Nói xong, nàng ta lại bắt đầu nước mắt giàn giụa.
Vân Khương Mịch thấp giọng thở dài một tiếng: “Dù sao đi nữa muội cũng là công chúa nhỏ nhất của Phụ hoàng, là nữ nhi người thương yêu nhất”
“Người sẽ không tự tay đẩy muội vào hố lửa đâu!”
“Càng huống hồ, chẳng phải ngũ công chúa vẫn chưa bàn chuyện kết hôn sao? Sao có thể bàn đến muội được?”
Ngũ công chúa Mặc Dũ Nhàn còn lớn hơn Mặc Phùng Dương mấy tháng.
Nghe đâu ba người là nàng ta, Lục hoàng tử và Mặc Phùng Dương sinh ra cùng một năm.
Nhưng từ nhỏ tính tình nàng ta điềm tĩnh, không chơi cùng mấy ca ca đệ đệ.
Nên quan hệ giữa Lục hoàng tử và Mặc Phùng Dương thân nhất.
Mặc Lệ Nga là con gái nhỏ nhất của Mặc Quốc Thiên, nàng ta cũng chỉ có một hoàng tỷ là Mặc Dũ Nhàn.
Ngày thường quan hệ giữa hai người cũng không thân lắm.
Một là, một người là Ngũ công chúa không thường được sủng ái, tính tình điềm tĩnh, không thích lộ diện.
Một người thì được Đức phi cưng chiều, tuy tính tình Mặc Lệ Nga vui vẻ, nhưng sau khi xảy ra chuyện bốn năm trước…
Nàng ta ở trong cung Vị Ương quanh năm, ít khi xuất hiện.
Cũng không biết vì sao đến giờ Mặc Dũ Nhàn vẫn chưa bàn chuyện kết hôn.
Nhưng tuổi của nàng ta… cũng là một vị cô nương lớn tuổi rồi.
“Nghe nói Ngũ hoàng tỷ phải hòa thân!”
Nghe câu này, Vân Khương Mịch vô cùng ngạc nhiên: “Hòa thân?”
“Ừm”
Mặc Lệ Nga nghiêm túc gật đầu.
Như lại thay đổi vẻ mặt rất nhanh: “Chuyện này để mấy ngày nữa rồi nói, Thất tẩu tẩu, người đưa ra chủ ý giúp ta trước đi!”
“Thật sự ta không muốn gả cho tên cặn bã kial”
Vân Khương Mịch nén lại sự kinh hãi trong lòng, nghĩ cách thoát thân cho Mặc Lệ Nga.
Được cái đầu óc nàng nhạy bén.
Không lâu sau đã nghĩ ra cách…
Chiều hôm ấy, Vân Khương Mịch vào cung với Mặc Lệ Nga.
Trước tiên nàng đi đến Ngự Thư Phòng một chuyến, định thăm dò ý của Mặc Quốc Thiên.
Nào ngờ đâu hôm nay mặt trời mọc đẳng Tây thật, đến nàng mà Mặc Quốc Thiên cũng không gặp!
Tô Bính Thiện đứng ngoài cửa, vẻ mặt khó xử khuyên: “Minh Vương Phi, người về thì hơn! Hoàng Thượng đã dặn rồi, không gặp ai hết!”
“Thật sự không gặp?”
Vân Khương Mịch không bỏ cuộc.
“Thật sự không gặp.
”
Tô Bính Thiện lắc đầu, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Vậy được rồi”
Vân Khương Mịch cũng không phải người không biết điều, đi hai bước quay đầu nhìn một cái.
Thấy Tô Bính Thiện vẫn đứng ngoài cửa, rõ ràng là sợ nàng đột nhiên quay lại.
Nên vẫn luôn nhìn theo nàng, đợi nàng đi xa mới vào Ngự Thư Phòng.
“Phụ hoàng đang làm gì vậy?”
Vân Khương Mịch Bây giờ nàng đã rất rõ Mặc Quốc Thiên.
Tuy ông là bậc Đế vương trên vạn người, nhưng là người trong nóng ngoài lạnh.
Thật lòng thương yêu nhi tức là nàng, bảo vệ như con ruột.
Huống hồ gì là Mặc Lệ Nga mà ông luôn thương yêu?
Nhớ ngày đó ông cãi nhau với Đức phi, nói bà cái gì mà chuyện này sẽ truyền khắp hậu cung…
Khi đó Vân Khương Mich vẫn chưa nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì.