Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc


“Huyền Sơn tiên sinh không thể xuống núi, cho nên mới cố ý truyền tin cho hắn ta trở về và đi cùng ta xuống núi”
“Hăn ta cái gì cũng biết hết, tuyệt đối không phải người mua danh chuộc tiếng như Lưu Đại Văn.

Huyền Sơn tiên sinh lợi hại biết nhường nào, ta đã tận mắt nhìn thấy: vì vậy, ngươi cũng không cần nghỉ ngờ sự lợi hại của Tống Tử Ngư đâu”
Chỉ riêng một tay “Huyễn ảnh” của Huyền Sơn tiên sinh đã làm cho Vân Khương Mịch trố mắt đứng nhìn, ngỡ như đang nghe câu chuyện thần thoại vậy.

Cho nên, về Tống Tử Ngư, nàng rất có lòng tin đối với hắn ta.

Mặc dù trong lòng Mặc Phùng Dương vẫn còn nghi ngờ.

Nhưng nàng đã nói như vậy rồi, hắn có nghỉ ngờ “Tiền xa chỉ giám” của nàng đi chăng nữa thì hắn cũng không dám nói ra nữa.

Thế là hắn gật đầu: “Được! Vậy kế tiếp nàng định làm gì?”
Vân Khương Mịch mời Tống Tử Ngư đi vào, cùng với Mặc Phùng Dương thương lượng chuyện kế tiếp.

Để loại bỏ sự nghỉ ngờ của Mặc Phùng Dương, nàng cố ý khiến Tống Tử Ngư để lộ một tay.

Một chiêu cơ bản nhất: Giải quái.

Tống Tử Ngư bấm quái tính ra, ngày mai Mặc Phùng Dương sẽ đưa Lưu Đại Văn đi vấn trảm.


Hơn nữa, giờ vấn trảm Mặc Phùng Dương muốn nói điều gì, hắn ta cũng tính ra được hết.

Trước đó, khi Mặc Phùng Dương tống Lưu Đại Văn vào thiên lao cũng chỉ nói chọn ngày vấn trảm.

Nhưng chưa từng hỏi trảm, lúc này nghe hắn ta nói như vậy, Mặc Phùng Dương chợt ngẩn ra.

Hắn chỉ cần đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, nghe xem Mặc Quốc Thiên nói như nào, so sánh với những gì mà Tống Tử Ngư tính ra có đúng hay là không… Nếu không đúng, điều đó có nghĩa là hắn ta cũng chỉ là người học đòi mà thôi.

Nếu đúng, điều này chứng tỏ cái tên Tống Tử Ngư này thật sự lợi hại!
Tất cả đều phải đợi đến sáng sớm ngày hôm sau mới có thể tiết lộ đáp án…
Mặc Phùng Dương mang tâm trạng lo lắng bước vào điện Cần Chính.

Trong suốt buổi tảo triều, Mặc Quốc Thiên không hề đề cập đến việc chém đầu Lưu Đại Văn.

Lòng Mặc Phùng Dương dần buông thống, hoài nghi không biết có phải Tống Tử Ngư ăn nói bậy bạ hay không.

Nào biết vào lúc buổi tảo triều gần kết thúc, Mặc Quốc.

Thiên bất ngờ hỏi: “Những ngày qua Lưu Đại Văn sống thế nào?”

Hình bộ Thượng thư Trần Anh vội vàng tiến lên tiếp lời.

“Hồi Hoàng Thượng, lúc đầu, Lưu Đại Văn còn giả chết.

Sau khi vi thần thẩn vấn thì đã thành thật khai hết mọi thứ, đến hôm nay vẫn đang giam ở Thiên lao, không có lệnh của Hoàng thượng, vi thân không dám tùy ý xử phạt”
Tuy Lưu Đại Văn đã bị nhốt vào Thiên lao, nhưng dù gì thì hắn ta cũng là Khâm Thiên Giám từng được Mặc Quốc Thiên coi trọng nhất.

Ông ta không hạ lệnh, Hình bộ cũng không dám tùy tiện dùng hình tra tấn.

“Những kẻ bị bắt vào Thiên lao đều là người đáng chết, có gì không dám?”
Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng: “Trẫm để Lưu Đại Văn sống lâu thêm vài ngày đã là ban ân cho hắn ta rồi! Không cần giữ hắn ta lại nữa, trưa hôm nay lập tức xử trảm!”
“Vi thần tuân chỉ”
Trần Anh cung kính nói.

Quần thần bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không ngờ Mặc Quốc Thiên sẽ chém đầu Lưu Đại Văn vào lúc này.

Chỉ có Mặc Phùng Dương đang kìm nén sự khiếp sợ ở trong lòng.

Hắn còn tưởng rằng Tống Tử Ngư ăn nói lung tung.

Nhưng những chuyện vừa xảy ra, ngay cả lời mà Mặc Quốc Thiên nói đều rất giống với những gì Tống Tử Ngư đã tiên đoán!
Còn thời điểm xử trảm Lưu Đại Văn, quả thật giống y như đúc lời Tống Tử Ngư dự đoán!
Tên Tống Tử Ngư này…
Ánh mắt Mặc Phùng Dương hơi trầm xuống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận