“Ta không cần phải chứng minh”
Sắc mặt Tống Tử Ngư thản nhiên: “Sư phụ từng nói, chúng †a đều là phàm phu tục tử, không cần để ý đến hư danh bên ngoài”
Có thể nói ra câu này, thật sự là thế ngoại cao nhân mới có cảnh giới như vậy.
Trong lòng Mặc Quốc Thiên cũng tin tưởng hắn đôi phần.
Nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, vãn nhìn chăm chằm vào đôi mắt của hắn ta: “Nếu ngươi không chứng minh, sao Trẫm có thể tin tưởng lời nói của ngươi được?”
“Hay là, Hoàng thượng tuỳ ý kiểm tra ta vài câu đi?”
Vốn dĩ, Tống Tử Ngư cảm thấy không nhất thiết phải chứng minh bản thân mình.
Nhưng nghĩ đến hiện tại cũng coi như là hắn đang làm việc cho Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương…vì thế vẫn nên chứng minh thân phận của mình.
Mặc Quốc Thiên ngạc nhiên nhìn hắn: “Dũng khí đáng khen ngợi!”
Thế mà hắn lại dám để ông ta tuỳ ý kiểm tra! Ông ta suy nghĩ một lúc, xem nên kiểm tra hắn như thế nào.
Cuối cùng Mặc Quốc Thiên đứng dậy, hai tay chắp sau lưng nói với hắn: “Ngươi có thể nói cho Trãm biết, vì sao thời gian trước trời mưa liên tục không ngớt, làm cho hoa màu của bách tính đều chết úng?”
Tống Tử Ngư nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên: “Sát tinh làm loạn”
“Sát tinh làm loạn?”
Ánh mắt Mặc Quốc Thiên chấn động.
Nhưng lập tức giấu đi sự kinh ngạc, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói xem, Trẫm có bí mật gì?”
Bí mật của ông ta? Sắc mặt Mặc Phùng Dương hơi căng thẳng.
Ai dám rình mò bí mật của Đế vương.
Đã là bí mật, chứng tỏ những người con như bọn họ cũng không thể biết…
Lúc này Mặc Quốc Thiên lại yêu cầu Tống Tử Ngư nói ra như vậy, hắn không thể nghe được.
Mặc Phùng Dương đang muốn cáo lui, thì thấy Mặc Quốc Thiên phất tay: “Phùng Dương, con ở lại”
Ý này có nghĩa là không sợ hắn biết được.
Trong lòng Mặc Phùng Dương không thể đoán được ý tứ của ông ta, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tống Tử Ngư làm cho hẳn ta toát cả mồ hôi.
Ai mà biết được bí mật của Đế vương chứ? Lỡ như Tống Tử Ngư nói sai…thì có thể sẽ bị chém đầu.
Lời này vừa nói ra, cả ngự thư phòng nhất thời chìm trong sự yên tĩnh kỳ dị… Tô Bính Thiện cúi đâu cố gắng nhịn cười, Mặc Phùng Dương cũng vội vàng chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ…Chỉ có Mặc Quốc Thiên nhìn chằm chằm Tống Tử Ngư, một lúc lâu cũng chưa thu lại ánh mắt.
Ánh mắt đó, giống như kiểu giây tiếp theo sẽ mở miệng nói phải lôi hắn ra ngoài chém đầu.
Nhưng căn bản Tống Tử Ngư vẫn xem như không có chuyện gì.
Vẻ mặt hắn ta vẫn thản nhiên, còn… nhìn Mặc Quốc Thiên một cách rất tự tin.
Cũng không biết lấy ở đâu ra sự tự tin như vậy.
Một lúc sau, Mặc Quốc Thiên mới nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Bính Thiện: “Tô Bính Thiện, ngươi theo Trãm vào nội điện nhìn xem.
Nếu như Trãm không có cái bớt đó, ngày hôm nay sẽ lôi hắn ta ra chém đầu!”
Khuôn mặt già nua của Tô Bính Thiện lộ vẻ ngại ngùng, lập tức đi theo ông ta vào nội điện.
Mặc Phùng Dương đứng dậy: “Chúng ta mau đi thôi.”
“Vì sao phải đi?”
Tống Tử Ngư tỏ vẻ khó hiểu.
“Phụ hoàng đi ra sẽ chém đầu của ngươi.”.