Mặc Phùng Dương vội vàng ni Vân Khương Mịch lại không hề để ý chuyện đó: “Phụ hoàng đã biết Lưu Đại Văn kia là một kẻ giả mạo, không có bản lĩnh gì mà vẫn còn giữ lại ở trong triều, chẳng phải để cho hắn ăn không ngồi rồi hay sao? Muốn không làm mà có ăn thì cũng phải có bản lĩnh và tư cách!”
Phụ hoàng bớt giận.”
“Chúng con có lỗi khi đã sắp đặt mọi chuyện, nhưng diệt trừ một kẻ giả mạo trả lại cho người một kỳ tài thực sự”
Dừng lại một lát, sắc mặt của nàng dần dần trở nên nghiêm túc: “Phụ hoàng, đây chính là cuộc mua bán chỉ có lời không có lỗ”
Làm sao Mặc Quốc Thiên lại không biết chứ, Lưu Đại Văn kia vốn dĩ là đáng chết.
Khi quân đã là tội chết.
Huống chỉ, ông †a đã cho người điều tra sau lưng, những năm gần đây Lưu Đại Văn đã làm không ít việc ác, ăn hối lộ phạm pháp, đây đích thực là tội chết không thể tha thứ.
Bình tĩnh lại xem xét, đúng là Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đã làm một chuyện Tốt.
Nhưng muốn ông ta cứ như thế mà cúi đầu thì thật là làm tổn hại đến uy nghiêm và thể diện của một Đế vương.
Mặc Quốc Thiên cau mày.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng hét đầy phẫn nộ: “Vẫn còn dám cả vú lấp miệng em sao? Người đâu! Đem hai người bọn họ lôi ra ngoài, dùng gậy đánh chết!”
Đột nhiên Mặc Quốc Thiên tức giận, muốn dùng gậy đánh chết Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương… Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ là đã bị doạ cho hồn phi phách tán, tiểu ra quần từ lâu rồi.
Nhưng hai người này lại hiển nhiên coi như không có chuyện gì.
Vân Khương Mịch ung dung lắc đầu: “Phụ hoàng, nhi tức biết người là ngoài cứng trong mềm, chắc chắn sẽ không dùng gậy đánh chết con và Vương gia”
Mặc Phùng Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Sao con biết Trãm sẽ không làm như vậy?”
Mặc Quốc Thiên liếc nàng một cái: “Trằm không phải ngoài cứng trong mềm mà là ngoài mềm trong cứng”
“Phụ hoàng, đừng giận dỗi nữa”
Vân Khương Mịch cười hi hi: “Nếu người thật sự muốn đánh chết nhi tức và Vương gia thì Tống Tử Ngư nhất định sẽ nhắc nhở chúng con.
Nhưng người nhìn hắn mà xem giống như là không thèm đếm xỉa gì đến chuyện này.
Có thể thấy được Phụ hoàng chỉ là đang hù doạ chúng con con mà thôi!”
Mặc Quốc Thiên: “…”
Ngược lại ông ta lại quên mất, Tổng Tử Ngư vẫn còn đang đứng một bên.
“Con quả là thành thật, mới đó mà đã dùng Tống Tử Ngư để uy hiếp Trãm rồi.
Nếu hắn ta đã là người của các con, Trãm lại giữ hắn bên mình chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?”
Ông ta hừ lạnh một tiếng.
“Phụ hoàng, người nói câu này thật ra là mới chỉ nhìn thấy bên ngoài.”
Vân Khương Mịch tỏ vẻ không đồng ý: “Toàn bộ Nam Quận đều là của Phụ hoàng! Tuy Tống Tử Ngư là bằng hữu tốt của chúng con nhưng của chúng con cũng có nghĩa là của là người, vậy chẳng phải hắn ta cũng là người của người hay sao? Một khi đã như vậy, người còn lo lắng chuyện gì nữa?”
Mặc Quốc Thiên suy nghĩ cẩn thận, hình như đúng là đạo lý này.
Cứ như vậy, Vân Khương Mịch đã dùng ba tấc lưỡi của mình nhanh chóng xoay chuyển cục diện.
Mặc Quốc Thiên phất tay cho Ngự lâm quân vừa tiến vào lui ra ngoài, lúc này mới đăm chiêu đánh giá Tống Tử Ngư.
Mới vừa rồi, nghe Vân Khương Mịch nói… hắn ta là bằng hữu tốt của bọn họ.
Trong lòng Tống Tử Ngư cảm thấy phức tạp.
Năm nay hắn ta mới vừa tròn hai mươi ba tuổi, quen biết không ít người trong thiên hạ.
Vẫn là lần đầu tiên có người coi hắn ta là bằng hữu.
Trước kia, người khác đều cho rằng hắn ta là đồ quái thai, một quái thai có khả năng biết trước tương lai.
Cho nên không có ai muốn kết giao với hắn ta, chỉ sợ sẽ bị hắn ta thăm dò những bí mật trong nội tâm hoặc là những suy nghĩ trong lòng.
Tuy hắn ta là thiên sư nhưng cũng là một thiên sư có đạo đức.
Ai lại rảnh rỗi động một tý lại đi thăm dò nội tâm của người khác chứ? Muốn làm chuyện này cũng cần phải có công lực.
Khi hắn ta thăm dò nội tâm của người khác chính là tổn hao tinh thần và giảm tuổi thọ.
Cứ mãi như vậy, chỉ sợ là hắn †a chưa kịp kết giao bằng hữu thì đã làm cho chính mình mệt đến chết rồi! Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương, thật sự không sợ hắn ta…
Có đôi vợ chồng son này vỗ ngực bảo đảm, Mặc Quốc Thiên cũng giữ Tống Tử Ngư lại.
Có điều ông ta vẫn phải kiểm tra Tống Tử Ngư thêm nữa.
“Nếu như trong vòng một tháng ngươi có thể giải quyết được nạn đói lần này của bách tính, có thể tẩy sạch tai tiếng của Thần Cơ Doanh, Trãm sẽ lập tức phong người làm Khâm Thiên Giám.
Mặc Quốc Thiên nghiêm nhìn hắn ta.
Nào biết được hắn ta lại không hề sợ hãi.
Hắn ta mỉm cười: “Không cần đến một tháng, trong thời gian nửa tháng ta sẽ làm cho hoa màu của bách tính cải tử hồi sinh”
“Sao? Sao người lại có thể tự tin như thế?”