“Chỉ cần ngươi thành thật khai báo thì ta sẽ tha chết cho ngươi.
”
Như Minh ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên gương mặt bị nước sông thấm ướt lạnh như băng của hắn ta.
Hàm răng của Lưu Đại Văn run rẩy, lại không dám vịt chết cứng miệng nữa, vừa nức nở vừa nói: “Ta nói, ta nói!”
“Quả thật là Doanh Vương bảo ta nói như vậy ở trước mặt Hoàng thượng.
”
Lưu Đại Văn nản lòng cúi đầu, run rẩy nói rõ mọi chuyện: “Doanh Vương sợ Hoàng thượng không tin nên đã cố ý bảo ta tính một quẻ ở trước mặt Hoàng thượng”
“Quẻ tượng cho thấy thủ phạm gây nên thiên tai ở hướng tây bắc”
Mà vị trí của Thần Cơ Doanh chính là ở hướng tây bắc của Kinh Thành!
Ánh mắt Mặc Phùng Dương hơi lóe lên.
Như Minh nhìn hắn rồi lại hỏi: “Doanh Vương còn bảo ngươi nói gì nữa?”
“Doanh Vương bảo ta nói với Hoàng thượng rằng chỉ khi Thần Cơ Doanh đổi chủ thì mới có thể bảo vệ cho trăm họ ở Nam Quận vô loI”
Đổi chủ?
Xem ra Mặc Vân Khinh mất năm doanh trại nên đã để ý tới Thần Cơ Doanh.
Hắn ta không nghĩ đến việc đoạt lại năm doanh trại của mình mà lại muốn cướp Thần Cơ Doanh của Mặc Phùng Dương?
Rốt cuộc trong đầu hắn ta chứa cái gì?
Phân heo sao?
Trong lòng Mặc Phùng Dương cười nhạt.
“Doanh Vương biết muốn đoạt được Thần Cơ Doanh không phải chuyện dễ dàng”
Lưu Đại Văn nuốt nước miếng, thận trọng nói: “Cho nên trước tiên hắn ta gây khó khăn cho Thần Cơ Doanh, Minh Vương không thể giải quyết được khó khăn: “Đến lúc đó hắn ta sẽ ra mặt giải quyết! Vậy thì có thể thuận lý thành chương mà thỉnh cầu Thần Cơ Doanh từ Hoàng thượng…”
Nghe vậy, Như Minh không nhịn được chép miệng: “Không nhìn ra Doanh Vương lại có thể có đầu óc như vậy?”
Bọn họ thật không ngờ hắn ta có thể nghĩ ra phương pháp như vậy, thản nhiên cướp đi Thần Cơ Doanh?
Hắn ta lại vỗ mặt Lưu Đại Văn: “Nghe lời như vậy từ sớm không phải là tốt rồi sao? Cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Ngươi nói đúng không Lưu đại nhân?”
Cả người Lưu Đại Văn đều ướt đẫm.
Lúc này bị Như Minh võ vào mặt, hắn ta cảm giác mình giống như bị lòng bàn tay có gai vỗ vào, mặt vừa tê vừa đau, “Vâng, vâng.
”
Hắn ta nào dám nói ra nửa chữ “không”?
“Vậy bây giờ ngươi phải nghe cho kỹ những lời sau đây”
Như Minh chậm rãi đứng dậy: “Ngươi phải giúp Minh ‘Vương vượt qua cửa ải khó khăn, tốt nhất là kéo Doanh Vương xuống nước.
Nếu không tối nay ta sẽ lại để ngươi nếm thử xem mùi vị sống không băng chết là như thế nào!”
Người Lưu Đại Văn cứng đờ.
Nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi hắn ta cũng đã có thể cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết rồi không phải sao?
Nam nhân trước mắt này là ma quỷ hay gì vậy?
Hắn ta lại còn có thêm phương pháp hành hạ người khác nữa?
Lưu Đại Văn sợ hãi, sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hắn ta lập tức vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, ta nhất định sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ làm theo lời ngươi nói”