“Nhi thần không sao!”
Mặc Phùng Dương đứng dậy, không muốn nhiều lời với bà: “Sau này, nhi thần không muốn nghe mẫu phi đối xử tệ với Mịch Nhi.
Bằng không, nhi thần sẽ không tha thứ cho mẫu phi”
Mặc Phùng Dương không hề tức giận.
Chẳng qua là trong cách nói có vẻ như hời hợt này, ý tứ cảnh cáo rất nặng nề.
Thấy Mặc Phùng Dương đã đi khỏi, Đức phi mới định thần lại: “Vừa rồi, bổn cung bị Phùng Dương dạy dỗ? Còn bị uy hiếp?”
“Đúng vậy, nương nương.
”
Lý ma ma thận trọng đáp.
“Tên nghịch tử!”
Đức phi giận đến mức thiếu chút nữa ngất đi.
Phủ Doanh Vương.
Từ sau khi Lưu Đại Văn bị bắt vào Thiên lao, Mặc Vân Khinh cũng trở nên ngớ ngẩn.
Cả ngày chỉ lo Mặc Quốc Thiên sẽ giận lây sang hắn ta.
Dưới sự bày mưu tính kế của Triệu hoàng hậu, hẳn ta đã giả vờ bệnh, bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng Mặc Quốc Thiên không quan tâm, còn không mời đại đến trị bệnh cho hắn ta.
Ngược lại còn nói, nếu bệnh chết thì càng tốt, bớt đi một tai họa!
Vì câu nói kia, Mặc Vân Khinh giận đến mức đau thấu tâm can, cuối cùng ngã bệnh thật!
Chẳng những Mặc Quốc Thiên không đau lòng mà còn khấu trừ bổng lộc của hắn ta, khoảng thời gian này, có thể nói phủ Doanh Vương không có nửa xu thu nhập.
Dù Triệu hoàng hậu có tiếp tế, nhưng trong Vương phủ có đến mấy chục miệng ăn, chẳng khác muối bỏ biển là bao.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Mấy gian hàng của phủ Doanh Vương càng sa sút, ngay cả tiền thuê cũng không đóng nổi.
Để cho phủ Doanh Vương nghèo nàn, vốn đã rét vì tuyết, giờ còn lạnh vì sương!
Hôm nay, thuộc hạ của hắn ta đến báo, nói là sau giờ Ngọ, Lưu Đại Văn sẽ bị xử trảm.
Mặc Vân Khinh bị dọa đến tim đập nhanh, lập tức ngất đi.
Khi tỉnh lại đã thấy Tân Nghiên Tuyết đang đứng ở bên giường, nhỏ giọng thút thít, nỉ non.
Mấy tháng này, Tân Nghiên Tuyết khóc ngày, khóc đêm, nước mắt rơi không ngừng.
Trước đó vài ngày còn bị sảy thai, khóc đến độ mắt muốn rơi ra ngoài, nên bây giờ nhìn người có chút mơ hồ.
Nghe được tiếng khóc của nàng ta, Mặc Vân Khinh không kiên nhãn.
“Bổn vương chưa chết! Ở đây khóc tang cái gì?”
Hắn ta hung dữ, trừng mắt nhìn Tân Nghiên Tuyết: “Đúng là một ngu ngốc! Nếu không phải vì ngươi, sao bổn vương có thể lưu lạc đến mức này?”
“Bổn vương vừa nhìn thấy ngươi liền cảm thấy buồn nôn!
Còn không mau cút ra ngoài?”
Tân Nghiên Tuyết bị dọa đến lạnh run cả người, vôi vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, cả người đang run rẩy của nàng ta dựa vào cây cột, hai bàn tay buông lỏng, lòng bàn tay đã bị móng tay cào đến mức chảy máu.
“Vương phi, người không sao chứ?”
Tử Thanh thấy dáng vẻ tiều tụy của Tân Nghiên Tuyết, vội vàng đến đỡ nàng ta: “Người vẫn đang ở cữ, còn muốn nhịn được đến bao giờ nữa?”
“Đột nhiên người sảy thai, vốn là…”
“Suyt”
Tân Nghiên Tuyết giơ ngón tay lên: “Đừng nhắc nữa, trở về phòng vẫn hơn”
Tân Nghiên Tuyết cảnh giác liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt ở sau lưng, bước nhanh xuống bậc thềm.
Lúc trước, từ khi nàng ta trộm lệnh bài, đã lấy hài tử trong bụng làm tiền cược, thật ra vẫn còn ẩn tình khác…
Tử Thanh dìu Tân Nghiên Tuyết, hai chủ tớ nhanh chóng bước vào phòng.
Nhũ mẫu đã đưa hai hai tử đi, Tử Thanh cảnh giác nhìn ra bên ngoài, sau đó khép cửa lại, bước nhanh đến bên cạnh giường: “Vương phi’“
“Mấy tháng này, Vương phi không chịu tịnh dưỡng cho tốt.
”
Vẻ mặt nàng lo lắng: “Không thì nô tỳ mời thái y đến xem cho người, nếu bệnh tình không dứt…”
“Không phải người và Vương gia đang cố gắng sinh một tiểu công tử sao?”
Sắc mặt Tân Nghiên Tuyết dần có chút khó coi.
“Sao bổn vương phí lại không muốn sinh một tiểu công tử với Vương gia? Nhưng vì chuyện lần đó, thái y nói bổn vương phi bị tổn hại từ gốc rễ rồi, e rằng khó có thail”
Nàng ta gắt gao cắn môi, không cam tâm nói: “Tuy ta đã thành công, nhưng ta thật sự đã mất tư cách làm mẫu thân!”
Thấy Tân Nghiên Tuyết tức giận, Tử Thanh cũng không dám nhiều lời nữa.
Lần đó Tân Nghiên Tuyết sảy thai, thật ra là một ván cờ.
Trộm lệnh bài không phải là chuyện nhỏ.
Nói khó nghe một chút chính là, nàng ta đã phản bội Mặc Vân Khinh.
Mặc dù Triệu hoàng hậu và Mặc Quốc Thiên đã tha cho hắn ta, nhưng khi Mặc Vân Khinh hồi kinh, nhất định sẽ không tha cho Tân Nghiên Tuyết!
Cho nên, nàng ta mới làm thử.
“Ngươi có nhớ ngày về Tướng phủ, bị chuẩn đoán là có thai không?”
“Nô tỳ nhớ rõ.
”
Tử Thanh vội vàng gật đầu.
“Thật ra, bổn vương phi còn có một chuyện giấu ngươi.
”
Tân Nghiên Tuyết ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tử Thanh: “Bổn vương phi chưa từng nói với ai về chuyện gì cả.
Không phải là †a không tin ngươi mà là ta sợ làm liên lụy ngươi.
”
Nghe vậy, Tử Thanh cảm động: “Nương nương…”
“Nương nương, nô tỳ sống là người của nương nương, chết cũng là ma của nương nương! Nô tỳ đã hầu hạ người nhiều năm như vậy, cả cái mạng này cũng là của nương nương!”
Tử Thanh không ngờ Tân Nghiên Tuyết còn quan tâm đến sống chết của nàng.