ngươi, bổn quan là Khâm Thiên Giám được Hoàng thượng tín nhiệm nhất!”
“Các ngươi mà dám làm gì ta thì Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Bốp, một cái tát vang dội rơi trên mặt hắn ta.
Lưu Đại Văn bị đánh đến mặt nghiêng sang một bên, trên mặt đau rát, không thể phát ra được âm thanh nào.
“Ồn ào!”
Bên tai hắn ta truyền tới một âm thanh lạnh như băng, sao đó vạt áo của Lưu Đại Văn bị người ta nắm lấy, xách lên như xách một con gà con: “Gần đây ngươi có làm chuyện gì trái với lương tâm hay không?”
Hai chân Lưu Đại Văn treo lơ lửng, hắn ta dùng sức duỗi mấy lần nhưng mũi chân vẫn không chạm được tới mặt đất.
Lúc này hắn ta mới từ bỏ, run giọng đáp: “Ta, ta không có!”
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Mặc dù Lưu Đại Văn không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được nhất định là trước mặt hắn ta không chỉ có một người.
Mà nam nhân đang xách hắn ta cũng không phải người hiền lành!
Lưu Đại Văn đoán không sai, người xách hắn ta là Như Vân.
Sắc mặt Mặc Phùng Dương âm trầm, chắp tay đứng ở một bên, Như Minh hung hãn đánh một quyền vào bụng Lưu Đại Văn: “Ngươi dám nói dối?”
Lưu Đại Văn đau đến cuộn tròn người lại giống như một con tôm khô luộc.
“Ta không nói dối, những gì ta nói đều là, đều là sự thật!”
Thấy hắn ta vẫn không thừa nhận, Mặc Phùng Dương nâng cằm ra hiệu cho Như Vân ném Lưu Đại Văn xuống sông Hộ Thành.
Như Vân hiểu ý, trực tiếp ném Lưu Đại Văn xuống!
Một tiếng ‘ùm vang lên, nước văng tung toé khắp nơi.
Lưu Đại Văn giống như một con heo chết bị ném thẳng vào sông Hộ Thành!
Mặc dù hắn ta bị ném xuống nhưng trong tay Như Vân vẫn kéo chặt dây thừng.
Lưu Đại Văn chìm nổi trong nước sông, tay chân bị trói nên ngay cả giãy giụa cũng rất phí sức.
Hắn nổi lên lại chìm xuống, bị uống không ít nước.