Vân Khương Mịch thành công thoát thân.
Ra khỏi ngự thư phòng, nàng liền trốn vào một chỗ xem kịch hay.
“Hừ, lần này nếu không thể khiến cho người từ bỏ nghi ngờ đối với ta, sau này không dám tính kế ta nữa…thì tên của Vân Khương Mịch ta sẽ viết ngược lại!”
Nàng hừ lạnh một tiếng, thuận tay lấy ra một cây kẹo que từ trong không gian.
Là vị cam, cũng không tệ.
Chẳng phải Đức phi vẫn luôn nghi ngờ nàng và Tống Tử Ngư không trong sạch sao?
Mặc Quốc Thiên biết rõ hơn ai hết, thân phận của Tống Tử Ngư là gì.
Hắn ta làm sao có thể có dính dáng gì đến chuyện tình cảm với nàng chứ.
Nếu thật sự là như vậy thì ông ta cũng sẽ không thu nhận Tống Tử Ngư, không bồi dưỡng và tín nhiệm hắn như một Khâm Thiên Giám mới.
Nghi ngờ của Đức phi rõ ràng là đang tát vào mặt của Hoàng thượng.
Đức phi không tin lời giải thích của nàng.
Vậy thì để chính miệng Mặc Quốc Thiên giải thích cho bà ta nghe! Bà ta nghi ngờ nàng không tuân thủ nữ tắc, thì nàng cũng sẽ để cho bà ta nếm thử mùi vị bị Mặc Quốc Thiên nghi ngờ bà ta không tuân thủ nữ tắc…Vân Khương Mịch chịu đủ rồi, lần này sẽ dốc toàn lực phản kích.
Không lâu sau, Đức phi đã tiến vào ngự thư phòng.
Vân Khương Mịch trốn sau cây cột, dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh bên trong.
Ban đầu giọng nói của hai người không lớn, nghe không rõ lắm.
Nhưng rất nhanh, lập tức nghe được âm thanh sắc nhọn của Đức phi: “Hoàng thượng, người hoài nghỉ thần thiếp?”
“Không chỉ là hoài nghỉ, trãẫm còn có chứng cớ!”
Mặc Quốc Thiên cũng không có ý nhỏ giọng.
“Hoàng Thượng!”
Đức phi lại lớn tiếng: “Thần thiếp hầu hạ người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ người không hiểu rõ thần thiếp là người như thế nào sao? Sao người có thể bôi nhọ thần thiếp?”
Lúc này Mặc Quốc Thiên không thể nhãn nhịn được nữa.
“Chính vì trãm hiểu nàng nên mới nghi ngờ nàng!”
Vừa nghe thấy câu nói này… Hai mắt của Vân Khương Mịch lập tức sáng ngời.
Chẳng lẽ lại còn có chuyện gì nữa sao? Trước đây hai người này đã có bí mật gì?
“Hai mươi năm trước, nàng bị sắc đẹp làm cho mê muội trãm đều nhịn, nhưng sao đã qua hai mươi, con cái cũng đã lớn rồi, nàng vẫn không bỏ được cái tật xấu của mình?”
Cách một cái cửa sổ, Vân Khương Mịch có thể đoán được, lúc này Mặc Quốc Thiên đang vô cùng tức giận.
“Trãm vốn tưởng rằng, hai mươi năm nay nàng đã chịu an phận, thay đổi tâm tính”
“Ai biết được, vẫn là trẫm nhìn lầm nàng!”
“Hoàng Thượng!”
Đức phi cũng vô cùng tức giận: “Thần thiếp đã giải thích với người bao nhiêu lần rồi? Đó không phải là bị sắc đẹp làm cho mê muội, thần thiếp không làm gì hết, chỉ đơn thuần là cảm thấy mỹ nam tử đó rất đẹp mắt! Trong lòng thần thiếp chỉ có người, chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với người!
Nhìn nam nhân khác một chút thì là có lỗi với người sao?”
Trong lúc tức giận, Đức phi cũng không chú ý đến lời nói của mình: “Ngược lại là người, hai mươi năm qua vẫn không thay đổi được cái tính đa nghỉ! Người đã từng nói sẽ không nghỉ ngờ thiếp!”
“Trãm đã nói như vậy, Trẫm cũng tin tưởng nàng suốt hai mươi năm qua, nhưng hôm nay thì sao?”
Hai người tiếp tục tranh cãi.
Vân Khương Mịch chớp mắt, cúi đầu khế cười.
Khó trách, Mặc Quốc Thiên giống như con mèo bị túm đuôi.
Hoá ra là Đức phi đã có “tiền án”.
Nàng vẫn còn sợ hai ba câu nói của nàng không thể khiến cho Mặc Quốc Thiên nghi ngờ Đức phi… Lúc này mới thấy, quả nhiên là ông trời cũng đứng về phía nàng.
“Hoàng Thượng, vì sao đột nhiên người lại nghi ngờ thiếp?”
“Vì sao nàng lại muốn đi nghe ngóng tin tức của Tống Tử Ngư?”
Cuộc cãi vã ở trong ngự thư phòng dần dần lắng xuống.
Vân Khương Mịch không nghe rõ, nhìn xung quanh một chút rồi vội vàng chạy đến dưới chân tường.
Nhưng hình như là Đức phi và Mặc Quốc Thiên đã giải thích rõ ràng với nhau rồi.
Mới lúc nấy hai người còn cãi nhau một trận ầm ï, bây giờ lại bình tính ngồi xuống uống trà.
“Hoá ra là nha đầu thối Vân Khương Mịch đâm thần thiếp một nhát!”
Đột nhiên nghe thấy tên mình, ánh mắt Vân Khương Mịch chợt loé lên.